Chương 23: Xấu hổ

ÂM THANH LỌT VÀO TAI

Tác giả: LeU

Editor: Cherry109577599

CHƯƠNG 23: XẤU HỔ

Hai người ở nhà Bạch Chi Yến vài ngày liền định đi đến nhà Tạ Dung.

Bố của anh tiễn hai người họ ra sân bay, Bạch Chi Yến mang theo một chiếc vali nhỏ, vừa xuống xe liền đưa cho Tạ Dung cầm, bị bố anh dừng lại mắng cho.

Bạch Lương Bình mắng thì mắng, khoé miệng không thể che giấu được vui vẻ. Trước khi đi Bạch Lương Bình nhẹ gật đầu với Tạ Dung, Tạ Dung gật đầu đáp lại, nói tiếp: “Bác cứ yên tâm đi ạ.”

Ánh mắt của Bạch Chi Yến đảo qua đảo lại giữa hai người họ, chờ bố anh rời đi mới híp mắt hỏi Tạ Dung: “Ông ấy đã nói gì với em?”

Tạ Dung nháy mắt mấy cái: “Anh đoán thử xem.”

“Anh không đoán. Chẳng qua chỉ là nhờ em chăm sóc anh, nhàm chán thật, anh đã bao nhiêu tuổi rồi.”

Bạch Chi Yến có hơi bất ngờ, người đến đón không phải bố mẹ của Tạ Dung.

Khi người kia mặc váy suông và cột tóc đuôi ngựa vẫy tay chào bọn họ, Bạch Chi Yến hiển nhiên là có hơi kinh ngạc.

Vốn dĩ cho rằng người đến chính là một cô em nóng bỏng —— có lẽ bằng tuổi với Tạ Dung.

Lúc nghe được đối phương nói chuyện, Bạch Chi Yến sửng sốt một chút —— âm thanh này rõ ràng là của một người con trai, lập tức phản ứng rất nhanh chào hỏi người nọ: “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của em ấy.”

Đối phương nắm tay anh không buông, ánh mắt có chút mập mờ mà dò xét anh: “Bạn cùng phòng? Không phải bạn trai hả?”

“Buông tay.” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ Tạ Dung luôn không mở miệng.

Chỉ nghe cậu trai hô “Cắt” một tiếng, bĩu môi: “Keo kiệt.”

Cậu trai tên là Lâm Cảnh, lái chiếc xe thể thao màu đỏ đến đón họ.

Khi trên xe, Bạch Chi Yến hỏi mình mang quá ít đồ phải không, cậu trai ngồi ở ghế lái cười rộ lên: “Cậu ấy bị bố mẹ đuổi ra ngoài, ở một mình.”

Bạch Chi Yến quay đầu nhìn về phía Tạ Dung, theo dõi cậu. Tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt cứ như đang nói: “Vì cái gì? Là vì anh sao?”

“Giả đấy, là em tự bỏ đi.” Tạ Dung vừa nói vừa xoa đầu anh, “Từ rất lâu rồi.”

Nghe cậu nói như thế, Bạch Chi Yến nửa ngờ nửa tin gật gật đầu, nắm tay Tạ Dung.

Phía trước truyền đến âm thanh “Chậc chậc” không hài lòng từ người lái xe, Bạch Chi Yến bắt gặp ánh mắt của cậu trai từ trong gương chiếu hậu, cười cười với cậu trai.

Lâm Cảnh đưa bọn họ đến nơi ở của họ rồi rời đi, Tạ Dung còn chưa nói gì, Bạch Chi Yến đã mở miệng để mời người kia ngồi lại trong chốc lát, lại bị người kia dùng lý do không muốn ăn cơm chó từ chối.

Chờ Lâm Cảnh rời đi, Tạ Dung nhìn Bạch Chi Yến trông có vẻ hơi mất mát, nhiều lời giải thích: “Không liên quan đến chuyện của chúng ta, cậu ta đi tìm đàn ông đấy.”

“Hả…?” Bạch Chi Yến sững sờ chớp mắt một cái: “À.”

Nhà Tạ Dung rất lớn nhưng lại chỉ có một mình cậu ở. Nơi này đủ cho hai gia đình như nhà của Bạch Chi Yến.

Điều lại khiến Bạch Chi Yến kinh ngạc là Tạ Dung còn có thể nấu cơm, các món ăn đều được làm đầy đủ hương vị. Bạch Chi Yến một bên ăn ngốn quá nhanh một bên vui mừng: May mắn thật, người ở bên em ấy là mình, bảo bối này bị người khác nhặt được đúng là rất đáng tiếc.

Ăn cơm xong hai người ra ngoài hóng gió. Mùa hè ở Bắc Thành đúng là thoải mái hơn Nam Thành, bị gió đêm thổi trúng khiến Bạch Chi Yến run rẩy.

Trên đường đi, hai người đến nhà bố mẹ Tạ Dung một chuyến để lấy mèo, sau khi chào hỏi hai người, hai vợ chồng muốn giữ bọn họ ở lại, Bạch Chi Yến không đồng ý ngay lập tức, Tạ Dung lại nhìn nhìn anh cuối cùng nói với bố mẹ của cậu “Anh ấy ngại”, Bạch Chi Yến cũng không có phản bác.

Trở về nơi ở, Tạ Dung đi tắm trước, Bạch Chi Yến ngồi trên ghế sofa chơi với mèo. Anh càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, ôm mèo sát vào ngực gọi “Bé cưng”.

“Anh gặp ai cũng gọi bé cưng sao?” Âm thanh bỗng nhiên xuất hiện doạ Bạch Chi Yến giật mình.

“Nào có?”

“Có, gọi qua Hồ Việt, Lâm Dã, thậm chí là Lâm Nhung, con mèo này, cuối cùng còn có em.”

“Ấu trĩ hả?”

“Không ấu trĩ, trừ khi bây giờ anh gọi em bằng một cái xưng hô tốt hơn.”

Bạch Chi Yến cười cười, “Tốt hơn xưng hô 'anh trai tốt' luôn hả? Em chẳng phải muốn nghe cái kia ư?”

Tạ Dung nhìn anh không nói chuyện, Bạch Chi Yến liền để sát vào tai cậu hô hai chữ, sau đó Tạ Dung định bắt lấy anh hôn môi thì anh lại đỏ mặt chạy đi.

Bạch Chi Yến đứng ở cửa phòng tắm hô: “Anh đi tắm đây, tạm biệt!”

Để lại Tạ Dung sững sờ ngồi trên ghế sofa, nhìn kỹ bên tai cậu còn đỏ lên. Lúc này trong đầu cậu vẫn còn phát ra hai chữ mà Bạch Chi Yến gọi —— “Chồng ơi”.

Vì để trêu chọc cậu nên Bạch Chi Yến cố ý kìm giọng và thả chậm tốc độ nói của mình.