Bác Anh Kiệt bề ngoài cùng với mấy vị tổng giám đốc khác “Đồng bọn hợp tác” thành lập một công ty đa quốc gia, mà trên thực tế, dựa theo cái công ty thuần lợi nhuận mà nói, đáng lẽ từ mấy năm trước đã phá sản. Thế nhưng nó càng ngày càng mở rộng, từ một công ty nhỏ chỉ vỏn vẹn có 10 công nhân tua vòi phát triển thành một công ty lớn khắp mười sáu quốc gia, thời gian bỏ ra không tới năm năm.
Huyền bí chính là ở chỗ, bên trong “Chỗ tối” ấy chỉ làm “Chuyện buôn bán” —— ma túy!
Mới vừa lúc bắt đầu, ông ta không làm bất kỳ chuyện làm ăn nào, chỉ có hai quốc gia lén vận chuyển ma túy về đây, công ty ông vận chuyển hàng hóa chính là dùng để che giấu ma túy. Về sau, ông ta không chỉ thỏa mãn kiếm lời thế này mà trong tay cũng phải có phí dụng, tuyển những con buôn đầu mối chuyên về ma túy, bất kể quốc gia nào trong lúc đó vận chuyển cũng được, chế tác cũng được, bán sỉ bán lẻ càng tốt…
Hiện tại, ông ta đã là lão đại bên trong mạng lưới ma túy, hầu như con đường vận chuyển ma túy đều có ông góp một phần trong đó, có thể nói nếu cảnh sát hình sự quốc tế nắm lấy trung tâm này, phá hủy toàn bộ mạng lưới ma túy cũng không phải việc gì khó.
Nhưng mà cho dù cảnh sát hình sự quốc tế quanh năm nghi ngờ ông, điều tra ông ta đã kéo dài hơn mười năm, nhưng cho dù có ra sao cũng không bắt được nhược điểm này.
Bác Anh Kiệt đối với điều này cảm giác phi thường tự hào, cũng từng khoe khoang khoác lác, chỉ cần ông vẫn còn sinh thời, ai cũng không thể bắt được ông.
Chẳng qua ông cũng có chút buồn phiền, điểm đầu tiên đó chính là con trai của ông đối với ma túy vô cùng thiếu kiên nhẫn, cậu khá là muốn buôn bán súng ống giống như nhà Bối Cẩn vậy, bởi vì “Cái kia khá là kí©h thí©ɧ”, “Hơn nữa con thích súng hơn”.
Bởi vì điều này mà ông đau đầu không nguôi, súng ống làm sao kiếm được lời? Ma túy mới có lãi kếch xù chứ! Nhưng nói thế nào Bác Lam cũng không nghe ông, có khuyên cũng không được. Ông tuy rằng nuông chiều con trai, nhưng đối với điểm này không nhượng bộ, chơi đùa súng ống một chút thì có thể, cũng rất hữu dụng, nhưng ma túy tuyệt đối không thể bỏ qua! Gần hai năm qua, ông đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị, để con trai thay thế địa vị của mình.
“A Lam, đến cuối cùng con có nghe ba nói không?” Bác Anh Kiệt ngồi trên ghế sa lông đối diện con trai mình, đầu chảy đầy mồ hôi, miệng khát lưỡi khô. Ông đã khuyên bảo con trai mình hai giờ rồi, nhưng mà nhìn đứa nhỏ kia! Lại còn ngồi ở chỗ đó học lắp ráp súng!
“Con nghe, nhưng con không đi.” Bác Lam cạch một tiếng lắp phụ kiện vào súng, đem đầu nhắm quay về phía Bác Anh Kiệt, “Buổi tối ngày hôm ấy có một nhóm cải tạo súng từ Philippines tới đây, con muốn đi đón họ.”
“Loại chuyện đó để cho người khác đến nhận là được rồi! Chẳng qua chuyện làm ăn đó chỉ có một triệu mà thôi! Cái này có thể tính là ngàn vạn đấy!”
“Không, con không yên lòng, nhất định phải tự mình đi.”
“Vậy thì con phái người mình yên tâm đến đó! Không phải con vẫn rất tín nhiệm Bùi Diên Lễ sao? Để hắn đi đi! Người đến…”
“Không được!” Bác Lam dằn mạnh súng trên mặt bàn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cha cậu, “Hắn là bảo tiêu con, bất cứ lúc nào cũng đều phải bên cạnh con.”
Bác Anh Kiệt dừng một chút: “Cũng đúng thế thật… Chẳng qua A Lam à, chuyện làm ăn lần này con nhất định phải giúp ba! Ngày mai ba phải bay qua Mỹ nhìn đám hàng kia, nếu đó là hàng tốt giá tiền còn có thể tăng cao, tuyệt đối là cơ hội tốt! Nhưng mà bên này chuyện làm ăn cũng rất lớn, trừ con ra ba không thể tin tưởng người khác được!”
Bác Lam hừ một tiếng, lại cầm lấy súng nhắm vào đầu nhắm.
“Nếu như ba thật sự khó xử, chuyện bay qua Mỹ ba cứ hoãn lại hai ngày đi. Hoặc là chuyện làm ăn bên này có thể giao cho chú Mục, không phải ba cũng tín nhiệm chú ấy sao? Con cũng không tin một mình ba có thể kiên trì chuyện làm ăn mười mấy năm qua! Huống hồ chẳng qua là ngàn vạn bán lẻ mà thôi. Chỉ có điều trong đầu ba đang nghĩ trước tiên lừa con đi làm, làm lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, làm lần thứ hai thì có lần thứ ba… Con không có ngu như vậy.” Chú Thúc tên thật là Mục Nguyên, là tướng tài thủ hạ số một của Bác Anh Kiệt.
Bác Anh Kiệt bị nhìn thấu ý nghĩ nét mặt già nua liền ửng đỏ, chẳng qua cũng rất kiêu ngạo.
“Không hổ là con trai của ba! Liếc mắt một cái liền thấu hiểu ý nghĩ của ba! Được rồi… A Lam thế nào, không phải con muốn khẩu lục Garvilo Princip, đời Model 1900 7.65mm đã từng ám sát bá tước Archduke Ferdinand?”
Nhớ lại đại chiến thế giới thứ nhất kẻ ám sát Garvilo Princip đã dùng súng lục bắn chết bá tước Archduke Ferdinand, khẩu này do cục quốc gia Bỉ Fabrique Nationale chế tạo, nếu sưu tầm phi thường có giá trị.
Bác Lam mở mắt ra nhìn ba mình một chút: “Ba có thể lấy được sao??”
Bác Anh Kiệt cách bàn rất đắc ý liền cười lên.
“… Vậy thì được.”
Lần này giao dịch chủ yếu là vận chuyển, Bác Anh Kiệt cùng với mấy vị lão đại nổi danh trong buôn bán ma túy ở nước ngoài nhận được món hàng ngàn vạn, thế nhưng trước khi được tập trung vì muốn thoát thân, đã thỉnh cầu Bác Anh Kiệt tới bên này hỗ trợ tiếp nhận đem món đồ chở đi.
Ngày hôm sau Bác Anh Kiệt bay qua Mỹ, sau ba ngày Bác Lam chuẩn bị xuất phát đi cảng trước, cậu đột nhiên nhận được cú điện thoại.
“Cẩn thận? Tại sao?” Bác Lam cầm điện thoại trong tay, Bùi Diên Lễ hơi cúi thân thể xuống vì cậu bận quần áo.
(Chú nghe nói, cảnh sát bên kia hình như có vấn đề, lần này lão căn bản không có bị cảnh sát tập trung!)
“Ồ?” Bác Lam nhướng lông mày, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Diên Lễ vỗ vỗ chân cậu, cậu giơ lên một chân, Bùi Diên Lễ vì cậu mang giày vào.
(Để chú giúp cháu điều tra, có thể sẽ không có kết quả, chẳng qua…)
“Chẳng qua?”
(Nghe nói đứa con trai thứ ba của ổng bị cảnh sát hình sự quốc tế bắt rồi.)
“Cái kia cùng cái này có quan hệ gì? Lẽ nào vì một đứa con trai mà ổng cùng cảnh sát hợp tác?”
(… Mặc kệ như thế nào, cháu phải cẩn thận một chút!)
“Biết rồi biết rồi!”
Cúp điện thoại, Bùi Diên Lễ vì cậu bận áo khoác, sau đó đứng lên cầm lấy cà vạt, Bác Lam cực kỳ bất mãn nhìn anh không ngẩng đầu lên làm những việc này, đột nhiên cậu nở nụ cười quỷ dị, ấn lên trán nói một câu “Đầu đau quá…” Cả thân thể mềm nhũn đổ xuống, Bùi Diên Lễ đầu óc có phản xạ liền đã phát động, trước khi Bác Lam tiếp xúc mặt đất trong chớp mắt ôm lấy thân thể của cậu.
“Thiếu gia!?”
Cảm giác anh tiếp được chính mình, Bác Lam nở nụ cười, nụ cười kia phi thường sáng chói: “Em rất là khó chịu ~~~ hôn em đi!”
Bùi Diên Lễ rõ ràng biết chính mình đã bị lừa, việc này đã làm thực sự quá nhiều lần, anh gần như không còn cảm giác, rất bình tĩnh nói: “Mời thiếu gia thay y phục, thời gian chúng ta không còn nhiều.”
“Cái kia thì có liên quan gì? Lão hồ ly Cảnh Hành kia không biết trong hồ lô muốn gì, nói không chừng chắc sẽ không về được, hiện tại không hưởng thụ thì chờ đến khi nào…”
Bác Lam ôm lấy cổ Bùi Diên Lễ kéo xuống, Bùi Diên Lễ nỗ lực muốn duy trì cân bằng, cũng không dám dùng sức quá lớn, sợ thương tổn đến cậu, vô tình kéo cậu quỳ gối xuống thảm.
“Cảnh Hành có vấn đề? … Thiếu gia!”
“Gọi em là Lam…”
Đôi môi trùng hợp, không có khe hở, Bùi Diên Lễ không ngoài ý muốn lần thứ hai bị Bác Lam vươn mình áp đảo, hai người cứ như vậy ở trên thảm vặn vẹo giãy dụa lẫn nhau.
Một tiếng kêu khẽ cùng âm thanh món đồ rơi trên thảm truyền vào trong tai hai người, Bùi Diên Lễ lập tức đẩy ra Bác Lam liền ngồi dậy, Bác Lam có chút tức giận nhìn cái kẻ cầm đầu kia ——
Người giúp việc mang cà phê đến cho cậu, cô tới nơi này chưa lâu, không biết nơi này cấm trực tiếp mang cà phê vào, đặc biệt là trong tình huống trong phòng có Bùi Diên Lễ.
Cà phê màu đen trên tấm thảm trắng vẽ ra ký hiệu thật bắt mắt, người giúp việc nhìn thấy vết bẩn do chính mình làm, sợ đến nói cũng không nói ra được, cả người liền run lên.
“Xử trí ả như thế nào?” Bác Lam hỏi Bùi Diên Lễ, dám quấy rầy cậu cùng Bùi Diên Lễ một chỗ với nhau, gϊếŧ không tha!
Bùi Diên Lễ vẻ mặt bất biến, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, một lát sau, anh từ từ nói: “Không tuân quy củ, gϊếŧ!”
Người giúp việc quỳ xuống: “Thiếu… Thiếu gia! Xin tha thứ cho tôi! Tôi lần sau không dám lấy cà phê đem lại đây đâu! Xin tha thứ cho tôi! Van cầu cậu!”
Bác Lam lắc đầu, Bùi Diên Lễ từ trong túi quần tây trang lấy ra súng lục nhắm ngay cô, từ từ đến gần.
Người giúp việc sắc mặt trắng bệch, không ngừng dập đầu: “Thiếu gia! Xin tha cho tôi! Tôi thật sự sẽ không dám làm như thế nữa! Thiếu gia!”
Bùi Diên Lễ đang muốn đi về phía trước, Bác Lam từ phía sau ôm lấy eo anh, mặt kề sát trên lưng anh cười khẽ: “Gϊếŧ một người giúp việc không cần phải đến gần như thế, khoảng cách này là đủ rồi.”
Cậu không cho phép Bùi Diên Lễ trừ cậu ra tiếp cận gần người nào khác, cho dù có là thi thể cũng không.
Bùi Diên Lễ đứng lại, đầu ngắm từ trái tim cô nhắm đến trên đầu cô.
“Bùi gia! Bùi gia cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi! Bùi gia! Xin anh! Thiếu gia!”
“Cô là… Nhất định phải hi sinh…” Bùi Diên Lễ âm thanh nói rất thấp, thanh quãng hầu như không rung động lên chút nào.
Tiếng cướp cò súng vang lên, khói từ nòng súng trên tay Bùi Diên Lễ bay ra lượn lờ, người giúp việc trên trán xuất hiện một lỗ nhỏ, máu xối xả chảy ra ngoài. Cô ngã phục về phía trước, vết máu cũng giống như vết cà phê lúc nãy, rất nhanh ở trên thảm trắng thấm ra ngoài.
Đáng thương cho cô đến lúc chết còn tưởng rằng viên đạn đoạt mạng này là do làm đổ ly cà phê trên thảm trải sàn.
“Thương pháp của anh vẫn chuẩn như vậy.” Bác Lam than thở.
Bùi Diên Lễ thu hồi súng, nhẹ nhàng đẩy ra Bác Lam ôm lấy cánh tay anh: “Tôi đi tìm người đem cô gái này đi chôn, ngài phải ngay lập tức đi đến cảng thôi.”
Bác Lam nắm lấy vạt áo của anh mỉm cười sửa lại: “Không phải ‘Tôi’, mà là ‘Chúng ta’. Thứ này giao cho người khác dọn dẹp là được rồi, đúng là chúng ta… Diên Lễ…” Cậu hướng về môi anh tiếp xúc gần.
Nếu cứ tiếp tục như thế, bọn họ sẽ ở lại chỗ này lưu lại đến sáng sớm ngày mai. Bùi Diên Lễ nghĩ như thế, nhưng mà không biết anh nghĩ tới điều gì, đột nhiên hai cánh tay nâng lên mặt Bác Lam, ở trên môi cậu ấn xuống nụ hôn sâu sắc.
Trước đó, Bùi Diên Lễ chưa từng chủ động hôn qua cậu, thậm chí ngay cả động tác thân mật chủ động còn không có, ngày hôm nay lại tự động tự phát hôn như vậy, trong phút chốc tiếp xúc gần ý thức Bác Lam liền bay đi, quên mất chính mình phải nên phản ứng ra sao, chỉ là ngơ ngác đứng nhìn.
Bùi Diên Lễ thả cậu ra, nở nụ cười: “Thiếu gia, chúng ta có thể đi rồi chứ?”
“Được…” Nụ cười như thế cũng là khó gặp! Bác Lam tâm tư nổi lên suy nghĩ hoảng sợ, nguyên nhân Bùi Diên Lễ vì sao lại khác thường cũng quên đi mất.
Thi thể người giúp việc kia bị vứt bỏ ở nơi đó, hoàn toàn bị lãng quên.
Lúc ngồi trên xe đặc chủng, Bác Lam đột nhiên kỳ quái hỏi Bùi Diên Lễ: “Kỳ quái, tài xế xe đặc chủng hôm nay đổi người mới rồi ư?”
Đổi tài xế là vì an toàn, vì lẽ đó nhiều nhất cũng chỉ có hai tài xế thay phiên nhau đổi thôi, thế nhưng hiện giờ tài xế ngồi ngay phía trước Bác Lam tin chắc rằng mình chưa từng thấy qua.
Bùi Diên Lễ khẽ nói: “Tài xế cũ trước kia mấy ngày trước say rượu lái xe tông thẳng xuống biển, thi thể được người khác phát hiện trương phình đến nỗi suýt không nhận ra, thế là liền thay đổi.”
“Xì! Thật vô dụng!” Bác Lam lưng dựa trên ghế dựa, vươn người một chút, cậu lặng lẽ đưa tay vươn ra phía sau lưng Bùi Diên Lễ, một tay khác đè lên nút bấm, tài xế cùng chỗ ngồi phía sau được tấm thủy tinh ngăn cách.
Nơi bến cảnh, dưới đêm tối om om, từ xa có thể nhìn thấy được mấy chục chiếc thuyền đánh cá thật lớn, một bên cảng còn được chiếu sáng một ít nhưng trong bóng tối bị nuốt chửng tàn tạ không thể tả.
Âm thanh ô tô khởi động từ phía xa lại gần đây, mấy chiếc xe ô tô màu đen dừng trên bãi đất trống, nhiều người mặc quần áo phổ thông từ phía trên đi xuống, Bác Lam cùng Bùi Diên Lễ liền đứng chính giữa.
Mọi người quan sát chung quanh địa hình một chút, Bùi Diên Lễ trở về chỗ cũ nói khẽ với Bác Lam: “Thiếu gia, tạm thời không có dị thường nào khác.”
Bác Lam cười lạnh: “Tạm thời không có dị thường nhưng sau đó sẽ có dị thường, lão già Cảnh Hành kia, vốn trên mặt khắc hai chữ ‘Âm mưu’, vì sao ba lại giúp lão làm phi vụ khó khăn này!”
Bùi Diên Lễ cau mày: “Thiếu gia, vậy chúng ta trở về đi thôi, quá nguy hiểm!”
“Không được!” Bác Lam từ chối, “Nếu làm như vậy lão sẽ nghĩ rằng Bác gia đang sợ hãi! Em ngược lại muốn xem xem lão có thể đùa ra trò đùa gì!”
Bùi Diên Lễ cau mày không nói.
Một chiếc thuyền đánh cá ánh lên ánh đèn màu xanh lam trong màn đêm u tối, thoắt ẩn thoắt hiện một hồi, sau đó chớp nháy ba lần. Đây là ám hiệu mà những người kia đã định ra, toàn bộ tài xế ở trong xe đợi lệnh, đoàn người hướng về chiếc thuyền kia mà đến.
Dọc theo đường đi không nhìn thấy bất kỳ cảnh giới nào, mãi đến khi đi qua cầu ván lên tới trên boong thuyền, mới nhìn thấy đứng ở nơi tay vịn có một người, tựa ở trên lan can, dường như đang nhìn ra xa căn bản không nhìn thấy phong cảnh dưới lớp màn đêm. Nhìn thấy bọn họ đi đến, người kia đối với bọn họ nở nụ cười rất vô hại: “Ngưỡng mộ đã lâu, Bác thiếu gia!”
Thời điểm Bùi Diên Lễ nhìn thấy người kia, lông mày vốn đã nhíu chặt nay càng hằn lên mấy lớp, cúi đầu ở bên tai Bác Lam thấp giọng nói: “Đây là thủ hạ đệ nhị của Cảnh Hành, Tam Khán Dương. Lấy thương pháp làm hàng đầu, lòng dạ ác độc đừng vì thấy tên mà lầm.”
“Tam Khán Dương?” Bác Lam khinh thường nhướng lông mày, “Tiểu lâu la! Mày không có tư cách nói chuyện với tao, kêu lão già của mày ra đây.”
Tam Khán Dương không hề bị lay động, còn mỉm cười: “Lão đại của chúng tôi đang bộn bề với những chuyện khác, Bác lão gia không phải cũng như thế sao? Chính vì lẽ đó chỉ phái tôi tới đây đón tiếp thiếu gia, kính xin thiếu gia rộng lòng thông cảm!”
Bùi Diên Lễ nhíu mày càng ngày càng gần, trên chiếc thuyền này cảm giác rất nguy hiểm, từ lúc bắt đầu đã cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, có thể thấy được những người kia đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng qua do sát khí quá dầy cho nên căn bản không thể che giấu được. Nhưng mà bọn họ lúc này tuyệt đối không thể tùy ý vạch trần, càng không thể xoay người rời đi. Như vậy chỉ khiến cho bọn họ trở thành tấm bia cho người khắc nhắm.
Bác Lam hừ một tiếng.
“Đi xem mặt hàng đi.” Bác Lam nói.
Tam Khán Dương hơi khom người lại, bên môi vĩnh viễn vẫn là nụ cười bất biến làm ra động tác mời, trước tiên đi về phía trước dẫn đường cho bọn họ. Bác Lam muốn đi theo sau, Bùi Diên Lê một tay bắt được cậu đẩy về phía sau mình, chính mình đi về phía trước. Kỳ thực anh lúc này rất muốn xông lên phía trước bắt cái người không hề phòng ngự này, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội chạy trốn. Vấn đề là anh cũng không biết lão già Cảnh Hành kia đối với nhóm huấn luyện xạ thủ nghiêm chỉnh đã ra mệnh lệnh gì, là bắt giữ? Hay chỉ cần thi thể, đuổi tận gϊếŧ tuyệt? Nếu là vế sau, Tam Khán Dương đối với lão già kia tầm quan trọng không bằng gϊếŧ chết Bác Lam, vậy thì có vấn đề, anh không thể đem sinh mệnh Bác Lam ra đùa giỡn được.
Ở trên thuyền đánh cá nếu muốn giấu ma túy là một chuyện rất đơn giản, bởi vì có kho đông lạnh, ma túy có thể chứa ở trong bụng cá, nếu như có đủ kỹ xảo chuyên nghiệp, ngay cả cảnh sát cũng không thể tra ra được, ngay cả chó nghiệp vụ khứu giác của chúng cũng sẽ bị phai nhạt vì mùi tanh của cá, nếu qua được ải này thì muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền. Xem ra hàng lần này của bọn họ đúng là giấu ở bên trong đống cá này, bởi vì bọn họ đang đi xuống dưới kho đông lạnh, càng đi con đường càng hẹp, vừa mới bắt đầu hai người đi chung thì còn có thể, đến lúc sau đi đến khoang đạo chỉ cho phép một người thông qua, bọn họ bị ép xếp thành một đường thẳng đi vào trong.
Trạng thái như thế này rất dễ dàng bị người khác bắn gϊếŧ, Bùi Diên Lễ bất an nghĩ, cơ bắp cả người căng thẳng lên. Chẳng qua có thể an ủi chính là, Bác Lam đứng ở giữa trong đám người này, cho dù có bị tập kích cũng có thể có ít thời gian…
Tam Khán Dương dẫn đường phía trước bỗng nhiên ở nơi khúc quanh quẹo vào, ngay lập tức liền biến mất. Bùi Diên Lễ tâm bỗng chùng xuống, một tiếng “Lui về phía sau” vẫn không kịp hô lên, mấy cây súng tự động màu đen từ chỗ Tam Khán Dương biến mất vô thanh vô tức xuất hiện, nhắm ngay bọn họ.
Bùi Diên Lễ theo bản năng mở hai tay ra, đem Bác Lam giấu ở phía sau mình, không cần quay đầu lại anh có thể cảm nhận được, ở một đầu khác trong khoang đạo chật hẹp xuất hiện vài tên xạ thủ cầm trong tay loại súng nhẹ tự động chặn ở nơi đó.
Nhìn thấy tình hình như thế, đồng thời phía sau Bác Lam có một tên bảo tiêu rút ra súng của bản thân, nhưng hắn còn chưa kịp ngắm bắn, súng tự động đã nổ súng, người kia trong nháy mắt liền bị lủng lỗ như tổ ong, ngã xuống đất chết đi. Mà người đứng bên cạnh hắn cùng xung quanh khoang đạo lông tóc không tổn hại gì.
Bùi Diên Lễ quay đầu lại, đáy lòng thất kinh —— súng cải tạo!
Vốn ở khoảng cách gần như thế, dùng loại súng nhẹ tự động rất dễ dàng xuyên thủng thân thể người bị hại, nếu là ở ngoài đời sẽ không có những khẩu loại này, giải thích duy nhất chính là chúng nó đều bị cải tạo qua. Nói như vậy, chuyện này vốn dĩ đã là âm mưu từ lâu! Thế nhưng, tại sao? Nếu như đắc tội đến Bác Anh Kiệt đối với Cảnh Hành không có bất kỳ chỗ tốt nào! Nhiều nhất lưỡng bại câu thương!
Chẳng qua nghĩ lại một chút, anh liền bừng tỉnh, Cảnh Hành căn bản không có ý tứ muốn gϊếŧ Bác Lam, bằng không không cần phải dùng loại súng chế tạo chuyên môn này, loại súng này không bắn tới vách khoang, mà là vì muốn xuyên qua thân thể của những người khác thương tổn đến Bác Lam, vậy bọn họ làm như thế lại là vì cái gì!?