Chương 07: - Bị thương không nhẹ

Thả nàng đi.

Chỉ ba chữ lạnh lùng, nhưng mang theo một loại uy hϊếp không cho phép kháng cự. Trong sân trở nên im ắng, ngay cả bản thân ta đang bị kề kiếm vào cổ cũng không nhịn được trong lòng khen thầm: Âm sắc quả thật dễ nghe.

Như dòng suối mát, lại còn tỏa ra tà mị khó tả, khiến người ta càng muốn nhìn thấy lớp dung nhan đằng sau giọng nói kia.

Chúng thị vệ nghe thấy mệnh lệnh quận chúa nhà mình, trên mặt chỉ thoáng qua vẻ không cam lòng, ngay sau đó liền không do dự nhường ra con đường, nhưng về mặt tinh thần vẫn không chút buông lỏng, vẫn chăm chú nhìn như cũ, đề phòng thích khách sẽ tùy thời gây ra những động tác bất lợi khác.

"Haha, quận chúa Tấn An quả nhiên tâm địa lương thiện yêu dân như con, không thẹn là tấm gương của Vương gia."

Nữ thích khách bắt đầu bắt giữ ta lui về sau, chậm rãi di chuyển ra ngoài, vừa di chuyển vừa cái miệng không tha, nói toàn những lời giễu cợt. Thị vệ nghe xong rõ ràng cũng thay đổi sắc mặt.

Phương thị nữ im lặng nắm kiếm, sát ý trong ánh mắt càng tăng thêm. Nàng duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo trước mặt chúng ta, đồng thời cũng khéo léo dùng bản thân làm tấm lá chắn giữa thích khách và cái đình.

Trong lòng ta siết chặt. Tiếp theo nên làm gì?

Nữ thích khách này trước khi một mình rời đi sẽ đẩy ta ra, hay là đẩy ta ra xong thì bổ một đao trút giận, hay là dứt khoát dùng ta uy hϊếp? Nếu quả thật bị nàng ta mang đi chuyện sẽ khó giải quyết. Nhưng loại khả năng này không lớn, bởi vì ta có thể cảm nhận lúc này hơi thở nàng ta không ổn định, dường như đang bị thương, dưới tình huống này mang ta theo tất nhiên sẽ bất tiện.

Ngay lúc ta đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách, bên tai lại truyền tới tiếng cười khẽ, dễ nghe kèm theo giễu cợt, khinh thường thì đúng hơn, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cao ngạo lúc này của vị mỹ nữ thích khách.

"Quận chúa nếu đã muốn thả ta đi, vậy thì hãy giữ đúng lời a, đừng vừa quay người liền phóng ám tiễn, làm hành vi của tiểu nhân."

Nàng có ý ám chỉ nhìn về hướng mấy tên thị vệ cầm cung trên nóc nhà, tràn đầy giễu cợt.

Ta không nhịn được nữa trợn trắng mắt. Ban nãy chả phải cô cũng dùng ám tiễn với quận chúa hay sao? Nói đây là hành vi tiểu nhân chẳng phải đang tự vã vào mặt mình?!

Lại thấy người trong đình dường như đang hướng về phương hướng nào đó giơ tay lên, mấy chục ám vệ ẩn nấp trong góc cửa tất cả liền không tiếng động lui xuống. Sau đó đạo âm sắc dễ nghe nọ liền vang lên.

"Nếu ta đã đáp ứng cô, sẽ không nuốt lời, cũng xin cô nương không nên tổn thương người vô tội. Tin tưởng sát thủ các cô cũng chú trọng quy củ đạo nghĩa, sẽ không lạm dụng trở tay với bá tánh trói gà không chặt."

Nói rất hay. Ta thầm khen ngợi, vị quận chúa Tấn An này quả là thú vị.

"Haha, đó là đương nhiên!"

Nữ thích khách cười khẽ, nhìn thấy thị vệ quanh nàng từng người đều nghiến răng nghiến lợi mà hả cơn tức, ánh mắt lướt qua những thi thể thảm thiết nằm trên đất, lại trầm xuống, rồi tăng nhanh vài bước lôi theo ta ra ngoài sân, vẫn cất cao giọng nói.

"Trữ Thanh Ngưng, hôm nay ta không gϊếŧ được ngươi, ngày khác sẽ còn trở lại! Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận đã thả ta đi."

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng tột cùng.

Đây chẳng phải đang tự tìm đường chết sao! Bà cô ơi cô rốt cuộc có bao nhiêu ân oán tình thù vậy?! Ta cũng muốn mặc kệ sống chết của mình, hiên ngang lẫm liệt kêu lên một câu: "Quận chúa đừng để ý đến ta mau động thủ đi!!"

Thế nhưng không ngờ vị mỹ nữ thích khách này tay chân mau lẹ, nói xong liền huýt sáo gọi một con bạch mã chạy tới, ngay sau đó lôi theo ta hướng ra đại lộ, giục ngựa một phát liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Động tác nhanh gọn lẹ để cho người xem phải tấm tắt trầm trồ.

Ta muốn khóc. Người của Vương phủ cứ vậy thả cho thích khách mang ta đi đúng là không có trách nhiệm!

Không đúng, quận chúa Tấn An con hồ ly xảo huyệt này sẽ không dễ dàng buông tha cho thích khách muốn gϊếŧ mình như vậy đi, nhất định còn có hậu chiêu! Ta lập tức quay đầu nhìn, nhưng kinh ngạc phát hiện không một bóng người đuổi theo, thích khách tháo chạy một đường không hề gặp trở ngại...

Ngựa ôm cua, đi theo đường mòn, liền không còn nhìn thấy quận vương phủ.

Đúng là không nên trông cậy vào bọn họ... hy vọng tan biến, ta nhắm mắt thuận giọng, ngay sau đó nhấc lên mười hai phần tinh thần, đề phòng thích khách bên cạnh sẽ xuất chiêu, nhưng không ngờ một giây sau, vị mỹ nữ thích khách này lại vừa giục ngựa vừa điểm hết những huyệt đạo chính trên người ta.

"Ngoan ngoãn đừng động đậy, ta sẽ không tổn thương ngươi."

Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói, nghe vào giống như trưởng bối đang trấn an hài tử vậy.

Nói nghe rất hay, gạt ai vậy hả! Ta bĩu môi một cái, không nhịn được nghiêng người liếc nhìn nàng, nhưng vì do góc độ hạn chế, nên không thể bao quát hết gương mặt, mà chỉ có thể từ phần cổ trở xuống bộ phận nào đó.

Trong nháy mắt lòng càng bức bối. Ta buồn bực nhìn đi nơi khác, lại ngửi thấy một mùi hoa mai, ngửi cẩn thận hơn, chính là mùi hương toát ra từ trên người nữ thích khách này. A, nàng rốt cuộc có phải trong tổ chức thích khách chuyện nghiệp không a, làm nhiệm vụ không bó ngực đã đành còn dùng hương liệu, còn ban ngày ban mặt dùng con ngựa trắng nhức mắt bất chấp lý lẽ này nữa, chưa ngại bản thân đủ bắt mắt hay sao?!

Hơn nữa tâm tư nàng ta thật sự không đoán được a, lúc này chẳng phải nên ném ta lại bên đường một mình nhanh chóng tẩu thoát hay sao, tại sao phải phiền toái điểm mấy huyệt đạo trên người ta, không khác gì chở theo một cái bao bố vậy?

Ta sắp ói! !

"Gia!"

Lại một tiếng giục, tuấn mã phi nhanh, mỹ nhân tiêu sái giơ roi, đằng trước còn đặt một vị cô nương tay yếu chân mềm, cực kỳ giống thổ phỉ lão đại đang áp giải trại chủ phu nhân trở về, quá là ngang ngược...

Ta thân là cô nương tay yếu chân mềm sẽ không chịu nổi a!

Đoạn đường này lắc lư, đầu óc ta quay cuồng rồi, dạ dày ta đang cuồng phong bạo vũ một trận rồi, dù tố chất thân thể ta có tốt hơn nữa cũng không chống đỡ lâu hơn được ah. Còn may trước khi ta ói mửa, thì con bạch mã cuồng bạo này cũng dừng lại ở một nơi hoang sơ hẻo lánh.

Ta bị nữ thích khách giơ tay đẩy, từ trên lưng ngực té xuống, rơi xuống đất. Ạch một tiếng, bên vai bị va vào mặt đất đau nhức. Còn người kia cũng nhảy xuống, sắc mặt không mấy thiện cảm đi về hướng ta.

Có yêu khí à không, đúng là sát khí rất nặng!

Ta lập tức nhớ ra, người bị điểm liên hoàn huyệt, trong lúc nhất thời sẽ không thể phá, cả người sẽ tê liệt không cử động được. Nữ thích khách thế nhưng dừng lại, kiểu dù bận rộn nhưng vẫn khoanh tay, đứng nhìn ta tràn đầy ác thú vị, qua hồi lâu mới kéo ta đi tới dựa vào một tàn cây, giải huyệt cho ta.

Vừa định cử động, thì một cây dao găm sáng lóa đã kề lên cổ.

"Đừng lộn xộn, bằng không ta cắt đứt cổ họng ngươi."

Quả là ác độc, hơn nữa ta đã bị ngươi cắt xước da rồi có được hay không. Thân là thích khách đã không hoàn thành nhiệm vụ, còn bắt người không liên quan tới ăn hϊếp là ý gì! Chân mày ta run một cái, tiếp theo một cái lọ sứ miệng rộng liền ném tới ngực ta, nàng lạnh lùng nói.

"Bôi thuốc giúp ta."

Ta có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền hiểu dụng ý của nàng. Chỉ là bà cô này có thái độ quá cao ngạo đúng là đáng ghét, quen được hầu hạ rồi. Ta nén cơn giận, nhận lấy lọ sứ, kéo nắp lọ, lại là hắc ngọc cao loại thượng hạng.

Hắc ngọc cao đối với cầm máu tiêu bầm rất có hiệu quả, dùng nó trị thương có thể không bị mưng mủ không để lại sẹo, là thuốc quý hiếm có. Nhưng vì vật liệu chính quá quý hiếm, thứ tự điều chế cũng phức tạp, cho nên chỉ có dược vương trong cốc mới có thể bào chế ra, trong chốn giang hồ cũng không có bao nhiêu người có thể có, lọ mà ta có là do sư phụ để lại. Không ngờ người này cũng có, thế thì lai lịch của nàng cũng không hề nhỏ.

"Vâng, là trực tiếp bôi lên sao? Bôi lên chỗ nào vậy?"

Ta nhỏ giọng hỏi, cố ý mang theo giọng run rẩy.

Nữ thích khách nhìn ta, bỗng nhiên thu dao, xoay người lại cởϊ áσ nơi bả vai bị rách toạt, lộ ra một đường máu không sâu không cạn, kéo dài đến lưng. Dù máu đã ngừng chảy, nhưng da thịt bên cạnh trông cũng rất dữ tợn.

Trong đầu ta đột nhiên thoáng qua hình ảnh Phương đại thị nữ xoay mình, trong không trung nháy mắt bổ xuống một đường kiếm ác liệt. Quả nhiên hảo công phu!

"Dùng cái này trước, rồi bôi thuốc này lên."

Nàng lại ném một chai lọ nhỏ cho ta. Là bạch vân phấn thông thường, có thể cầm máu giảm đau, dùng để hỗ trợ hắc ngọc cao không gì có thể tốt hơn.

Lúc này, ta mới chú ý thấy môi nàng đã trắng bệch, chân mày nhíu lại, cũng toát mồ hôi lạnh, ngược lại có vài phần đáng thương. Xem ra dọc trên đường đi nàng đều là ráng chống đỡ. Haha, bị chém đau cũng phải chịu đựng, có thể giữ được tính mạng là vô cùng may mắn rồi...

Cũng không biết có phải vì ta cũng là sát thủ nên cảm nhận được loại chua cay khổ sở này hay không, mà lại sinh lòng trắc ẩn.

Nên ta đã không nhân cơ hội rời đi, còn móc ra một miếng vải sạch, nhẹ nhàng lau dọc theo vết máu đen. Theo từng động tác của ta, con ngươi nữ thích khách run lên, vẻ mặt trở nên vài phần phức tạp. Ta không đếm xỉa. Bởi vì khi ta đã dụng tâm làm chuyện gì, đều sẽ tập trung hết mức làm đến khi xong mới thôi.

Ta đưa miệng chai tới rắc thuốc lên vết thương, ngón trỏ gõ vài cái trên miệng chai, bột thuốc màu vàng nhạt rơi đều lên chỗ vết rách.

"Hm --"

Nữ thích khách bị đau, đôi mi thanh tú nhíu lại, bên trên toàn là bột thuốc, trong miệng thì hừ lạnh.

"Hừ, tay nghề ngược lại không tồi, sao hả, bây giờ hết sợ rồi?"

"Ngươi không kề dao vào cổ ta ta sẽ không sợ."

Ta liếc nàng một cái. Bộ dạng xinh đẹp miệng lại cay nghiệt, đợi lát nữa ta liền tìm cơ hội bỏ ngươi lại, hừ... đậy lại nắp bình, ta lại nói.

"Cha ta là thôn y, ta theo học cũng vài năm, chuyện bôi thuốc băng bó này tự nhiên có chút hiểu biết. Đáng tiếc ở đây không có vải thưa."

Ta vừa nói ánh mắt vừa chuyển tới váy nàng... ừm, dù sao vải vóc cũng nhiều, chất vải mềm mại mỏng vừa vặn thích hợp. Vì vậy đưa tay xé toạt áo nàng, nhân tiện cầm cây dao găm bên cạnh cắt thành từng đoạn dài. Có chút hả giận rồi, haha.

"Ngươi, ngươi đúng là to gan."

Nàng chưa kịp chuẩn bị, đã thấy áo trên người bị thay hình đổi dạng, lập tức nổi giận trừng ta. Nhưng nét mặt lại thay đổi liên tục, cuối cùng không rõ là biểu cảm gì hừ lạnh một tiếng, liền không nói gì thêm.

Ta đắp một lớp vải rồi thoa lên một lớp hắc ngọc cao, sau đó băng bó lại cho nàng. Giờ phút này ta thấy bản thân mình quá lương thiện, thân là sát thủ còn bát ái như vậy, duy trì phẩm chất tốt đẹp dứt khoát là phù sa không bị vấy bẩn.

Có điều chuyến đi này xác thực không dễ dàng, những trận chém gϊếŧ khốc liệt, thường xuyên sẽ nổi lên gió tanh, cùng huyết vũ, chịu thương không ít. Dù gì cũng người trong giang hồ, sao có thể ít bị chém gϊếŧ. Nhưng mà là con gái dù sao cũng chú ý bảo vệ để không lưu lại sẹo, bằng không sau này rửa tay gác kiếm liền khó lập gia đình...

Ta đẩy nhẹ lớp áo nơi đầu vai. Chỗ áo rách cũng không nhỏ, ta lơ đãng thấy được bên dưới, ở đó có một chiếc yếm màu tím phong tao thêu một đóa mẫu đơn bên trên, còn có chỗ bị thương sưng lên cũng to chừng nắm tay.

Phương thị nữ đúng là hảo công phu a!

Ta làm bộ không nhìn thấy gì hết, đặt miếng vải lên vết thương, cẩn thận cột lại, tầm mắt tổng không nhịn được dời xuống. Khối đen bầm kia quả thật chướng mắt a, trên ngực con gái sao có thể lưu lại vết thương khó coi như vậy! Ta cố gắng khống chế bản thân không để ý thêm, thế nhưng càng như vậy ta lại càng muốn xử lý.

Ai, đúng là cái chứng cường ngạnh đáng ghét.

----------------------------------

Phi Hoa thống khổ đưa tay ra: Ta không nhịn được nữa rồi!

Nữ thích khách ôm ngực: Ngươi muốn làm gì! !

Phi Hoa: Ta, ta muốn xoa...

Nữ thích khách nghe vậy giận dữ đưa tay: Đồ lưu manh đi chết đi! ! (bốp bốp bốp)

Phi Hoa sưng phù mặt mũi ngã xuống đất: ...cho tan máu bầm mà...