Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 4

« Chương Trước
Thẩm Ninh nhìn chăm chú người đàn ông đứng cạnh giường, nhận ra khuôn mặt của anh đúng là rất đẹp mã, trong một khoảnh khắc, cậu đã bất giác bị anh hấp dẫn.

So với những người đứng cạnh thì anh nổi trội hơn hẳn, khuôn mặt tuấn tú cao quý kèm theo khí chất khó gần, ngông cuồng, chính xác là công chính tư bản trong truyện. Chỉ là lời nói của anh…

Ừm, không nghi ngờ gì nữa, chính là công trong truyện ngược (thụ).

Thẩm Ninh không khỏi ngáp một cái, nghĩ thầm, hiện nay mấy cô gái trẻ đều thích xem thể loại truyện gì vậy trời. Cậu buông tay, nhìn thẳng vào mắt Tạ Dần, nói:

“Ngại quá, tôi dị ứng với sản phẩm khử mùi trong phòng bếp nên bị khó thở, chuyện xảy ra đột ngột nên tôi không kịp gọi xe cứu thương, chi đành chọi hư báo động trong phòng bếp. Hình như cái báo động đó gọi thẳng cho hệ thống cứu hỏa và cứu thương, bảo vệ thấy tôi ngã trên sàn mới sợ hãi báo cảnh sát, dẫn đến thu hút cảnh tượng hoành tráng như vậy.”

Thẩm Ninh chân thành áy náy:

“Tôi thành thật xin lỗi.”

Tạ Dần nhìn dáng vẻ thản nhiên không sợ hãi của cậu, trong lòng dân lên sự ngạc nhiên. Dáng vẻ này tự nhiên hơn trước kia rất nhiều, trước kia chàng trai này cứ nhìn thấy mình là mắt cứ trốn tránh không dám nhìn thẳng mặt anh.

Tạ Dần quay đầu nhìn trợ lý phía sau.

“Trần Lâm.”

“Dạ vâng!”

Trần Lâm là một trong hai trợ lý bên cạnh Tạ Dần, người đàn ông này trước đây đã nhắc nhở một đống quy tắc cho Thẩm Ninh.

“Anh hỏi bác sĩ xem cơ thể Thẩm Ninh thế nào rồi, nếu không có vấn đề gì thì làm thủ tục xuất viện đi.”

“Dạ vâng.” Trần Lâm bứt rứt nửa ngày trời, sau khi nghe được lệnh giống như nghe thấy âm thanh từ trời, anh ta vui vẻ đi ra ngoài.

Thẩm Ninh nghĩ đến hợp đồng nào là “tình nhân” rồi “bao nuôi”, sau đó nghĩ đến Tạ Dần trong truyện đối xử với “Thẩm Ninh” rất lạnh lùng, có lẽ câu nói này không thật lòng nghĩ cho cậu, trong lòng cậu có ý tưởng nóng lòng muốn thử. Cậu nhìn người đàn ông đang ngồi, thử thăm dò hỏi:

“Anh không gấp sao?”

Dường như Tạ Dần không muốn trả lời cậu, trả lời cho qua loa: “Hôm nay là ngày nghỉ.”

Thẩm Ninh: “Hả? À.”

Cậu nhìn trợ lý phía sau người đàn ông, cũng không muốn nói nữa, phòng bệnh yên lặng một hồi, một lúc sau Thẩm Ninh lại mở miệng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Người đi ra từ khu biệt thự đó không phú thì quý, nên bệnh viện đã sắp xếp một phòng bệnh vip, phòng vệ sinh ngay phía sau cửa, Thẩm Ninh xuống giường, ngoan ngoãn xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh. Người cậu không cao không thấp, người cũng gầy gò, chân tay mảnh khảnh trong bộ đồng phục bệnh nhân càng trông yếu ớt hơn, giống như chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy vậy.

Cậu ngoan ngoãn lanh lẹ xuống giường, trông dáng vẻ đúng là có vài phần đáng thương. Nhưng chàng trai đáng thương đó vừa bước vào phòng vệ sinh đã xoay người lại khóa cửa cái “cạch”, đôi mắt nhanh chóng tìm tòi phòng vệ sinh được bài trí đơn giản. Sau vài giây, Thẩm Ninh hít một hơi thật sâu đi đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, dòng nước trong suốt mát rượi chảy theo kẻ tay, cậu nặn một ít nước rửa tay rồi xoa xoa, sau đó rửa lại với nước.

Gần như ngay tức khắc, những đốm đỏ lấm tấm xuất hiện trên lòng bàn tay và ngón tay cậu. Ban đỏ không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng đủ chứng minh một điều.

Thẩm Ninh hít một hơi thật sâu, đưa ngón tay xẹt qua tấm gương trên tường, sau đó nhẹ nhàng lau tay, ngón tay mềm mại lập tức xuất hiện một vết thương đỏ, vết thương này rất rất nông, dù sao kiểu vết thương này nông như vậy sẽ không thể chảy máu. Nhưng Thẩm Ninh nhìn thấy ngón tay của mình từ từ rỉ máu đỏ tươi, những giọt máu nhanh chóng chảy thành một dòng, không ngừng chảy ra từ vết thương nhỏ.

Thẩm Ninh đợi một hồi lâu mới thấy máu ngừng chảy, cậu không chảy máu nhiều nhưng một vết thương nhỏ như vậy lại chảy lượng máu thế này đúng là bất thường.

Thẩm Ninh rửa tay, dùng khăn giấy lau khô, vẻ mặt chàng trai trong gương đã thay đổi, gương mặt ngoan ngoãn thản nhiên chuyển sang lạnh lùng thờ ơ. Cảm giác này thật vi diệu, giống như vào giờ nghỉ trưa, bạn chạy trăm mét đến căng tin xếp hàng đợi gần mười phút, nhưng sau đó dì bán cơm nói rằng món mì yêu thích của bạn đã bán hết, giờ chỉ còn cơm trắng.

Mặc dù có thể ăn cơm trắng, nhưng mà…

Ông trời khốn kiếp, đã để người ta xuyên sách mà còn đem bệnh theo là sao, đồ rác rưởi này, ông chơi tôi đó hả?

Asssi, phá nát hết đi.
« Chương Trước