- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Âm Phu
- Chương 16
Âm Phu
Chương 16
Edit: Thỏ
Đêm hôm khuya khoắt, một thanh niên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong sân nhà mình đào mộ phần, lấy thi thể.
Tôi muốn chết…
Quay đầu nhìn lại, Trần Lập Châu như giám sát viên đứng phía sau, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vội quay đi, chuyên tâm đào mộ.
Bỗng nhiên, cái xẻng tựa như chạm tới một vật thể hơi mềm mại, tôi mừng rỡ trong lòng, cuống quýt đào thêm mấy cái, bên dưới lớp bùn đất màu đen lộ ra một cánh tay tái nhợt.
Tôi thích chí ngoảnh mặt nhìn Trần đại thiếu: “Đào được rồi.”
Trần Lập Châu im lặng, biểu cảm y có hơi quái quái. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú cánh tay kia khiến cõi lòng tôi run lên một chút. Tôi vội vàng khom người, cầm xẻng, tiếp tục thi công. Lúc đào thi thể từ bùn đất lên, tôi thả lỏng động tác. Nhỡ mà mạnh tay đào một lỗ thủng trên người Trần đại thiếu, liệu có phải y sẽ đào mười lỗ thủng trên người tôi?
Thấy thi thể Trần Lập Châu đã được bới ra, tôi vội quăng xẻng dùng tay cào đất, lộ ra gương mặt y.
Kể cũng kỳ quái, trời nóng như vậy, theo lý thuyết thi thể chôn dưới đất đã mục nát tự bao giờ. Duy chỉ có thi thể y vĩnh viễn không xấu, hoàn toàn giữ được nguyên trạng như trước lúc tôi đem chôn.
Tôi phủi phủi bùn trên người y, cẩn thận từng chút đem y đỡ dậy, đặt lên lưng mình, run rẩy vác ra.
Đêm nay mặt trăng tròn lại lớn, nương theo ánh trăng trắng ngà, tôi đặt Trần Lập Châu nằm ở giữa sân.
“Trần ca, tôi có thể mặc quần áo chứ?” Tôi xoa tay thận trọng hỏi.
Dường như Trần Lập Châu không nghe thấy lời tôi, y chỉ chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể, nhìn chính mình trên đất.
Tôi không hiểu vì sao y đột ngột rơi vào hồi ức, ngược lại ông đây lạnh đến sắp chảy mũi rồi.
Tôi không dám bỏ trốn, không biết làm gì hơn ngoài việc nhìn dáo dác xung quanh, chợt phát hiện sau bụi cây là một đống quần áo tôi tiện tay vứt ban chiều, bèn vội lén lút chạy ra phía sau, tùy tiện khoác vào một bộ xường xám.
Chờ tôi mặc quần áo tử tế từ bụi cây đi ra, ông đây liền choáng váng! Tôi thấy giữa sân có hai vị Trần Lập Châu!
Hai người vận hỉ phục giống nhau, nhưng có một vị tóc đen, mắt đỏ, còn lại là vị có đôi con ngươi như nước, linh động như Trần đại thiếu ngày xưa.
Tôi dùng sức dụi dụi mắt: “Ơ, gặp quỷ?”
Bọn họ nghe thấy giọng nói đều đồng loạt quay đầu nhìn tôi. Bị một thi thể, một quỷ trừng tôi chằm chằm, tôi cảm thấy lông tơ dựng đứng, lòng run cầm cập không thốt nên lời.
“Lại đây.” Trần Lập Châu mắt đỏ ngoắc tay với tôi.
“Tiểu Duẫn, đến chỗ ta này.” Trần Lập Châu mắt đen cũng làm như vậy.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, lắc đầu điên cuồng: “Tôi không đi.” Mẹ nó đây là tình huống gì chứ!
Trần đại thiếu mắt đỏ liếc tôi, lại nhìn sang gương mặt giống bản thân như đúc, cười lạnh vài tiếng: “Em nói, ai là thật?”
Tôi nhìn điệu cười của Trần ca, trong lòng lộp bộp một tiếng. Mẹ nó nếu mà tôi nói sai, tuyệt đối sẽ bị băm thành tám mảnh!
Tôi vội vàng trỏ vào y, đang muốn há mồm thì Trần đại thiếu kia bèn mở miệng: “Tiểu Duẫn, em đã cùng ta bái thiên địa. Nếu em nói trật, ta sẽ không tha thứ cho em.” Thanh âm Trần đại thiếu êm dịu, nhẹ nhàng, nhưng miệng nam mô bụng một bồ dao găm khiến tôi suýt chút thổ huyết.
Hai người các ngươi đang hợp tác chơi ông?
Tôi một chốc nhìn vị này, một chốc nhìn vị kia, đầu óc hỗn loạn muốn nổ tung. Trần Lập Châu mắt đen nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Duẫn, chỉ có một người thật là ta, chẳng lẽ em còn không biết?”
“Khúc Tiểu Duẫn, đừng nói ta không cho em cơ hội.” Trần Lập Châu mắt đỏ lạnh lùng cảnh cáo.
“Hai vị ca ca buông tha em, nhà em còn một lão đầu ngốc đang chờ em nuôi mà!” Tôi ôm lấy mình, run lẩy bẩy.
Vừa dứt lời, Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng, đưa tay bóp lấy cổ của Trần Lập Châu kia, quay đầu nhìn ta: “Nếu như hắn mới là thật, em định làm thế nào?”
Tôi nhìn móng tay đang đâm vào cổ người kia, đầu óc rồi bù, hai tay buồn bực cào tóc. Giơ bàn tay lên, tôi hướng về hai người họ hô to: “Trần Lập Châu.”
“Trần Lập Châu.”
“Trần Lập Châu!”
Sau ba tiếng gọi, trong sân đặc biệt yên tĩnh, bọn họ đều trầm mặc nhìn tôi. Tôi lúng túng cười khan hai tiếng: “Hì hì, tôi gọi vậy thôi.”
Trần Lập Châu mắt đen nhìn tôi mỉm cười: “Tiểu Duẫn, em thật đáng yêu, có nhớ ta không?”
Tôi nghe xong, mở to hai mắt.
Ông mày biết ai là thật rồi!
“Hừ.” Trần Lập Châu mắt đỏ lạnh lùng liếc tôi một cái, “Đợi lát nữa trừng phạt em sau.”
“Nếu ngươi không lăn ra đây, ta sẽ xé thân thể này, sau đó nuốt ngươi vào bụng.”
Trần Lập Châu giả cười hai tiếng: “Đây chính là thân thể ngươi, xé rồi không thể tìm được nữa.”
“Ngươi cảm thấy lời này đối với ta mà nói, là uy hϊếp sao?”
Trần Lập Châu dùng tay kéo cổ áo của thi thể để lộ da thịt bên trong trắng như tuyết. Dưới ánh trăng chiếu rọi tựa hồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Trần Lập Châu duỗi móng tay đen dài cứa trên cổ một nhát, rách da, lộ ra thớ thịt bên trong.
Trần Lập Châu giả nhìn y, nở nụ cười quyến rũ: “Thân xác tốt như vậy, nếu chà đạp anh cũng không đau lòng?”
Trần Lập Châu giả tiện đà ngã vào người Trần Lập Châu, hai tay ôm lấy cổ y: “Ta yêu thích anh từ lâu, Trần đại thiếu. Chi bằng anh gϊếŧ nó rồi ở cùng với ta. Nó trời sinh dương thể, chúng ta mỗi người một nửa.”
Trong lòng tôi hồi hộp một chút, mẹ nó con quỷ này dám dụ dỗ chồng trước mặt tôi!
Trần Lập Châu quay đầu nhìn tôi liếc một cái, ánh mắt lạnh lùng, tựa như đang cân nhắc lời đề nghị của con quỷ kia.
Trong lòng tôi lại hồi hộp một chút, Trần Lập Châu không phải là Trần Thế Mỹ [1] chứ?
Tôi nhanh chóng tỏ thái độ: “Trần ca, em tốt hơn nó nhiều! Anh xem em bưng trà rót nước, đấm eo bóp chân mọi thứ tinh thông.”
Trần Lập Châu nghe xong, cười the thé hai tiếng: “Đó không phải công việc của hạ nhân à? Tiểu Duẫn, Trần đại thiếu cũng chẳng thiếu hạ nhân.”
“Hạ nhân cái đếch! Ông đây là vợ hắn!” Tôi tức giận nói không cần suy nghĩ.
Trần Lập Châu giả cười lạnh, một trận gió âm thổi qua, chỉ thấy thân thể Trần Lập Châu mềm nhũn ngã trên mặt đất, trong sân bỗng dưng xuất hiện một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử kia da thịt trắng như sương mù kết thành, thậm chí có thể nhìn thấu cây cổ thụ phía sau xuyên qua hắn. Dáng dấp ẻo lả, đôi môi hồng hào, mặt mày tinh xảo, cơ thể thon gầy không xương cốt dán trên người Trần Lập Châu.
Hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai y, sau đó nhìn tôi đầy khıêυ khí©h. Tôi vừa sợ hãi, vừa căng thẳng nhìn Trần Lập Châu. Thế mà y không có phản ứng nào, chỉ cúi đầu nhìn nam tử bên cạnh.
Trái tim tôi giống như bị ai bóp nghẹt, bức rức vô cùng.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy nam tử kia rít lên một tiếng, giật cả mình luôn.
Một cánh tay đâm thủng l*иg ngực hắn, trực tiếp xé hắn thành hai mảnh.
“Tiểu Duẫn cũng là để cho ngươi gọi?” Thanh âm Trần Lập Châu lạnh lùng không chút đắn đo.
Nam tử mặt biến sắc, hắn không ngờ Trần Lập Châu ra tay tàn độc thế này. Hắn rít gào muốn nhập vào thi thể kia, nhưng bị Trần Lập Châu tóm lại.
Chỉ thấy khóe môi Trần Lập Châu rách toát, lộ ra cái miệng to như chậu máu, hai tay nắm lấy hai nửa, cứ thế đem nam tử kia nhét vào trong miệng, nhai nát bấy.
Tôi ở bên cạnh sợ đến ngã ra sân, cơ thể run lên không ngừng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng quỷ thét chói tai.
Chồng tôi là ác quỷ, ông đây sợ sun vòi!
—
[1] Trần Thế Mỹ:
Một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên, kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Công xử chém.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Âm Phu
- Chương 16