Chương 69: Bên trong bức tượng mèo

Bạch Nhất Đao cứ ngồi xổm dưới đất mà khóc, nói phải để hắn gọi điện về cho cha, nhưng chẳng ai thèm quan tâm hắn cả.

Liêu tổ trưởng thở dài, bảo người giải hắn về cục cảnh sát trước. Còn tôi thì cầm độ tài linh miêu trên tay, kiểm tra, ghé tai nghe, dùng ngón tay gõ nhẹ, phát hiện thấy bên trong có một thứ gì đó, hình như là xác chết.

Có điều thể tích bức tượng không lớn lắm, bên trong chắc không phải thi thể người, có thể là thi thể mèo.

Tôi nói chuyện này với Hoàng Tiểu Đào, nàng đề nghị: "Hay ta đập nó ra xem."

"Không được, vật này rất quỷ dị, tốt hơn hết là cứ để nó yên." Tôi gói nó lại, giao cho tổ trưởng Liêu: "Liêu tổ trưởng, ông đi tìm bệnh viện, dùng x-quang chụp chiếu xem bên trong có thứ gìm"

"Được, để ta sai người đi làm."

Chúng tôi rời khách sạn, vì tương đối đông người, nên Liêu tổ trưởng, Vương Nguyên Thạch và Đại Lý vào thang máy xuống trước, tôi với Tiểu Đào chờ chuyến sau.

Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Bước tiếp theo nên làm gì đây, chúng ta làm sao chứng minh được vật này có khả năng gϊếŧ người, cũng không thể tìm người sống tới làm thí nghiệm được."

Tôi lắc đầu: "Khỏi cần, giờ vật này nằm trong tay chúng ta, nhất định Hớn Quân sẽ tự chui đầu vào rọ."

"Anh chắc chứ?"

"Tám mươi phần trăm."

Hoàng Tiểu Đào cười: "Mỗi lần phối hợp điều tra với anh đều có cảm giác rất thuận lợi, rốt cuộc là trực giác anh nhạy bén hay là được cát tinh cao chiếu (sao may mắn chiếu).

"Chắc do tôi đẹp trai." Tôi đáp.

"Hôi hám!" Tiểu Đào bĩu môi.

Đúng lúc này tôi nghe thấy trong hành lang có tiếng khóc, hình như là con gái, hơn nữa giọng này có phần quen thuộc. Tôi men theo âm thanh đi tới, Hoàng Tiểu Đào thúc giục: "Này, thang máy mở cửa rồi."

"Cô xuống trước đi."

Hoàng Tiểu Đào cũng đi theo tôi, trở lại căn phòng mới nãy bắt quả tang Bạch Nhất Đao, phát hiện La Vi Vi đang đứng trước cửa mà khóc, khóc rất thương tâm. Nghe tiếng bước chân, cô ta quay lại: "Nhất Đao bị bắt thật ư?"

Tôi gật đầu: "Phải."

"Vậy anh ấy sẽ phải ngồi tù sao?"

Tôi đáp: "Dựa vào quan hệ của cha hắn, chắc không đến nỗi ngồi tù, nhưng sự nghiệp sợ rằng không giữ nổi."

La Vi Vi đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể giúp hắn một chút không? Cầu xin ngươi, Nhất Đao này tính tình có khuyết điểm, nhưng ta rất hiểu hắn, hắn tuyệt đối không phải người xấu, ta không muốn thấy hắn rơi vào kết cục này."

Tôi cau mày: "Không được!"

La Vi Vi túm lấy tay tôi, cầu xin: "Tống Dương, cầu xin ngươi, ta biết quan hệ của ngươi rất rộng, quen biết cả giám đốc Trình, chỉ cần ngươi tha cho Nhất Đao, ta nguyện vì ngươi làm bất cứ chuyện gì."

Nói xong, La Vi Vi đưa tay tôi lên ngực cô ta, có vẻ là ám chỉ, "bất cứ chuyện gì" bao gồm cả "chuyện đó".

Tôi lập tức rụt tay về, nghiêm nghị nói: "Xin cô hãy tự trọng! Bạch Nhất Đao phạm pháp, trước luật pháp thì cảnh sát và dân thường đều như nhau, chuyện này ta không thể giúp gì cô."

Dứt lời, tôi xoay người rời đi, La Vi Vi khóc càng to hơn.

Lúc xuống dưới lầu, tôi thở dài: "Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế..."

Hoàng Tiểu Đào dùng ánh mắt kỳ quái dò xét tôi, tôi hỏi nàng nhìn cái gì, nàng đáp: "Không có gì, vừa nãy dáng vẻ anh cự tuyệt La Vi Vi rất đàn ông đấy."

Bị nàng khen một cái, mặt tôi đỏ lên: "Nào có."

"À phải, chẳng phải tối hôm qua anh nói, chờ vụ án được phá, anh mời tôi đi ăn sao?" Tiểu Đào hỏi.

"Có chuyện đó à?" Tôi nhó lúc đó nàng cự tuyệt, làm tôi hụt hẫng rất lâu.

"Đần!" Tiểu Đào tự nhiên cười: "Tôi tính thế này, gần đây công việc bận tới tối tăm mặt mũi, ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt, nên chính thức nhận lời anh đó. Có điều anh hãy suy nghĩ cho kỹ mời tôi ăn cái gì, tôi kén chọn lắm đấy."

Tôi nhất thời trong lòng nở hoa, đây chẳng lẽ là muốn hẹn hò với tôi ư?

Buổi trưa, bốn người chúng tôi tìm quán cơm bụi ăn, cơm nước xong xuôi thì tới cục cảnh sát. Liêu tổ trưởng nói, đã tạm đình chỉ Bạch Nhất Đao, La Vi Vi vì thương tâm quá cũng xin nghỉ ít ngày, ông ta xin ý kiến tôi phải làm gì tiếp theo.

Tôi nói: "Qua vuện kiểm sát xin lệnh bắt giữ, tạm giam Hớn Quân lại."

Liêu tổ trưởng khổ sở nói: "Lấy tội danh gì đây?"

"Hắn đánh tráo, ngụy tạo vật chứng, chứng cứ rõ như ban ngày." Tôi lôi cái cốc lúc sáng lấy trong phòng Hớn Quân ra: "Bảo bên kỹ thuật làm hóa nghiệm cái cốc này một chút, dấu vân tay trên đó chắc chắn trùng với dấu vân tay trên con mèo giả."

Liêu tổ trưởng mừng rỡ: "Tống Dương, ngươi làm việ đúng là một giọt nước cũng không lọt. Ta lập tức đi kiểm tra."

Tôi gọi ông ta lại: "Con mèo kia đâu?"

Liêi tổ trưởng vỗ trán: "Trí nhớ của ta chán quá, vừa nãy ta đi bệnh viện chụp x-quang, phát hiện bên trong có một cái xác mèo."

"Bây giờ nó đang ở đâu?"

"Trong phòng vật chứng."

"Lấy ra để tôi xem qua một chút." Tôi kích động nói.

Liêu tổ trưởng dẫn chúng tôi tới phòng vật chứng, độ tài linh miêu được bọc trong túi nilon, đặt trên giá đồ. Tôi chú ý tới hình dáng con mèo này, lại nhớ tới con mèo cầu tài trong nhà nạn nhân đầu tiên, rất giống nhau, xem ra chính là bị Hớn Quân đánh tráo.

Tôi bảo Liêu tổ trưởng mang con mèo kia đi hóa nghiệm vân tay, sau đó mang độ tài linh miêu tới phòng họp trống.

Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Anh không định khám nghiệm xác con mèo bên trong đấy chứ?"

"À không, tôi chỉ muốn xem vật này có chỗ nào đặc biệt thôi."

Tôi bảo Vương Đại Lý đi mua mấy cái chuông nhỏ, nửa cân lươn, một bình tưới hoa, một chai rượu nhị oa đầu và mấy sợi tơ, tiện qua nhà khách cầm cái túi xách đến đây cho tôi.

Nửa giờ sau Vương Đại Lý về, tay phải xách túi lớn, tay trái ôm túi xách của tôi, hào hứng nói: "Tống Dương, dạo này ta làm việc ngày càng thuần thục rồi đấy."

Tôi khen hắn một câu, nhận lấy dụng cụ, chuẩn bị bắt tay vào việc.

Tôi lấy trong túi xách ra một vị thuốc đông y dạng phiến, bỏ vào bình đun lên, sau đó đổ Nhị oa đầu vào.

Hoàng Tiểu Đào hỏi đó là vật gì, tôi đáp: "Đây là Dũ Sang mộc thiết phiến, tôi biết trong siêu thị không bán nên chuẩn bị từ trước, là dùng để kiểm tra vết máu, bởi Dũ Sang mộc gặp huyết tương sẽ đổi màu."

Rượu trong bình đang sôi ùng ục, bọt trắng nổi lên, đây là dịch gỗ đang hòa tan với cồn.

Tôi lấy một cái chậu nhôm đặt trước độ tài linh miêu, đốt mấy xấp tiền vàng, chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Linh miêu đại tiên, xin lỗi quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, đốt chút tiền vàng coi như là tâm ý của ta."

Vương Đại Lý tức giận nói: "Một con mèo mà ngươi làm như người thật vậy?"

Tôi đáp: "Nó không phải mèo bình thường, mà là mèo có linh tính, hoàn toàn có thể coi như một oan hồn. Nói tóm lại là ngươi tôn trọng bọn họ, bọn họ mới tôn trọng ngươi."

Chờ tới khi trong bình không còn bọt trắng sủi lên, tôi mở túi nilon chứa độ tài linh miêu ra, dùng bình tưới hoa phun lên một lớp mỏng rượu vừa đun. Dần dần, trên đỉnh đầu con mèo biến thành màu đỏ tím.

Nhìn kỹ mộ chút, tôi phát hiện hai lỗ tai con mèo có dùng nến bịt lại, có lẽ là Hớn Quân dùng để tưới máu vào.

Hoàng Tiểu Đào nói: "Thật là nhiều máu, đúng như anh đoán, quả nhiên Hớn Quân dùng máu để luyện nó."

Tôi nói: "Đối với loại vật này tôi không quá am hiểu, nhưng có thể đoán được. Lúc trước gặp chúng ta, tôi để ý dáng vẻ Hớn Quân có vẻ mệt mỏi, nuôi thứ này phải dùng máu tươi, nghĩa là chủ nhân phải chia sẻ một phần tinh khí của mình cho nó, bởi vì máu tươi rất có linh tính."

Hiệu quả của dũ sang mộc rất nhanh đã bay hơi theo cồn, tôi bọc túi nilon lại, mổ mấy con lươn, dùng máu lươn đổ vào bên ngoài túi, để nuôi linh miêu.

Vốn dĩ tôi định dùng máu của mình, nhưng lo sợ thứ này có thuộc tính nhận chủ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không ổn, cho nên dùng máu lươn.

Mặc dù linh miêu đã thành tinh, nhưng bản năng của mèo là ăn thịt, mùi máu lươn mới có thể kí©h thí©ɧ nó.

Sau đó tôi mang độ tài linh miêu đặt xuống gầm bàn, bốn góc bàn treo chuông, im lặng chờ đợi. Vương Đại Lý sốt ruột: "Có gì phát sinh đâu?"

"Đừng nóng, chờ chút."

Đúng lúc này, âm thanh leng keng bỗng vang lên, mấy cái chuông không hề có gió mà tự mình đung đưa.