- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ám Sắc Chi Thống
- Chương 6-1
Ám Sắc Chi Thống
Chương 6-1
Thời điểm Bùi Diên Lễ tỉnh lại, ý thức anh vẫn còn dừng lại trong mơ, nhất thời không hiểu chính mình đến tột cùng ở nơi nào.
Trong phòng tia sáng rất mờ, anh không thấy rõ đồ vật. Xem ra bây giờ là trời tối đi, sao có thể dậy trễ đến như vậy… Trên thân thể dường như có sức nặng nào đó đè lên, rất nặng… Còn có tiếng hít thở đều đều… Thân thể không còn chút sức lực…
Mấy giờ trước Bác Lam làm tất cả những gì đối với anh đột nhiên xông vào đầu óc mình, anh muốn ngồi dậy thì lại bị vật nặng đè ép trên người trở ngại hành động, lập tức trở tay bật đèn. Khi anh nhìn thấy cái người nằm trên người mình, hai mắt lạnh lùng phảng phất trong đêm chú ý đến anh, sau lưng anh chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Lam… Lam thiếu gia…!”
Cái kia cũng không phải là mộng, Bác Lam đã thật sự dùng phương thức đó cưỡng bức anh. Hiện tại tác dụng thuốc vẫn chưa hoàn toàn rút đi, anh còn có thể cảm giác được cơ bắp toàn thân khôi phục chỉ 40% sức mạnh, eo rất đau, nơi Bác Lam đi vào đau đến nỗi anh không nhịn được trán túa ra đầy mồ hôi.
Bác Lam xem ra hoàn toàn không có ngủ, chỉ nhìn anh như thế, anh hầu như có thể cảm giác được trong ánh mắt ẩn giấu một tia đáng sợ. Bốn năm trước Bác Lam đã nói, cậu nhất định phải có được anh, muốn anh làm người của cậu. Hôm nay cậu rốt cuộc được toại nguyện, đối với một đứa bé mà nói, không chiếm được là tốt nhất, hiện tại cậu đã chiếm được thứ mình mong muốn, có phải sẽ không chấp nhất nữa?
—— xem ra là không thể. Nhìn Bác Lam ánh mắt đáng sợ đó đi.
Bác Lam giật giật môi, Bùi Diên Lễ hơi kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Anh có chán ghét em không?” Âm thanh nhỏ như ruồi muỗi, nghe vào run rẩy không xác định.
Bùi Diên Lễ vốn cho là cậu sẽ dùng thủ đoạn hung hăng lúc trước làm những gì hoặc nói cái gì, nhưng mà cậu không có.
—— Anh có chán ghét em không?
Loại chuyện như vậy không phải ý của em, em chỉ muốn có được anh, ai bảo anh muốn chạy trốn… Em thương tổn anh, vậy anh có chán ghét em không?
Bác Lam ánh mắt lạnh lùng ẩn dưới đó là nỗi sợ hãi, suy cho cùng cậu vẫn chưa lớn hẳn, muốn cái gì liền đi cướp, sợ cái gì thì liền nói. Cậu ở trước mặt Bùi Diên Lễ vẫn chưa học được cách làm sao có thể che giấu tâm tình, tâm tình cậu đều tiết lộ ở trong mắt. Sau khi nhất thời kích động luôn khiến cho người khác không thể nào tiếp thu được cần phải chịu đựng, đối với cái người khởi xướng điều này thì chính là như vậy.
Bùi Diên Lễ nhìn ánh mắt cậu nói không nên lời. Nếu như anh vào lúc này tâm địa có thể cứng hơn một chút, nói cho cậu biết kỳ thực không yêu cậu, để cậu rời đi anh, đáng lẽ mình trước đây phải nói cho cậu biết —— nhưng việc kia chỉ là “có thể” “hơn nửa” đều là lời nói dối. Hay là Bác Lam có thể cứ thế từ bỏ, không lại đối với anh khăng khăng một mực, đợi đến thời điểm phát hiện mình bị phản bội cũng sẽ không quá đau đớn.
Như vậy có thể không? Như vậy có thể chứ? Hiện tại nói ra lời thương tổn này quả thực quá độc ác, đâm cậu thương tích đầy người, chưa chắc cậu sẽ quên anh. Nói không chắc… Cậu sẽ ngay tại đây gϊếŧ chết anh…
Lời đã đến bên mép, ở ngay đầu lưỡi đảo quanh, nhưng Bùi Diên Lễ không thể mở miệng. Đôi mắt Bác Lam như có ma thuật khiến anh vô lực chống đối, những câu nói kia đã đến bên đầu môi nhưng vẫn như cũ ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Bác Lam đem loại trầm mặc này coi như Bùi Diên Lễ đã khẳng định trả lời chắc chắn, trong mắt lạnh lùng dần dần nhạt đi, hơi nước mờ mịt thay thế vào.
“Đây không phải lỗi của em, không phải lỗi của em, nếu như anh không đối với em lạnh nhạt thì đã không sao rồi, cho dù anh có yêu em hay không thì cũng không vấn đề gì…”
Mười ngón tay Bác Lam nắm lấy hai vai Bùi Diên Lễ, lưu lại vết máu thật sâu. Từng giọt nước mắt rơi xuống trên lòng ngực Bùi Diên Lễ, Bác Lam không phát ra âm thanh nào, một câu cũng không có.
Bị những giọt nước mắt rơi xuống người ban đầu còn cảm giác tổn thương, sau đó liền trở nên lạnh lẽo. Khó có thể dùng lời diễn tả được đau đớn từ ngực Bùi Diên Lễ khuếch tán ra, thật giống như có thứ gì đó điên cuồng xé rách lòng ngực anh, khiến tim anh cũng bắt đầu đau đớn. Anh không muốn để Bác Lam khóc! Không muốn nhìn thấy Bác Lam vì bất cứ chuyện gì mà rơi nước mắt! Bác Lam không nói gì run rẩy gào khóc khiến cảm xúc anh như muốn phát điên rồi!
Cuối cùng anh cũng biết rõ ràng chính mình kỳ thực là yêu Bác Lam, ngoại trừ cậu đơn thuần, đẹp đẽ, tùy hứng, chấp nhất hoặc thậm chí ngay cả khi cậu tàn nhẫn anh vẫn yêu!
Trên thế giới này mù quáng nhất chính là tình yêu.
Thế nhưng anh nắm giữ không chỉ là tình ái, anh còn có rất nhiều thứ khác, nói thí dụ như trách nhiệm… Vì lẽ đó anh không thể dẫn theo Bác Lam rời đi, càng không thể nói cho bọn họ biết chân tướng để bọn họ trốn tránh trừng phạt. Nếu như không có chuyện em gái anh thì còn có thể tha thứ chính mình, nhưng mà em gái chết khi cắn thuốc lắc thực sự khiến tâm anh trước sau như một có một loại ác cảm khó có thể giải thoát.
Bác Lam nắm chặt vai khiến anh đau đớn, nếu như anh có thể nói ra suy nghĩ của mình thì tốt biết mấy.
Nhưng mà, “nếu như” vẫn chỉ là “nếu như”, cũng bởi vì hiện giờ nó chưa phát sinh thôi sau này e rằng cũng sẽ phát sinh.
Cậu, tuyệt đối không bỏ qua cho anh!
Bùi Diên Lễ có chút mất sức giơ lên cánh tay ôm Bác Lam, thở dài một hơi thật sâu.
“Đừng khóc… Bị cưỡng bức chính là tôi, tại sao lại giống như tôi cưỡng bức cậu thế…?”
Bác Lam tóm chặt lấy tay anh chậm rãi buông ra, nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ ngược lại vây quanh cổ anh. Có thứ gì đó mềm mại trước đó đã làm anh bị thương, Bùi Diên Lễ cả người cứng đờ.
“Lam…”
Đầu lưỡi có chút nóng liếʍ vết thương kia, rất nhẹ nhàng.
“Em yêu anh, em chỉ yêu một mình anh, anh cũng yêu em có được không? Có được không? Anh muốn cái gì cũng được, chỉ cần anh yêu em, có thể không?”
Gần như là khép nép cầu xin.
—— em chỉ yêu anh.
—— em chỉ vì anh mà thay đổi.
—— em cho anh hết thảy thứ anh muốn.
—— xin anh yêu em.
—— cầu anh!
Lam kiêu ngạo, Lam tùy hứng, Lam cuồng dại, yêu say đắm thắm thiết… Cũng là người mà cậu duy nhất yêu say đắm.
Anh trầm mặc.
Bác Lam bắt đầu nôn nóng, thân thể của cậu lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Lại một lần nữa cảm nhận được loại đau đớn kịch liệt kia, Bác Lam một bên vừa làm vừa khóc, ở trên người Bùi Diên Lễ lưu lại vô số vết thương. Anh bỗng dưng có gan kích động muốn dùng tay móc trái tim từ trong lòng ngực đưa đến trước mặt Bác Lam. Nhưng mà cuối cùng cũng không có làm, anh chỉ nắm chặt dra trải giường, đem du͙© vọиɠ chôn sâu ở đáy lòng, không cho bất luận người nào phát hiện.
Vào thời khắc ấy đến, anh thật có thể quyết định đi làm sao? Thật sự có thể vứt bỏ hết thảy lo lắng, đặt còng tay vào cậu sao?
Anh đối với đứa nhóc ôn nhu với chính mình, cảm giác cực kỳ không thể tin được.
Quán cà phê “PARAPARA”.
Mặt trời chói chang chiếu rọi vào cửa quán cà phê phản xạ ánh sáng chói mắt Khí trời quá nóng, một người đi đường không cẩn thận xém chút nữa bị một chiếc xe đυ.ng một cái, bị nhiệt độ phía trên nóng đến nỗi phải nhảy sang chỗ khác.
Trong tiệm không có mấy người, một nhân viên tạp vụ miễn cưỡng thanh lý khách rời bàn mới vừa đi. Có hai người lẻ loi ngồi cạnh chỗ cửa sổ, đều nhìn bên ngoài.
Cuối cùng, một người trong đó có chút nhịn không được.
“Này, anh bận kín như thế không thấy nóng sao?”
Ngồi đối diện hắn chính là Bùi Diên Lễ, anh nhìn một chút trang phục trên người mình —— kín đến nỗi che hết cả người, nhàn nhạt trả lời: “Không nóng.”
“…”
“…”
“Tôi nói, tôi không phải đến đây để nhìn anh ăn vận kỳ quái? Gần đến kỳ hạn cuối cùng, vì bảo đảm hành động có thể đạt hiệu quả lớn nhất, chúng ta hiện tại nên cẩn thận thì hơn. Nếu anh không có chuyện gì gấp, tôi không muốn liều lĩnh hành động gây nguy hiểm đến nhiều người! Nói đi, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Bùi Diên Lễ lúc này mới thu hồi tâm tư phập phồng. Nhìn người đối diện một chút, anh lại cúi đầu. Ly nước đá trước mặt bị anh quấy nhiễu tiếng vang ào ào vang lên.
“Tôi có một thỉnh cầu, hi vọng anh có thể giúp tôi.”
“Thỉnh cầu gì?” Người kia từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc muốn hút, vừa nhấc mắt lại phát hiện một nhân viên tạp vụ đối diện trừng mắt nhìn mình, rồi lập tức thu về.
“Tôi muốn các người buông tha cho Bác Lam, không cần bắt hắn, có được không?”
Trong tay người kia vẫn chưa kịp nhét bật lửa liền rớt xuống trên đùi hắn, lại cúi xuống mặt đất, phát ra tiếng đùng nhẹ nhàng.
“Anh đang nói cái gì? Cái kia làm sao có khả năng?” Người kia không biết nên khóc hay nên cười, “Thời điểm người ở phía trên ra lệnh nói chính là ‘Cha con Bác Anh Kiệt cũng nằm trong vây cánh đó’, tuy rằng hắn vẫn chưa có thành niên, thế nhưng chúng tôi đã điều tra qua, trong tay hắn có lượng lớn ma túy, còn có trước đây hắn còn buôn lậu súng ống, chí ít cũng khiến cho hắn ngây ngốc trong tù cả đời. Anh nói tội phạm như vậy chúng tôi làm sao có thể buông tha? Chỉ sợ chúng tôi buông tha hắn, người ở phía trên sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Bùi Diên Lễ nhắm hai mắt lại, rồi lại mở.
“Tôi có thể dùng công lao mười năm nằm vùng đổi lấy sự tự do cho hắn không?”
Người kia bật cười: “Anh hồ đồ sao? Thời gian dài học công pháp quốc tế như vậy, lại hỏi tôi vấn đề thế này!”
Bùi Diên Lễ cắn răng, không trả lời được. Loại chuyện kia anh biết! Anh biết đó là điều không thể! Nhưng mà anh lại không nhịn được muốn tìm tòi khả năng, lại không thể dùng chính thời gian mười năm để đổi, thậm chí anh đồng ý dùng chính mình để đổi lấy hắn!
Người kia bình tĩnh một lúc, nghi hoặc mà hỏi, “Anh cùng Bác Lam kia đến tột cùng là…? Anh chưa từng vì người khác cầu xin như vậy, chỉ có lần này. Hắn cho anh chỗ tốt gì?” Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, anh nhiều lần giao tài liệu đến đều không có ghi chép Bác Lam phạm tội! Tại sao? Hắn thân là con trai Bác Anh Kiệt, chuyên tổ độc lập cũng có thể nắm giữ không ít tội ác của hắn, chỉ khổ nỗi không có chứng cứ, nên vẫn chưa có bắt được hắn mà thôi! Tôi không tin anh làm bảo tiêu chút chuyện này lại không phát hiện! Phải biết, trong đám người được chính anh đào tạo, thậm chí ngay cả anh gϊếŧ mấy người trong bản ghi chép đều có!”
“… Tôi không có lời giải thích.”
Đối với việc mình có gϊếŧ người đều ghi chép đầy đủ, Bùi Diên Lễ thái độ hững hờ. Bởi vì trên thế giới này anh là một trong số ít cảnh sát hình sự nắm trong tay giấy phép gϊếŧ người. Vì công tác này cực kỳ nguy hiểm —— tỷ như nằm vùng —— hình cảnh quốc tế bọn họ về sau sẽ không còn nỗi lo khi chấp hành nhiệm vụ, cảnh sát hình sự quốc tế liên hợp quốc vì bọn họ làm ba chuyện. Một là thân phận giả, thứ hai là bảo vệ người nhà, thứ ba chính là bên trong liên hợp quốc trong mỗi quốc gia đều có thủ lĩnh cùng thư ký tổng bí thư bí mật cấp giấy phép gϊếŧ người.
Chỉ cần nắm giữ giấy phép này, có thể gϊếŧ chết hết thảy những trở ngại phát sinh trong quá trình công tác mà đối với anh cho rằngđó là phần tử tội phạm. Có loại giấy phép gϊếŧ người này rất dễ dàng lạm sát kẻ vô tội, vì lẽ đó trước khi ký tên đều sẽ tiến hành sát hạch phi thường nghiêm mật, có rất nhiều người đều không thể thông qua kỳ sát hạch này, mà bên trong nhiệm vụ chấp hành nguyên do từ tự vệ đã biến thành cấp tội gϊếŧ người.
“Còn có, hắn gϊếŧ người.”
Ly thủy tinh trong tay Bùi Diên Lễ rắc một tiếng vỡ nát, nước đá chảy đầy bàn, nhỏ xuống trên người anh, nhưng anh không chút cảm giác nào, chỉ là ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mà nhìn người trước mặt.
“Chúng tôi biết anh tận lực giúp hắn ẩn giấu, thậm chí đối với Bác Anh Kiệt đều nói hung thủ gϊếŧ người kia là do anh. Chẳng qua chuyện giấu chúng tôi như vậy. Cho dù có phạt, coi như hắn là người chưa thành niên cũng không có cách nào thu lại đặc xá.”
“…” Bùi Diên Lễ một tay đang chảy máu, anh lăng lăng cúi đầu nhìn vết thương của chính mình, thật giống như không hiểu đó là cái gì, “Đến cùng… Là ai…”
“Nói chung tôi sẽ không đồng ý, người ở phía trên càng sẽ không đồng ý. Chuyện này quá trọng đại, hi vọng anh lý trí một chút, không cần làm ra chuyện mà anh thấy hối hận.”
Bùi Diên Lễ không tiếp tục nói nữa, yên lặng mà đứng lên, rời đi tiệm cà phê.
Còn có một tuần. Sau khi hết một tuần, tất cả liền kết thúc.
Bùi Diên Lễ một mình trốn ở trong phòng của mình, sững sờ nhìn vách tường trắng như tuyết. Đây là chuyện chưa từng có, khi anh công tác, thân phận cùng cá tính của anh, đều không cho phép anh lãng phí thời gian làm loại chuyện không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà anh không nghĩ ra chính mình nên làm những gì, hiện tại trong đầu anh chỉ ngoại trừ Bác Lam vẫn là Bác Lam, Bác Lam, Bác Lam, Bác Lam!
Muốn cứu cậu! Không muốn để cho cậu bị đau khổ trong lao ngục.
Muốn cho cậu rời đi vũng lầy, để cậu đi khắp muôn nơi dưới ánh mặt trời thoải mái cười to!
Muốn cứu cậu!
Muốn cứu cậu muốn mang cậu rời đi!
Không thể cứu cậu!
Tội ác của cậu!
Tội ác của chính mình…
Giấy phép gϊếŧ người…
Có giấy phép gϊếŧ người, anh đối với sinh mệnh tùy ý gϊếŧ chóc chính là hợp pháp, cho dù là công pháp quốc tế cũng không thể định tội anh, tất nhiên chỉ có mình anh rõ ràng, anh nắm giữ quyền lợi bị anh lạm dụng ít nhiều —— tỷ như cái chết oan của người giúp việc. Chỉ là Bác Lam, cậu không hiểu chính mình đã phạm tội gì. Ở trong lòng của cậu, e sợ căn bản là không biết phạm tội là có ý gì. Cậu lớn lên trong gia đình hắc đạo, đi tới đâu cũng là phạm tội, phạm tội, phạm tội… Đối với cậu mà nói, có lẽ chỉ có phạm tội mới là bình thường, những người không phạm tội kia mới là không bình thường. Một đứa trẻ trong sáng phạm tội, cùng anh đã biết rõ chính mình đã làm phạm tội hợp pháp, hai người đến tột cùng ai mới là phạm tội đây?
Hay là anh nên mang theo Bác Lam bỏ trốn…
Một người lặng lẽ mở cửa đi vào, từ sau lưng anh ôm lấy anh.
“Anh đang suy nghĩ gì, Diên Lễ?”
Bùi Diên Lễ không nói gì hôn lên cánh tay bóng loáng của cậu. Anh không thể nói chuyện, anh sợ vừa nói chuyện sẽ đem hết thảy bí mật trong lòng nói ra hết.
Bác Lam dùng tay, mở từng cúc từng cúc áo, môi hôn lên những nơi làn da lộ ra ngoài.
“Dấu hôn vẫn chưa biến mất.”
“Đại khái phải cần đến một tuần.”
“Nếu như cả đời không biến mất thì tốt rồi.”
“…”
“Em yêu anh.”
“…”
“Lẽ nào anh không thể nói một câu yêu em? Gạt em cũng được.”
“…” Chỉ cần nói ra, vậy thì không phải là lời nói dối.
“Quá phận quá đáng…”
Bùi Diên Lễ xoay người lại ôm lấy anh, môi lại bắt đầu hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ.
“Tại sao lại khóc? Anh làm sao thế? Không phải khóc để em nhìn đấy chứ?”
Bác Lam thuận thế bị cậu ép ngã trên giường, tiếp nhận từng nụ hôn ôn nhu của cậu, ánh mắt có chút mê ly, nước mắt cũng chầm chậm ngừng lại. Nghe được anh nói câu này, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, a một tiếng nói: “Đúng rồi, em tới đây là nói cho anh biết một việc trọng yếu.”
“Chuyện gì?”
“Lần này sẽ có một tốp hàng rời đi, tổng cộng giá trị khoảng mấy chục triệu đô la Mỹ. Tuy rằng những người bị tóm đi đã một mực chắc chắn mình chính là chủ mưu, sau lưng không có bất kỳ người nào sai khiến, sẽ không gây nguy hiểm đến ba, nhưng lần tổn thất này thực sự quá nặng nề, ba cho rằng trong công ty khẳng định có người phản bội, thế là triệu tập mọi người trong công ty, đến tháng sáu tất cả mọi người phải bí mật đi đến biệt thự K.”
Tháng sáu! Bùi Diên Lễ trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhưng như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Đây là lúc nào đã định?”
“Kỳ thực lần trước khi hàng bị phát hiện ba đã có điểm hoài nghi, đã định tháng sáu này sẽ tề tựu mọi người lại, nói rõ ràng chuyện này. Nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy ném một nhóm…”
Những câu sau Bùi Diên Lễ không nghe thấy, hiện tại tâm tình anh không ngừng chìm xuống. Chuyện này lão hồ ly kia không nói cho anh một chữ! Điều này nói rõ cái gì? Hoàn toàn tín nhiệm? Hay vẫn là hoàn toàn không tín nhiệm!?
Còn có, tại sao trùng hợp lại là tháng sáu? Hành động của bọn họ chính là vào tháng sáu, có phải là người ở phía trên đã biết trước cái gì? Thế nhưng bọn họ lại làm sao mà biết? Trong nhà này, chẳng lẽ còn có người khác nằm vùng sao?
Trong tình huống bình thường, ở cùng một nơi nằm vùng sẽ không biểu lộ thân phận lẫn nhau, người ra lệnh cho bọn họ cũng không nói cho bọn hắn biết hành tung của người nằm vùng khác. Đây là vì bảo hiểm, phòng ngừa một người trong đó làm phản sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền. Anh vốn là không thèm để ý loại chuyện như vậy, anh chỉ phụ trách làm tốt chức trách của mình là tốt rồi. Vấn đề là tin tức trọng yếu như vậy ngay cả anh cũng không biết, người nằm vùng kia làm sao sẽ biết? Hắn ẩn núp ở nơi nào? Là thân phận gì? Đến tột cùng là ai?
Anh muốn mang Bác Lam đi rất đơn giản, nhưng mà lại lòi ra thêm một tên nằm vùng, anh ngoài sáng, người kia ở trong tối, hành tung của anh nói không chắc liền bị hoàn toàn quản chế ngay dưới mắt người khác, muốn không bị bất luận người nào phát hiện rời đi, e rằng khó càng thêm khó! —— hơn nữa, tiền đề nhất định phải là Bác Lam đồng ý ngoan ngoãn theo anh rời đi.
Bác Lam kỳ quái nhìn người kia sững sờ, không hiểu anh đang suy nghĩ gì. Chẳng qua một lát sau cậu liền từ bỏ suy nghĩ, hai tay choàng qua ôm cổ anh, hơi dùng sức, hai người vị trí liền thay đổi, Bác Lam đặt ở trên người anh, tiếp tục công việc vừa nãy chưa xong.
“Lam thiếu gia? Lam? Cậu sao lại… A…”
“Em từ chỗ người khác tìm tới một thứ tốt, lần này tuyệt đối sẽ không làm anh đau nữa, có thể không?”
“… Hóa ra mục đích của cậu thực sự là cái này?”
“Làm sao có vụ đó được…”
“…” Còn phủ nhận…
K thị, biệt thự Bác gia.
Bên trong biệt thự tú lệ, còn bên ngoài so với các biệt thự xung quanh khác không hề có sự khác biệt. Cũng là tường vây thấp bé, loại hoa viên cỡ lớn này, cùng với rừng cây cối thấp thoáng với kiến trúc nhà lầu ba tầng.
Mấy ngày nay nơi này đại khái có tụ hội, có rất nhiều người muôn hình vạn trạng ngồi đủ loại xe ra ra vào vào, Bác gia luôn phô trương, chuyện như vậy đối với các gia đình chung quanh đã tập mãi thành quen, vì thế không ai cảm thấy phô trương như vậy có cái gì đó không đúng.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Bùi Diên Lễ nên cùng Bác Anh Kiệt và các tâm phúc khác phải tiếp đón các nhân vật tham gia tụ hội, thế nhưng Bác Anh Kiệt không biết xuất phát từ cân nhắc gì, lại phái anh đi làm một chút chuyện không quan trọng, chờ anh đã làm xong trở về, đây cũng là nói rõ, Bác Anh Kiệt đã hoàn toàn không tín nhiệm anh!
Hiện tại là thời cơ tốt nhất anh nên rời đi! Anh không thích hợp đi bắt hiệp trợ, nếu như anh không có điều gì để cân nhắc, sau khi xong xuôi sự tình liền nên dựa theo chỉ lệnh rời đi Bác gia. Vấn đề là ở chỗ, anh không thể mặc kệ Bác Lam, anh nói hi vọng Bác Lam cùng mình đi làm việc, Bác Lam lại không muốn rời đi Bác Anh Kiệt, cậu chỉ muốn ở lại chỗ nguy hiểm này giúp ba mình một chút.
Bùi Diên Lễ lo lắng vạn phần, Bác Anh Kiệt giao chuyện cho anh lại không thể chờ, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể rời đi trước, khẩn cản chậm cản, vẫn là vào buổi trưa mới trở lại biệt thự Bác gia.
Thấy anh trở về, Bác Lam đã đợi từ lâu hưng phấn nhào tới, không để ý người khác liếc mắt, chặt chẽ ôm lấy anh.
“Mấy ngày nay không thấy anh…”
Bùi Diên Lễ vội vã ôm cậu một hồi, đối với ánh mắt suy đoán xung quanh rất không dễ chịu.
“Chúng ta đi vào rồi nói.” Anh nói khẽ với Bác Lam.
Bác Lam đem anh dẫn vào gian phòng mình, anh mới vừa vào cửa, Bác Lam liền nôn nóng một cước đá lên cửa, đem anh ép trên vách tường nhón chân lên hôn. Môi lưỡi quấn quýt kịch liệt ở trong phòng vang vọng, cho dù không có người vẫn rất kịch liệt, cũng có thể cảm giác được ẩn sâu trong đó là du͙© vọиɠ. Bác Lam dùng sức hút môi Bùi Diên Lễ, hạ thân cũng chống lên người anh, Bùi Diên Lễ rõ ràng cảm giác được thân thể cậu biến hóa. Tiếp tục như vậy là không được… Còn có việc trọng yếu… Anh suy nghĩ, nỗ lực thu hồi ý chí bắt đầu dần tan rã, đẩy ra Bác Lam.
“Hiện tại là lúc nào! Sao còn gấp gáp chuyện này!”
Bác Lam còn không được thỏa mãn có chút phẫn nộ: “Có cái gì mà gấp! Loại sự tình gấp gáp này cũng phải để em làm xong thì mới được!”
Không nói lời gì, cậu lần thứ hai hôn lên.
Bùi Diên Lễ không có đoán sai, hôn kịch liệt như vậy tuyệt đối là sự tình không tránh khỏi. Chỉ là mấy ngày không thấy mà thôi, Bác Lam thật giống như mất đi khống chế càng thêm cuồng liệt thô lỗ, làm cho anh đau không thể nói.
Phải rất lâu sau đó, Bác Lam mới tiết vào trong thân thể của anh, thở hổn hển nằm phục trên người anh, ghé vào lỗ tai anh nói “Xin lỗi”.
Bùi Diên Lễ đã không còn khí lực để tức giận nữa, hiện tại anh chỉ suy nghĩ tới chính là, nếu như Bác Lam có thể cùng anh rời đi nơi này, liệu anh có còn tinh lực để dẫn cậu trốn đi không?
“Cậu quá tùy hứng.” Anh một tay đè lại trán, nói.
“Em cũng không còn cách nào…” Bác Lam bi bô lẩm nhẩm, cũng rất oan ức, “Mấy ngày nay em không nhìn thấy anh, vừa thấy anh liền không nhịn được… Nếu như không phải anh nói muốn trở về phòng, nói không chắc đã làm ở bên ngoài.”
Bùi Diên Lễ cả lưng lạnh toát. May là…
Bác Lam thỏa mãn chôn đầu vào trong cổ anh, như một chú mèo mới vừa ăn no: “Em muốn cùng anh làm nhiều hơn nữa. Ba cũng thật là…, tại sao hết lần này đến lần khác nói anh sắp tới sẽ đi ra khỏi chỗ ấy! Hội nghị buổi tối mới vừa bắt đầu mà! Em còn muốn nhiều hơn nữa…”
Bùi Diên Lễ cả người run bần bật.
“Muốn tôi rời khỏi chỗ ấy? Còn nói cái gì khác nữa không?”
“Không có. Chỉ nói là nếu như anh trở về liền ngay lập tức đi đến chỗ ông.”
Tại sao lão vào thời điểm này muốn chính mình đi đến chỗ lão? Là lão đã phát hiện có gì đó không đúng? Không! Nếu như lão phát hiện thân phận của chính mình, đã không thể để Bác Lam cùng anh ở một chỗ thời gian dài như vậy, trước khi anh trở về đã cùng Bác Lam nói rõ sự tình! Nhưng nếu như không phải nguyên nhân này, vậy tại sao liên tiếp mấy ngày qua đều đem mình điều động đến nơi khác, cho tới hôm nay mới miễn cưỡng kêu mình về, hiện tại lại gọi mình đi gặp có lợi ích gì?
Trong đầu của anh trong nháy mắt chuyển qua vô số ý nghĩ, nhưng cho dù có nghĩ ra sao cũng nghĩ không thông lão già kia đang có ý đồ gì.
Anh từ từ đứng lên, thu dọn trên người quần áo ngổn ngang, sau khi thân thể bị Bác Lam xâm phạm có chút đi lại tập tễnh. Vừa nãy Bác Lam quá mức sốt ruột, thậm chí ngay cả chỉ bước năm bước là đến giường lớn cũng không muốn đến đó, đem anh ấn trên sàn nhà liền bắt đầu động tác, có thể tưởng tượng được thời điểm cậu làm sẽ thô lỗ tới trình độ nào. Bùi Diên Lễ kiểm tra trên người một chút, không có dính dịch nào, anh yên tâm, buộc chặt cà vạt. Bác Lam đột nhiên kéo xuống cổ của anh dùng sức ở trên môi anh cướp lấy cái hôn, nở nụ cười lưu manh.
Bùi Diên Lễ cũng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười kia phi thường bất đắc dĩ. Anh cũng ở trên má Bác Lam hôn nhẹ, thấp giọng nói: “Tôi rất mau sẽ trở lại, cậu không nên chạy loạn.”
“Ừm.”
Xem ra Bác Anh Kiệt thật sự gấp gáp muốn nhìn thấy Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ mới vừa đi tới cửa thư phòng Bác Anh Kiệt, bình thường đều sẽ thông báo một tiếng cho thủ vệ canh cửa nhưng hôm nay một câu cũng không cần nói, mở cửa để cho anh đi vào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ám Sắc Chi Thống
- Chương 6-1