Chương 11: Được rồi

Sau tiết này, trạng thái của Bạch Chi Yến đã trở lại một chút, dù sao cũng không bị giáo viên khác bắt.

Thứ năm là ngày duy nhất lớp bọn họ buổi sáng có giờ học ở tiết ba bốn, cho nên hôm nay không cần Tạ Dung mang cơm.

Nhưng trước kia thứ năm Bạch Chi Yến đều gọi Tạ Dung cùng đi căn tin, bởi vì lớp học tiết ba bốn của họ cách không xa. Mà hôm nay, vừa tan học Bạch Chi Yến thất thần mà đi, thậm chí cũng không chờ Hồ Việt và Lâm Dã thu dọn đồ đạc.

Vừa ra khỏi lớp mới nhận ra điều gì đó, liền đứng ngoài cửa lớp giả vờ chỉ đi ra chờ.

Sau đó Lâm Dã túm lấy Bạch Chi Yến đang tiếp tục ra ngoài, “Tiểu Tạ còn chưa đến.”

“Ồ.”

Khi Tạ Dung đến, đầu tiên là quét một vòng trên mặt Bạch Chi Yến. Giống lúc có người nhìn Bạch Chi Yến, anh đều cười cười với bên kia, nhưng hôm nay anh quay đầu sang ngang như bị điện giật.

Hồ Việt và Lâm Dã nhìn nhau, Hồ Việt đẩy Bạch Chi Yến: “Đi thôi, chậm chạp thì cơm cũng không còn.”

Mà Lâm Dã nhìn Tạ Dung hỏi: “Hôm nay giáo viên của em không dạy quá giờ, chưa từng luôn.”

Lúc trước buổi trưa bốn người cùng nhau ăn cơm, ý kiến tương đối nhiều luôn là Bạch Chi Yến. Hôm nay không biết sao hỏi anh cái gì anh đều nói có thể.

Buổi chiều ở ký túc xá không có giờ học, sau khi nghỉ trưa, Tạ Dung đang ngồi trên giường

Mang tai nghe lướt điện thoại di động, lướt một hồi lại liếc mắt đến chỗ Bạch Chi Yến ngồi.

Bạch Chi Yến ngồi trước bàn không biết làm gì, mở máy tính lên, mở hồ sơ ra, gõ con trỏ chuột không ngừng, không có chạm bàn phím, trang bìa hồ sơ cũng trống rỗng.

Từ lúc Bạch Chi Yến bắt đầu có cái gì đó không đúng, đến bây giờ, Tạ Dung cũng nghĩ về nó rất nhiều. Cuối cùng nghi ngờ là mình dùng sức quá mạnh, khiến Bạch Chi Yến không chỉ đã nhận ra mà còn rất phản cảm, nên đã trốn tránh, mặc dù cố gắng che giấu.

Tạ Dung quyết định kiềm lại, thả chậm tiến độ một chút. Mà trước mắt là để Bạch Chi Yến tự mình tiêu hóa, phần còn lại sẽ thuận theo tự nhiên.

Bạch Chi Yến đã không còn đoán người kia là ai. Anh đang suy nghĩ, mình là vì giọng của Tạ Dung làm cho cong hay cong do Tạ Dung, hai việc này vốn dĩ khác nhau.

Đồng thời anh cũng đang nghĩ có thể trời sinh mình gay, chỉ là Tạ Dung kí©h thí©ɧ bản tính, đây cũng có thể giải thích lý do lần đầu nghe giọng Tạ Dung liền rất có cảm tình với cậu.

Anh thỉnh thoảng nhấp chuột, cuối cùng phát hiện những vấn đề anh nghĩ đều không có ý nghĩa, không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.

Và quan trọng nhất, hiện tại anh thích con trai, sau này có thể thích con gái không, nếu như không thì phải làm sao.

Anh có kế hoạch học tập, sau đó sẽ tham gia vào công việc dẫn chương trình, chờ mọi việc ổn định rồi bắt đầu lo lắng về vấn đề hôn nhân. Nhưng anh và gia đình đã thương lượng là sau khi tốt nghiệp cử nhân, anh sẽ đi xem mắt người khác giới.

Mà giờ đây phát hiện mình là gay, nhất định phải vượt qua cửa ải là người nhà kia, nhưng phản ứng của cha mẹ anh không nắm chắc chút nào.

Anh định tuần này sẽ về nhà một chuyến.

Đối với Tạ Dung, anh vẫn không thể đối xử tự nhiên được.

Bạch Chi Yến thở dài, có một số việc thật sự đã được định trước.

Sau khi tắt máy tính, anh nói chuyện riêng với Lâm Dã: Dã à, tớ hỏi cậu chuyện này, trong số những người quen biết bốn người chúng ta, có ai như vậy không, môi hồng răng trắng, tóc dài, mắt cong cong, rất thích cười.

[Nhị đệ của tôi]: Có á, Lâm Nhung, sao thế?

Bạch Chi Yến thở dài.

[Bát Trảo Ngư]: Nam

[Nhị đệ của tôi]: Vậy không có

[Bát Trảo Ngư]: Vậy được rồi

[Nhị đệ của tôi]: Chờ một chút

Bạch Chi Yến lập tức căng thẳng, tay giữ chặt điện thoại.

[Nhị đệ của tôi]: Nếu cậu đếm luôn cả tất cả chúng ta, có

A? Đếm sao? Không đếm?

Vả lại những tính từ này và mình có quan hệ gì sao?

Tóc dài, không dài chứ? Mắt cong cong, không giống. Môi hồng răng trắng, miễn cưỡng coi là vậy đi. Thích cười, đây là thật.

Bạch Chi Yến không nghĩ câu trả lời này là thật, trả lời được rồi.