Thức ăn trên bàn còn nóng, trong phòng không có bóng người, Trần Sinh phẫn uất bất bình, ngồi trước bàn uống liền mấy chén rượu, mượn men say hô lên: “Triệu Ân, ngươi ra đây cho ta!”
Bóng người màu trắng lặng im không một tiếng động xuất hiện bên người y, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống âm lãnh dị thường. Trần Sinh như trước sợ hãi không thôi nhưng vẫn xốc lên can đảm đặt câu hỏi: “Chuyện ta mơ thấy, là quá khứ ngươi đã trải qua sao?”
” Đúng, ta với ngươi là phu thê, vốn nên đối đãi thành khẩn. Ta chỉ muốn cho ngươi biết rằng, ta không phải ác quỷ hại người… Ít nhất, ta chưa từng hại qua người vô tội.” Triệu Ân giải thích như vậy, Trần Sinh không tin. Phàm là người đã trở thành lệ quỷ, kẻ nào lại không mang sát nghiệp trên lưng, địa phủ xa lánh. Hắn quanh quẩn chỗ này không đi luân hồi, đại để là chấp niệm khó tiêu, không nhập vào địa ngục được.
Y đọc thoại bản chuyện ma quỷ hết quyển này đến quyển khác, thật sự khó làm y có thể tin vẻ bề ngoài lương thiện của Triệu Ân.
“Không nói chuyện đó nữa, Trường Sinh, ngươi đói bụng đã hai ngày, ăn chút gì lót bụng đi.” Triệu Ân không cầu Trần Sinh hoàn toàn tín nhiệm, chủ động gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho y.
Trần Sinh ngạc nhiên nhìn Triệu Ân dùng quỷ thân dùng đũa, không giống lệ quỷ khác chỉ có bản thể mờ mịt không chạm được đồ vật. Hỏi ra, Triệu Ân chỉ đáp: “Ta không giống với bọn chúng.”
Ăn không biết vị, ăn nhiều thêm mấy khẩu, Trần Sinh phục hồi tinh thần: “Lúc nãy người gọi ta là Trường Sinh?”
Không đợi Triệu Ân trả lời, đầu óc y đột nhiên choáng váng, nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy thật quen thuộc, thấp giọng nói: “Hình như ta đã từng tới đây?”
Lại nhìn đến Triệu Ân, từng cảm giác mê ly, tê dại, cầm lòng không được nói: “Vì sao vừa nhìn thấy ngươi, trong lòng liền nảy sinh yêu thích, muốn thân cận?”
Vừa muốn duỗi tay chạm đến khuôn mặt Triệu Ân, khí lạnh thấu xuông thoáng chốc đánh tan ý nghĩ trong lòng Trần Sinh, làm cho y phục hồi tình thần.
Sắc mặt y đại biến, nhớ đến yêu ma quỷ quái mê hoặc con người, hoảng sợ nói: “Ngươi đã làm gì ta?”
Triệu Ân rũ mắt: “Hẳn là… Không có quan hệ với ta. Ngươi trở về đây, liền chậm rãi nhớ lại quá khứ.”
“Nhớ lại quá khứ của ai?” Trong lòng Trần Sinh bi thiết, chân mày nhíu chặt, rơi xuống hai hàng nước mắt.
Lời Triệu Ân nói không mang ác ý, nhưng nhìn đến dung mạo anh tuấn của hắn, giống như kiếp trước đã từng quen biết, trong lòng khó hiểu nổi lên bi thương.
“Phu nhân của ta, Triệu Trường Sinh. Phong Âm Sơn, là nhà của ngươi.” Lời nói vang lên, sương mù dày đặc bên ngoài liền tan đi, hiện ra cảnh vật bị che dấu. Triệu Ân xuất quỷ nhập thần, vừa dứt lời liền không thấy bóng dáng.
Trần Sinh gian nan chua xót ăn xong bữa cơm, hạ quyết tâm đi ra ngoài. Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sự vật phía sau liền biến mất như ảo ảnh trong mơ không còn tung tích. Đừng nói bàn thức ăn nóng hổi, đến vật dụng trang trí trong phòng cũng biến mất.
Bên ngoài không còn sương mù dày đặc, ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lộ ra phong cảnh ban ngày, chỉ là im lặng đến mức quỷ dị. Trần Sinh lá gan đủ lớn, dựa theo miêu tả trong mộng xem xét xung quanh.
Chân đạp đường nhỏ hoang vu, kiến trúc hai bên đường vẫn có thể nhận thấy hình dạng tinh hoa mỹ lệ năm đó. Trần Sinh không khỏi cảm thán một gia tộc cường thịnh gặp họa diệt môn, cảnh tượng phồn hoa năm nào nay đã suy bại.
Đến căn phòng lớn nhất trên đỉnh núi, y nhẹ giọng gọi thử tên Triệu Ân, bên trong không có ai đáp lại, Trần Sinh đẩy ra cánh cửa tồi tàn đi vào bên trong.
Trong phòng không tích nhiều tro bụi, giống như có người thường xuyên quét dọn, nhưng giấy rơi rụng trên mặt đất lại không được nhặt lên. Trần Sinh khom người nhặt lên một trang, trên bề mặt bụi bặm, vết mực loang lổ cũng không che mất nội dung bên trong. Là giấy ghi nợ không có nội dung gì quan trọng, bất quá khiến cho hắn chú ý chính là cái tên được viết trên đó: Triệu Trường Sinh. Lúc Trước Tiệu Ân có nói qua, thậm chí còn xem y như người này, thật là kỳ quái.
Buông giấy, Trần Sinh đi vào bên trong phòng, bước chân đột nhiên khựng lại nửa chừng. Y nhìn thấy bức họa treo trên tường, trong bức họa chỉ có một người, cố tình người trong tranh, từ dáng vẻ đến khuôn mặt đều tương tự như Trần Sinh. Trần Sinh chưa từng họa qua tranh, tò mò nhìn thử một phen, hai mắt không khỏi mở to, ngay chỗ lạc khoản có dòng chữ ‘tặng ái nhân Trường Sinh’.
Khó trách, khó trách. Trần Sinh y trời xui đất khiến cùng quỷ kết thân, lại là nguyên nhân này. Y yên lặng nói: “Trường sinh huynh, ngươi hại ta thật thảm.”
Cái gì luân hồi chuyển thế, Trần Sinh không tin. Câu cửa miệng thường là, đến cầu Nại Hà, liền quên dung mạo cùng chuyện kiếp trước, một chén canh xuống bụng, quản người dung mạo sắc nước hương trời hay là xấu như quỷ.
Trần Sinh cho rằng dung mạo hắn cùng Trường Sinh giống nhau chỉ là trùng hợp.
Tinh tế nghiền ngẫm nhân vật trong bức họa, Trần Sinh liên tục tán thưởng, quả nhiên rất giống. Một lúc sau, y mất đi hứng thú, tiếp tục đi vào bên trong. Trong phòng đột nhiên xuất hiện một ông lão ngăn cản y: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đang cùng người khác bàn chuyện, người mau rời đi.”
Triệu Ân ở bên trong? Trần Sinh ngưng thần lắng nghe, xác thật có tiếng nói, nghe không rõ lắm. Y liếc mắt liền nhận ra ông lão này là lão quỷ Triệu A từng xuất hiện trong mộng, liền nhuyễn thanh nói : “A bá, có biết Triệu Ân đang nói chuyện cùng ai bên trong hay không?”
Trong lòng y tràn ngập hiếu kỳ, Triệu A chưa dứt lời, hắn nghe được tiếng quỷ nói chuyện bên trong, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức xông vào nghe cho rõ. Vạn nhất người nọ có thể giúp y rời khỏi Quỷ Vực, bỏ lỡ liền mất cơ hội.
Triệu A không có thành kiến gì với Triệu Sinh, cười hiền từ nói: “Thiếu phu nhân, người bên trong không trêu chọc được, người mau đi thôi.”
Trần Sinh không còn cách nào, đành cùng Triệu A rời đi. Triệu A nhìn Trần Sinh thật sự rời đi rồi, nửa đường liền tách ra. Nào biết Trần Sinh tâm bất tử, vòng ngược lại phía sau, từ cửa sổ nhìn trộm vào. Đang chuẩn bị nghe lén, thanh âm trò chuyện trong phòng bỗng im bặt, một giọng nói như chuông đồng vang lên: “Tiểu tặc nghe lén bên ngoài, còn không mau xuất hiện?”
Giọng nói của Triệu Ân vang lên: “Là ngươi nghe lầm, bên ngoài không có ai.”
Người kia hừ lạnh nói: “Không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng mùi vị của người sống, ở Quỷ Vực tử khí ngập trời này mà nói, cách tám trăm dặm đã ngửi thấy được!”
Triệu Ân thở dài, nói: “Trường sinh, ngươi vào đi.”
Trần Sinh tự biết hành tung bại lộ, leo cửa sổ vào phòng. Y thấy rõ một người khác, hít một hơi, sợ đến mức xém chút quỳ xuống.
Người nọ trên mặt hai màu xanh trắng, mắt trừng lớn như chuông đồng, tướng mạo dữ tợn đáng sợ, giống y như quỷ dạ xoa trong tranh hay miêu tả.
“Đây là phán quan địa phủ, họ Chu.” Triệu Ân giới thiệu cho Trần Sinh.
Vị phán quan kia nhìn thấy Trần Sinh, đôi mắt càng trừng lớn, thanh âm như rít gào, lớn tiếng nói: “Phong Âm Quỷ Vương, ngươi dám cùng người sống kết thân, nhiễu loạn quy củ địa phủ?”
Dị văn có nói, vạn người ra một quỷ, vạn quỷ ra một quỷ vương. Lệ quỷ sinh ra vốn đã ít, Quỷ Vương càng là quỷ trung đại hung, khống chế một mảng Quỷ Vực, quản lý quỷ trong khu vực, quỷ tầm thường không thể so sánh.
Triệu Ân là Quỷ Vương, Phong Âm Sơn chính là Quỷ Vực, cho nên đâu phải Trần Sinh không thoát ra được, mà căn bản chính là Triệu Ân không muốn thả y đi.
Triệu Ân cười lạnh nói: “Phong âm Quỷ Vương? Các ngươi nghĩ muốn Triệu Ân buông tha cho đám âm hồn trong núi?” Hắn trầm mặt, có xu hướng tức giận.
Chu phán quan kiêng kị phi thường, đứng dậy nói: “Chỉ có một đời tình cảm, ngươi muốn cưỡng cầu, thiên lý bất dung! Triệu Ân, thời gian không còn nhiều, ngươi tự giải quyết cho tốt.”Dứt lời âm phong đảo qua, phán quán biến mất tại chỗ.