Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 30: - Chủ tớ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu thư, ngươi say rồi."

Ta đỡ cho Ngân San Lan đứng vững, để nàng không dựa gần vào người ta quá rồi bắt đầu nói.

"Đừng dựa vào gần như vậy a."

"Ta không có sức, đầu thì mơ màng, khó chịu quá."

Nàng gắt gao ôm lấy cánh tay ta, cau mày, nhìn bộ dạng đúng thật đang không được thoải mái. Đầu vừa cọ qua cọ lại vai ta hai cái, vừa nhỏ tiếng lèm bèm.

"Thấy hơi buồn nôn..."

"Cái gì!"

Ta đẩy nàng xa ra chút.

"Tiểu thư ngươi cũng đừng ói lên người ta a, khó tắm sạch lắm."

"Ngươi!"

Nàng nghe xong câu này đột nhiên đứng thẳng người dậy, trợn mắt nhìn ta, sau đó lại tức giận nhào tới bóp mặt ta.

"Lại chê bai như vậy! Ngươi, cỗ lòng dạ đen tối ban nãy của ngươi đi đâu rồi, hả? Còn nói gì mà, dâng thể thơm hương nhàn... bây giờ, bây giờ lại chê bai bổn tiểu thư..."

Nàng một bên bóp một bên nói những lời say xỉn không được rõ ràng.

"Ngươi là cái đồ vô lương tâm, thiến ngươi!"

Nói ta cứ như mấy kẻ vô sĩ bạc tình vậy a....

Ta đánh giá giờ phút này, vị Sơn cô nương kia hẳn sắp quay lại rồi. Suy nghĩ một chút, ta thử dò xét hỏi.

"Tiểu thư, cũng muộn rồi, ta phải trở về, bằng không để trang chủ biết ngươi dẫn ta vào phòng uống rượu, hắn chắc chắn sẽ cho người đập ta một trận rồi đuổi cổ ta khỏi sơn trang mất thôi."

"Cha ta?"

Ngân San Lan bĩu môi.

"Hừ, cha hắn... hắn chỉ biết loay hoay với Hỏa đan sân gì đó thôi, ở đâu ra thời gian quản ta."

Tiểu thư ngươi đừng nói đùa, trang chủ cuồng con gái cũng sắp nhập ma luôn rồi, mấy ngày này vì để cắt lấy nhành mới của Hỏa đan sân mới bận rộn a. Thành công dẫn dụ nàng tới chủ đề này, ta lại cố ý nói.

"Hỏa đan sân? Nghe nói đó là cây thuốc trấn trang chi bảo của chúng ta a, là của hiếm lạ, năm năm mới mọc lên một cây. Hai... đáng tiếc bây giờ ta không biết một chút nào về hình dạng của nó."

"Cái gì mà năm năm... mọc một cây, vốn, từ một cây mà ra, hoa, hoa nở trên ấy mà thôi..."

Ngân San Lan ngoẹo đầu.

"Ngươi... muốn đi xem không?"

Không sai, chính là như vậy! Trong lòng ta hưng phấn nói.

"Tự nhiên muốn mở mang hiểu biết."

Ngân đại tiểu thư lại cười xem thường.

"Haha.... không mang ngươi theo."

"..."

Đúng là quá ghê tởm. Ta lần nữa nhịn xuống xúc động muốn hất nàng ra, ngoài cười trong không cười nói.

"Cũng đúng, đây chính là bảo bối Dược trang, người bình thường làm gì có phúc phận được xem."

"Ai nói nó là bảo bối!"

Ngân San Lan đột nhiên giống như bị kích động, lớn tiếng quát.

"Bổn tiểu thư mới chính là bảo bối của Ngân Dược sơn trang! Hỏa đan sân... bất quá chỉ là một khúc củi mục trong hậu viện cha ta mà thôi, lại không thể bán lấy tiền, cũng không thể chữa bệnh, có cái gì mà hiếm! Ta, ta bây giờ liền mang ngươi đi xem!"

Nói xong còn hào khí lấy tay ta đặt lên hông nàng.

"Đỡ cái coi!"

"A được."

Ta vội vàng đỡ vị đại tiểu thư, trong lòng kích động một trận. Thì ra Hỏa đan sân liền trồng trong hậu viện trang chủ a! Dù chỗ đó bình thường không được đến gần, nhưng lúc này có Ngân San Lan dẫn đi, nếu có thể thuận lợi liền thử hái, ta liền có thể trong đêm chạy khỏi sơn trang trở về Thuận Thiên thành! Quả là mây tan trăng sáng a...

Không ngờ Ngân San Lan vừa xoay người liền trở quẻ.

"Mà không được."

Nàng lắc đầu.

"Ta bị ngốc rồi, đi xem khúc củi mục đó làm gì, tối nay ngắm cảnh đẹp..."

"Tiểu thư!" Ta ẩn nhẫn nói.

"Xem xong trở lại ta ngâm thơ cho ngươi nghe."

"Ngươi nói nha." Mắt nàng sáng lên, cười hì hì vỗ vai ta.

"Tối nay cha ta không có ở hậu viện, chắc là... do Ngưu thúc và Thạch lão gia tử trông xem, ta mang ngươi đi, bọn họ... cản cũng sẽ không dám cản."

Nói tới đây lại nheo mắt, thần tình cười hề hề thấp giọng.

"Có điều, chỗ đó có rất nhiều cơ quan, rất đáng sợ nha, chỉ cần đi sai một bước, thì sẽ vạn tiễn xuyên tim, hoặc là, rơi vào hầm, rớt xuống hang, sống không bằng chết hahahaha..."

Ta bỗng cảm thấy rợn hết tóc gáy.

Ngân San Lan cười xong lại hào khí vỗ vai ta, nói hùng hồ.

"Ai nha yên tâm đi, bổn tiểu thư biết nên đi như thế nào mà."

Ta lập tức hỏi.

"Vậy nên đi như thế nào mới tránh được cơ quan?"

"Hừ hừ..."

Người trước mặt nhướng mày, đột nhiên liền bĩu môi nhích lại gần.

"Hôn một cái liền nói cho ngươi biết!"

"Tiểu thư đừng quậy nữa." Ta nghiêng đầu né tránh, hít sâu một hơi nhẫn nại.

"Ứ chịu, muốn hôn!"

"Tiểu thư..."

"Hôn hôn hôn..."

"Hôn cái gì mà hôn! Nói nhanh lên coi!"

Ta rốt cuộc không nhịn được một chưởng đẩy gương mặt trang điểm của nàng ra. Thật sự, kiên nhẫn của ta đều sắp bị bào mòn hết rồi, còn chưa chịu nói nhanh, đầy tớ kia của ngươi sắp quay lại rồi a!

Dư quang ta liếc thấy ngoài cửa sổ bóng người bưng trà đi cũng đã tới gần đây, vội vàng đưa tay đóng cửa sổ lại.

"Lại, lại dám cự tuyệt bổn tiểu thư... nhanh lên hôn một cái thôi!"

Ngân San Lan vẫn còn sức lực cọ trong ngực ta, sau đó thì âm thanh nhỏ dần, cả người cũng từ từ tuột xuống.

Ta vội vàng bắt được.

"Tiểu thư ngươi đừng ngủ nha nói ta biết nên đi như thế nào a!"

Nàng cũng đã mềm oặt trong ngực ta, chỉ còn vài từ mơ hồ mê sảng.

"Uống... ứ chịu... A Sơn đáng ghét, còn chưa tận hứng... không được vào..."

Nói cái gì vậy a, ta dở khóc dở cười, vội vàng đỡ nàng ngồi ghế bên kia, sau đó dùng tốc độ nhanh chóng lục soát mấy cái tủ trong phòng, trước lúc A Sơn đẩy cửa tiến vào, đã lắc mình ngồi vào bàn rượu, làm một bộ đau đầu chóng mặt bộ dạng bất lực.

"Tại sao đóng cửa sổ." Sơn cô nương nhíu mày, đặt nước trà lên bàn.

"À... vừa rồi tiểu thư nói gió thổi vào phòng không được thoải mái, nên ta đi đóng lại."

Ta thấy sắc mặt nàng không vui, liền đứng dậy cáo lui, không ngờ lúc này Ngân San Lan lại có chút thanh tỉnh, nắm lấy tay ta không chịu buông.

Ta thật sợ nàng rồi.

"Tiểu thư giao cho ta được rồi."

Sơn cô nương thấy vậy đi tới, dễ dàng liền làm cho người uống say vô lực nằm yên trong lòng, ôn nhu nói.

"Ngoan, em mang tiểu thư đi tắm."

"Không muốn..."

Một vị đại tiểu thư mắt say mông lung hừ hừ.

"Hôn mới cho đi."

Uây, Ngân San Lan uống xỉn xong sao giống lão già dê quá vậy. Ta đứng cạnh nhìn còn thấy ngượng ngùng, càng không ngờ hơn Sơn cô nương kia nghe xong ngược lại chân mày lá liễu dãn ra, sau đó, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Tiểu thư nhà ngươi chính là được nuông chiều mới thành hư a!

Mà khoan... ánh mắt sủng nịch này, động tác thì ôn nhu, cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm a... dù là quan hệ chủ tớ, nhưng Đại Phương đối quận chúa trung thành cẩn cẩn như vậy, cuộc sống chung bình thường cũng không mang lại cảm giác ngọt nị như vầy. Hai người này...

"Ngươi còn chưa đi à?"

Sơn cô nương đột nhiên nhìn ta, trong mắt lóe sáng, quả thật như một trời một vực với ánh mắt ôn nhu ban nãy với tiểu thư nhà nàng. Ta rùng mình, vội vàng rời khỏi.

Một phen dày vò xong, lúc trở lại căn phòng nhỏ của mình thì ta vô cùng mệt mỏi.

Dù lần này không có thu hoạch gì lớn, nhưng cuối cùng đã biết được vị trí cất giấu Hỏa đan sân. Có điều, là một cái cây à... trước ta xem bản vẽ tiểu vương gia, còn tưởng nó là một cây dược thảo nhỏ. Hôm nay xem ra, lấy Hỏa đan sân làm thuốc, nhưng thực ra là chiết lấy nhành non từ trên cây chính, mà theo giang hồ đồn đãi thì năm năm sẽ mọc ra một nhành, có thể chính là cây kia năm năm sẽ nở hoa một lần, từ đó chiết lấy nhành hoa đó.

Ta nấu nước đổ vào thùng nước vừa được lau rửa sạch sẽ qua một lần, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi. Dưới cơn mệt mỏi liền ngủ thẳng giấc, đến khi mặt trời rọi nắng qua khung cửa bạc màu, hoa nô lão đại gõ cửa mới đánh thức ta dậy.

Còn ta sau khi thức dậy phản ứng đầu tiên chính là —— tiêu đời rồi. Đã trễ như vậy, lẽ nào lại phải bị viên chủ mặt lạnh kia trừng phạt lần nữa? Trời cao rủ lòng thương xót ta a... ta vội rửa mặt mặc quần áo chạy tới hoa viên, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hôm nay mấy công việc được phân cho ta đã có người làm xong, còn hoa nô trong vườn cũng đột nhiên đối với ta rất khách khí, còn châm trà cho ta, bảo ta nghỉ ngơi gì đó nhiều chút.

Tợ sợ hãi a.

Sau đó mới biết chuyện tối qua mình được tiểu thư mang vào phòng đã truyền ra, bọn họ đều nói ta được tiểu thư xem trọng, chuẩn bị làm nam sủng... =)))))~

"Hai, được tiểu thư nhìn trúng, lại còn quan hệ tốt với chủ tử của chúng ta."

Hoa nô lão đại hút tẩu thuốc, thâm trầm nói. Ngồi uống trà cạnh hắn ta suýt nữa bị sặc.

"Lời này từ đâu ra vậy?"

Cái gì mà tiểu thư nhìn trúng lại còn quan hệ tốt với chủ tử, liên quan gì tới Tần Hương.

"Hì, ngươi mới tới không biết đấy thôi."

Lão đại liếc ta, sau đó nhìn về ruộng hoa ở xa, sâu kín nói.

"Chủ tử chúng ta đối với ngươi thế nhưng không bình thường a. Ngươi biết không, cho tới nay, chủ tử đẹp thì đẹp, nhưng người khác nhìn liền cũng không dám liếc nhìn lâu. Bởi vì nàng vô cùng không thích người khác tới gần, đặc biệt là nam nhân, liếc nhiều là mạo phạm. Thế nhưng mới lần đầu nhìn thấy ngươi, nàng lại còn dùng tay nâng cằm ngươi, đứng cạnh ngươi nói chuyện... chậc chậc, tiểu tử ngươi có diễm phúc lắm a."

"Nhưng hôm nay nếu ngươi đã được tiểu thư thích, tốt nhất vẫn là cách chủ tử chúng ta xa một chút."

Hắn trầm giọng nói.

Ta không rõ làm sao. Tần Hương lần đầu gặp ta đã phạt ta làm việc nặng, ở đâu ra thích ta a. Ta ngược lại cảm thấy nàng thấy ta chướng mắt thì có, bằng không đã không hành hạ trả thù ta như vậy.

Hai, không nghĩ ra mình trêu chọc nàng ta lúc nào... ta lắc đầu, tiến tới nhỏ giọng hỏi.

"Lão đại, chủ tử chúng ta, có phải tính khí rất quái lạ đáng sợ không?"

"Cũng không phải a, bình thường phạm quy củ này nọ, nàng nhiều nhất liền phạt ngươi làm việc nhiều thêm chút thôi hà."

Lão đại gõ gõ cái tẩu, cho thuốc bên trong rơi xuống.

Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhướng mi.

"Lẽ nào Thập Thất lúc trước, hắn chính là bị viên chủ..."

"Suỵt đừng nói linh tinh, không phải như vậy."

Hắn vừa nghe vội vàng ngắt lời ta, ngó xung quanh một vòng, mới giảm thấp âm thanh nói.

"Hai, trước khi ngươi tới, Thập Thất hắn cũng là một người có chí tiến thủ. Thế nhưng sau đó lại không nên có si tâm, thích chủ tử của chúng ta, người khác khuyên can thế nào cũng không nghe."

Thở dài, lại nói.

"Mà chủ tử há là một người có thể có suy nghĩ trêu cợt, hắn dù thích cỡ nào đi nữa, cũng chỉ có thể lén lút nhìn trộm từ xa mà thôi, muốn tới gần một bước đều khó."

"Chủ tử chúng ta... là đóa tuyết liên trong núi sâu a."

Lão đại rít một hơi thuốc, đáy mắt tràn đầy nuối tiếc.

"Nhưng Thập Thất hắn không cam lòng, quá khao khát chủ tử để ý tới hắn, liền như bị ma nhập vậy, làm việc ngày đêm, tranh việc mọi người, kết quả lao lực thành bệnh... hai, hắn thật ra là một tiểu tử không tồi a."

Quả là một câu chuyện bi thảm!

"Có tâm tư đó với chủ tử, tổng không có kết quả tốt. Thế nhưng những người trẻ tuổi các cậu, thường không biết quay đầu."

Cuối cùng hắn tổng kết. Bộ dạng nhìn thấu thế sự tang thương nuối tiếc giống như một vị cao tăng truyền pháp, phổ độ chúng sanh vậy.

Thế nhưng ta thật sự không có ôm loại suy nghĩ đó với viên chủ a.

"Trương thúc."

Bỗng nhiên một đạo âm thanh thanh thúy chen vào. Chúng ta đồng loạt xoay người lại nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương mặc áo xanh lục đang yêu kiều đi tới.

Nàng chẳng phải tiểu nữ nô phục vụ bên cạnh viên chủ sao, làm sao lại chạy tới đây, lẽ nào lại muốn tới thị sát?

"Là Lục La cô nương a." Lão đại vui tươi hớn hở gọi.

"Hôm nay làm sao lại tới ruộng rồi, chủ tử nàng có căn dặn gì à?"

"Ừm, cho ta tới truyền lời."

Tiểu cô nương cười tủm tỉm trả lời, sau đó liền xoay mặt về hướng ta, hoạt bát nói.

"Thập Thất, viên chủ hôm nay lại muốn mời ngươi qua một chuyến."
« Chương TrướcChương Tiếp »