Chương 70: Dùng lửa đuổi miêu tinh

Mới đầu chỉ là một hai cái chuông lay động, sau đó một mảng lớn chuông đồng thời đung đưa, phát ra âm thanh náo động, một màn này khiến bốn người chúng tôi hoang mang.

Tôi chú ý cái chuông gần phía cửa sổ không hề động, có vẻ như linh miêu không thích ánh mặt trời, bởi vậy bảo Đại Lý kèo rèm cửa xuống.

Sau đó tôi lấy trong túi xách ra một cái bút dạ, viết một số từ thường dùng lên mép bàn, ngay phía dưới cái chuông, tôi nghĩ việc này có thể giao tiếp với linh miêu, giống như bút tiên, đĩa tiên vậy.

Nhưng mới chỉ viết được hai chữ, bỗng nghe rầm một tiếng, quay đầu lại đã thấy Vương Đại Lý ngã lăn ra đất.

"Đại Lý, ngươi sao vậy?"

Tôi vội chạy tới kiểm tra, đang định bấm huyệt nhân trung của hắn, thì đột nhiên hắn túm lấy cổ tay tôi, khí lực vô cùng lớn.

Sau đó Vương Đại Lý từ từ mở mắt, con mắt hắn giống hệt với bé gái gặp trong hẻm, vẻ mặt cũng hết sức cổ quái, xa lạ. Khóe miệng của hắn nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười, tôi chợt thấy toàn thân lạnh cóng giống như có dòng điện cao thế xẹt sau lưng.

Tôi liều mạng giật tay ra, nào ngờ Vương Đại Lý lại vọt nhảy tót lên bàn, ngồi chồm hỗm giống như con mèo, không ngừng tự liếʍ mu bàn tay.

Một màn này làm chúng tôi sững sờ, Vương Nguyên Thạch rút súng ra chĩa vào Đại Lý, tôi vội cản lại, bảo ông ta cứ bình tĩnh quan sát đã.

Tôi hỏi: "Ngươi là ai?"

Vương Đại Lý chẳng thèm để ý, vẫn chăm chú liếʍ tay. Khi tôi hỏi tới lần thứ ba, đột nhiên hắn phát ra một tiếng "meooo", nhào tới phía tôi, chúng tôi theo bản năng lùi lại mấy bước.

Thì ra mục tiêu của hắn không phải chúng tôi, mà túi lươn tôi để dưới đất. Vương Đại Lý vục mặt vào túi, ăn lấy ăn để, nuốt chửng lươn vào bụng, tôi chỉ sợ xương sẽ đâm thủng cổ họng hắn.

Tôi lo lắng gọi một tiếng, Vương Đại Lý quay đầu lại, trong miệng còn ngậm con lươn vẫn đang ngọ nguậy, bị hắn hút rột một cái như hút sợi mì.

Sau khi ăn no, Vương Đại Lý gồi chồm hổm dưới đất, liếʍ lâp bàn tay, sau đó đưa lên mặt chùi chùi mấy cái, giống hệt động tác của loài mèo.

Tôi khách khí nói: "Đại tiên, ăn no rồi, có thể mời về không?"

Vương Đại Lý đột nhiên nhảy tót vào gầm bàn, tát văng độ tài linh miêu ra xa, bức tượng lăn lông lốc trên mặt đất, khiến tôi rất lo lắng, chẳng lẽ nó muốn thả chân thân của mình ra ngoài?

Cũng may pho tượng có chất liệu tương đối tốt, có thể là sứ trộn bột xương, nên không bị vỡ. Vương Đại Lý khom người, kêu meo một tiếng, tiếp tục đánh về phía bức tượng.

Mặc dù linh miêu nhập vào cơ thể Đại Lý, nhưng cách thức hành động vẫn là của loài mèo, hắn không thể cầm bức tượng lên đập vỡ, mà chỉ vờn vờn như vờn quả bóng.

Tôi không biết hắn làm như vậy sẽ có hậu quả gì không, nhưng bức tượng là vật chứng quan trọng của vụ án, không thể để hắn hủy như vậy, bèn la lên: "Ngăn hắn lại!"

Vương Đại Lý còn đang vờn bức tượng, Vương Nguyên Thạch lập tức nhảy qua ghế, đánh về phía hắn. Hai người xoay tròn gườm nhau, sau đó Vương Đại Lý phát ra tiếng kêu quái đản, khí lực kinh người đẩy ngã Vương Nguyên Thạch, nhảy lên người ông ta, cào cấu loạn xạ.

Vương Nguyên Thạch đưa tay lên đỡ, nháy mắt tay đã bị rạch mấy đường máu dài.

Nhân cơ hội này, tôi nhặt độ tài linh miêu lên, đưa cho Tiểu Đào: "Cầm về phòng vật chứng đi."

"Vậy còn hắn thì sao?" Hoàng Tiểu Đào kinh sợ chỉ Đại Lý.

"Không sao, hai chúng tôi đối phó hắn."

Hoàng Tiểu Đào rời đi, Đại Lý liếc thấy định đuổi theo nàng, Vương Nguyên Thạch nhấc chân hất một cái ghế đến. Vương Đại Lý làm một động tác không tưởng, hắn nhảy lên cái ghế đang bay, lộn một vòng giữa không trung, sau đó dùng bốn chân vững vàng tiếp đất.

Trời ạ, diễn viên xiếc cũng chẳng làm được việc này.

Vương Nguyên Thạch nhặt một cái ghế khác lên, hét lớn, tiếp tục lao vào quần thảo với Đại Lý.

Tôi nhân cơ hội kéo rèm cửa lên, ánh mặt trời chiều chiếu xiên vào, Vương Đại Lý theo bản năng đưa tay che mắt, giống như rất thống khổ.

Rầm một tiếng, cái ghế trong tay Vương Nguyên Thạch đập vào lưng Đại Lý nát bét, tôi lo lắng nói: "Vương thúc, đừng đả thương hắn."

Vừa dứt lời, Vương Đại Lý phi thân một cái, đá thẳng vào ngực Vương thúc, ông ta lảo đảo lùi lại mấy bước.

Vương Nguyên Thạch thủ thế, chiến đấu với Đại Lý, mặc dù thân thủ bất phàm nhưng Vương Đại Lý cứ chạy nhảy loạn xạ trong phòng, dùng loại võ công cơ bản không đối phó được.

Tôi cố vắt óc xem mèo sợ cái gì, đột nhiên để ý tới chai nhị oa đầu trên bàn, bởi vậy kêu lớn: "Vương thúc, đưa tôi cái bật lửa."

Vương Nguyên Thạch vội móc bật lửa ném tới, tôi tiếp lấy, rót nhị oa đầu ngậm vào miệng, vị cay xè khiến tôi chảy cả nước mắt. Sai đó tôi bật lửa lên, hướng về phía Đại Lý phun một ngụm, rượu bắt lửa, như một khối hỏa cầu khổng lồ.

Vương Đại Lý hét lên một tiếng, vội nhảy vào góc nhà. Tôi lại rót một ngụm nhị oa đầu, cái chai nhỏ này chẳng chứa được nhiều, cho nên lần thứ hai trong miệng chỉ có một chút rượu, tôi thuần túy là phô trương thanh thế.

Vương Đại Lý run lẩy bẩy trong góc, dùng tay che mặt, sau đó hai mắt trợn trắng, vô lực ngã xuống đất, ngất xỉu.

Tôi giật mình, lỡ nuốt ngụm nhị oa đầu, cảm giác nóng bỏng chạy dọc từ thực quản xuống dạ dày, khiến cả người tôi run lên.

Tôi đi tới vỗ vỗ vào mặt Đại Lý, lát sau hắn ung dung tỉnh lại: "Dương tử, ta bị sao vậy?"

"Ngươi bị ngất." Tôi nói, nếu nói sự thật cho hắn e là hắn sợ phát khϊếp.

Vương Đại Lý phát hiện trong miệng có mùi lạ, vội nôn khan mấy cá, sau đó móc ra một cái xương lươn, hỏi: "Quái lạ, sao trong miệng ta lại có xương cá? Có phải ta ăn thứ gì không?"

Tôi đang suy nghĩ xem nên bịa ra lý do gì để giải thích, thì hắn lại hỏi: "Mẹ ơi, sao trong phòng hỗn loạn thế này, cứ như vừa có đánh nhau vậy."

"Vừa rồi chúng ta thả linh miêu ra." Tôi giải thích.

"Thật sao, nó trông như thế nào?"

"Chính là một con mèo đen rất lớn, tán loạn khắp phòng, khiến chúng ta vô cùng vất vả."

Tôi chỉ sợ Vương Đại Lý sẽ nghĩ tới mình, cũng may đầu óc hắn ngu si, tỏ ra thương tiếc nói: "Sao ngươi không gọi ta dậy, ta muốn trông thấy con yêu quái đó có hình dạng gì. Rốt cuộc tại sao ta lại bất tỉnh, thật là kỳ quái."

Tôi rót cho Đại Lý cốc nước để hắn xúc miệng, lát sau Tiểu Đào quay lại, thấy sự việc đã được giải quyết, định nói gì đó, tôi liền nháy mắt ra hiệu nàng đừng nói.

Sau này tôi có nghe người trong nghề nói, lúc đó cách làm của tôi vô cùng nguy hiểm, thật may mắn là không cướp đi sinh mạng của Vương Đại Lý. Dù gì thì mỗi nghề mỗi khác, đối với nghiệm thi, tôi rất tự tin, nhưng đối phó với thế lực siêu nhiên này tôi chỉ là kẻ vô dụng!