Chương 37

Edit: Thỏ

Trần Lập Duy hôn mê bất tỉnh thì đã được Trần phu nhân lén lút đưa đi. Hành động bà ta rất cẩn mật, ngay cả Trần Hà sau này mới biết. Trần Lập Châu vừa hay tin, một quyền nện trên mặt bàn; nửa ngày y mới đứng dậy, không nhìn vết thương trên tay, nhanh chân bước ra cửa. Tôi và y cùng đi gặp Trần phu nhân.

Lúc nhìn thấy Trần phu nhân, bà ta ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, tựa như sớm biết Trần Lập Châu sẽ đến. Trần Lập Châu đứng đối diện bà ta, không nói lời nào.

Trần phu nhân bưng một chén trà, nhấp một hớp sau đó nhẹ nhàng đặt xuống. Bà ta giương mắt nhìn Trần Lập Châu: “Con đã đến rồi, thân thể khá hơn chút nào chưa?”

“Nó ở đâu?” Trần Lập Châu lạnh giọng hỏi.

“Mẹ đưa đi rồi.” Trần phu nhân ngồi thẳng, sắc mặt thản nhiên.

Trần Lập Châu lớn tiếng: “Trần Hà, mau bắt nó về đây.”

“Quá muộn, thuyền đã ra khơi.”

“Mẹ đem nó đi đâu?”

“Con còn nhớ chú ba con sống ở nước ngoài không?”

“Lẽ nào mẹ quên mất A Viện vẫn nằm trên giường bệnh?”

“Cũng bởi vì A Viện nên mới đưa nó đi.” Trần phu nhân nhìn con trai, khẽ khàng nói. “Chuyện này nếu đồn ra ngoài, không chỉ danh tiếng A Viện và Lập Duy bị phá hủy, ngay cả Trần gia chúng ta cũng sẽ gánh chịu tai ương ngập đầu. Lập Châu, cha con chết rồi, phần gia nghiệp này chỉ còn biết trông cậy vào con.”

“Mẹ cắt đặt êm xuôi hết thảy còn cần con đảm đương gia nghiệp?”

“Lập Châu, con là một đứa trẻ thông minh, mẹ nghĩ con nhất định có thể cảm thông nỗi khổ tâm của mẹ, đúng chứ?” Trần phu nhân nhìn Trần Lập Châu, dịu dàng hỏi.

Tôi căng thẳng nhìn Trần Lập Châu, chỉ thấy hai tay y nắm chặt, trên mu bàn tay chậm rãi tuôn máu.

“Muốn trở thành gia chủ tất sẽ có hi sinh, Lập Châu, con nên rõ ràng.” Trần phu nhân đứng dậy, đi tới trước mặt

Trần Lập Châu, nhẹ nhàng nâng bàn tay bị thương của y lên, rút ra khăn lụa

trong tay áo, thay y bọc lấy vết thương.

Trần Lập Châu hất tay đánh rơi chiếc khăn lụa.

Trần phu nhân bình tĩnh nhìn y.

“Thứ lỗi con trai ngu dốt không hiểu rõ ý mẹ là gì.”

“Mẹ cũng vì mày, vì Trần gia!” Trần phu nhân lạnh lùng đáp trả.

“Nếu vì con, vì Trần gia, kính xin mẹ đem thằng em giấu cho thật kỹ, tuyệt đối đừng để con tìm ra. Bằng không con sẽ tự tay lấy mạng nó, cho nó biết có một số chuyện không phải trốn đi là có thể giải quyết!” Trần Lập Châu lạnh nhạt nhìn mẹ mình, sau đó bỏ đi.

Tôi nhanh chóng theo sau y, vừa ra cửa bèn liếc nhìn bà ta một cái. Chỉ thấy bà ta lạnh lùng nhìn Trần Lập Châu, ngay lúc bốn mắt giao nhau, ánh mắt bà ta đột nhiên biến đổi, bà nhìn chằm chặp vào tôi. Cả người tôi run lên, chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Thân thể cũng trở nên nặng nề, giống như từ trong nước bò lên, huơ tay nhấc chân đều vô cùng tốn sức. Tôi muốn gọi Trần Lập Châu theo bản năng, vừa ngoảnh đầu thì phát hiện y đã biến mất không thấy bóng dáng!

Nguy rồi! Toàn thân tôi vã mồ hôi lạnh, vừa quay đầu lần nữa đã thấy con ngươi Trần phu nhân đảo một vòng lộ ra đôi lòng trắng mắt, bà ta nhìn tôi nở nụ cười, nhếch miệng lộ ra răng nanh trắng toát: “Tìm thấy ngươi.”

Tay chân tôi nặng như đeo chì, động tác so với con rùa còn chậm hơn. Cơ thể từ trên xuống dưới tựa hồ chỉ có tim đập nhanh nhất, nó muốn nhảy lên tận cổ đây này!

Mồ hôi trán không ngừng chảy xuôi, thân thể vẫn chịu sự khống chế của bà già đó. Mồ hôi vã ra như tắm, cổ họng phát khô, đột nhiên trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng. Tôi che đôi mắt theo bản năng, chợt nhận ra cả người đã trở nên linh hoạt như cũ.

Mừng rỡ trong lòng, tôi nhanh chóng lao đi. Tiếng Trần phu nhân phía sau gầm rú ngày một thêm gần. Tôi sợ đến mức không dám quay lại xem, chỉ biết liều mạng chạy theo luồng ánh sáng.

Chờ khi tôi gần đến luồng ánh sáng kia, đột nhiên trên đất rơi ra một mảnh giấy. Định thần nhìn lại đó chính là bức ảnh của Trần Lập Châu.

Tôi tay nhanh hơn não nhặt tấm hình kia, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng quay cuồng một phát, khi tôi mở mắt ra lần nữa đã thấy mình đứng trong một hàng ngũ thật dài, người bên cạnh mặc một thân y phục đỏ đen, biểu cảm đều là vui vẻ, chầm chậm bước đi. Đằng trước vang lên điệu nhạc vui mừng, đó là âm thanh hòa tấu của sáo trúc và trống, vô cùng náo nhiệt.

Tôi ngốc nghếch nhìn xung quanh, vừa ngẩng lên đã thấy Trần Lập Châu vận hỉ phục, ngồi trên chú ngựa cao kiều. Gương mặt điển trai kia lạnh nhạt nhìn đăm đăm về phía trước.

“Trần Lập Châu…” Tôi khẽ gọi.

Dường như y nghe thấy tiếng của tôi, quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt kia lạnh lẽo, vô tình, tựa hồ không quen biết. Y liếc một cái rồi quay đầu sang chỗ khác. Tôi lập tức phát rồ xông lên muốn chạy đến trước mặt y.

Người xung quanh bị hành động của tôi làm cho giật mình. Tôi chen lấn bọn họ, liều mạng muốn tới gần y. Thẳng khi y quay đầu lần nữa, nhíu mày nhìn tôi, rất nhanh có mấy gã cao to đến tóm tôi về.

“Trần Lập Châu! Trần Lập Châu! Không thể đi, không thể đi!” Tôi gào thét.

Trần Lập Châu ghìm lại cương ngựa, mà bên cạnh y một gã sai vặt mặt mũi là vòng tròn chạy chậm đi đến cạnh tôi.

“Kêu cái gì đó!”

“Anh không thể đi Văn trấn, anh không thể đón dâu!” Tôi hướng về phía y hô to, hi vọng y có thể nghe được.

Gã sai vặt kia nhíu mày bảo: “Người điên ở đâu trà trộn vào, mau giải nó đi.”

Mấy gã cao to lập tức vâng một tiếng, lôi xệch tôi ra khỏi đội đón dâu.

“Buông tôi ra! Trần Lập Châu, anh không thể đi, không thể…” Còn chưa chờ tôi hô xong, một gã nọ cầm thứ mà không ai biết nó là thứ gì nhét vào miệng.

“Ném nó xa một chút, không cho đuổi theo, bằng không sẽ bỏ lỡ canh giờ.” Gã sai vặt nhìn tôi đầy chán ghét.

“Tiểu Duẫn.” Trần Lập Châu khẽ gọi một câu.

Tôi theo bản năng mà nhìn về phía y, vui mừng như điên.

Y nhận ra tôi rồi!

“Vâng, đại thiếu.” Gã sai vặt hô một tiếng, lập tức chạy đến bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn lên. “Đại thiếu gia.”

“Đi thôi.”

“Vâng ạ.”

Tôi kinh khϊếp nhìn bọn họ, không biết chuyện này rốt cuộc làm sao.

Không đúng, nó không phải Tiểu Duẫn, tôi mới là Tiểu Duẫn, ông đây mới là Khúc Tiểu Duẫn! Trần Lập Châu con mẹ nó anh bị mù rồi, thậm chí ông đây anh cũng đếch nhận ra! Tiếc rằng bị chặn họng nên chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ. Gã kia chê tôi phiền phức bèn đấm một đấm vào bụng tôi, đau đến nước mắt chảy ròng.

Trần Lập Châu không tiếp tục nhìn sang đây nữa, cưỡi ngựa đi về phía trước. Tôi liều chết lắc đầu, mắt thấy bọn họ đi càng xa cũng đành bất lực. Mãi tận khi đội ngũ đón dâu biến mất, mấy gã này mới thả tôi ra. Một trong số đó lại nện tôi một quyền.

Tôi ôm bụng, đau đến không dậy nổi.

“Trần Lập Châu, Trần Lập Châu…” Tôi co ro thân thể, tâm trí không ngừng gọi tên.

L*иg ngực bỗng có chút nóng lên, tôi đưa tay sờ thì chạm đến tấm hình. Đem ra xem, Trần Lập Châu lẳng lặng nhìn tôi, chỉ là góc viền so với lần trước có hơi ố vàng, nhìn kỹ màu vàng kia đang tràn lan khắp bức ảnh.

Đến tột cùng nó có tác dụng gì? Tôi cầm chặt lấy nó, nhìn chằm chằm vào Trần Lập Châu.

Là nó đưa tôi đến đây?

Tôi đột nhiên nắm chặt bức ảnh trong tay, vì sao phải đưa tôi tới nơi này nhưng không cho tôi thay đổi số phận, vì sao phải để tôi nhìn y chết? Vì sao? Hay nó thực chất chỉ là hồi ức, và tôi vốn không hề quay ngược thời gian?

Tôi đột nhiên trợn mắt, chấn động trong lòng.

Trời đất bỗng cuồng quay, không gian bên tôi lần thứ hai biến đổi.

Vừa mở mắt đã thấy xuất hiện một ao nước to, đáy ao đen tuyền không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tôi theo bản năng bước về trước một bước.

“Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn…”

Ai đang gọi tôi? Trần Lập Châu ư? Thanh âm kia thật quen thuộc, dường như phát ra từ trong ao.

“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Tôi nghi hoặc cúi người xuống nhìn vào ao nước kia, muốn nghe thêm rõ ràng. Bỗng nhiên từ ao duỗi ra một đôi tay tái nhợt, túm cổ áo tôi kéo xuống, cả người tôi liền chìm vào trong ao.

— —

@Thỏ:

Sắp đến hồi kết nha mọi người. Mà nếu Tiểu Duẫn bớt bớt kiểu ‘tôi hay hành động theo bản năng’ thì Trần đại thiếu đã đỡ cực rồi. Âu 19 tuổi cũng còn nhỏ nên suy nghĩ còn bồng bột -___-. Nhưng lòng hiếu kỳ sẽ gϊếŧ chết một con mèo, thiệt đó.