Chương 68: Bắt Bạch Nhất Đao

Chỉ lát sau, Liêu tổ trưởng đã chạy tới, trước đo đã nghe tôi nói qua tình hình trong điện thoại, ông ta nghiêm nghị nói: "Tống Dương, ngươi có xác định chắc chắn không đấy, đây không phải chuyện đùa, Bạch Nhất Đao hỗ trợ hung thủ thật?"

"Ông cứ yên tâm, giờ hắn đang ở trong khách sạn, chúng ta đi lên sẽ biết liền."

Chúng tôi hỏi lễ tân phòng Nhất Đao thuê, sau đó tổ trưởng Liêu chia mười cảnh sát thành mấy tiểu đội, đi lên bằng cầu thang bộ, còn chúng tôi đi thang máy.

Lên tới tầng lầu kia, cảnh sát bọc xung quanh, Bạch Nhất Đao thật sự ở bên trong. Liêu tổ trưởng bảo một nhân viên phục vụ tới gõ cửa: "Tiên sinh, phục vụ phòng!"

"Không cần!" Bạch Nhất Đao trả lời.

Người phục vụ quay lại nhìn tổ trưởng Liêu, ông ta nhỏ giọng giao phó mấy câu, người phục vụ lại nói: "Tiên sinh, dưới quầy lễ tân, thông tin ngài lưu lại có nhầm lẫn, tôi phải lên xác minh lại, xin ngài mở cửa."

"Hừ, chờ một chút." Lát sau, cửa mở ra, gần chục khẩu súng đồng loạt chĩa về hướng Bạch Nhất Đao.

Bạch Nhất Đao bị thế trận ngoài cửa hù dọa, theo bản năng đưa tay về phía bao súng, Liêu tổ trưởng hét lớn: "Bạch Nhất Đao, đừng nên manh động, giơ hai tay lên."

"Liêu tổ trưởng, có chuyện gì vậy?" Bạch Nhất Đao giơ hai tay lên, chợt nhìn thấy bốn người bọn tôi, ánh mắt lập tức thay đổi: "Ta hiểu rồi, hẳn là mấy tên được gọi là cố vấn này bịa chuyện, đổ vạ lên đầu ta."

"Đừng lộng ngôn, ngươi làm gì tự bản thân ngươi rõ." Tôi cười lạnh.

"Ta làm gì? Công việc mệt mỏi, thuê phòng nghỉ ngơi một chút, điều này cũng là phạm pháp sao?"

Liêu tổ trưởng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người bắt hắn lại, đám cảnh sát thường ngày quan hệ khá thân với Bạch Nhất Đao, lấy còng tay ra, nói: "Bạch ca, xin lỗi!"

"Các ngươi định làm gì, ta phải gọi điện cho cha ta! Buông tay!"

Bạch Nhất Đao phản kháng rất dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bị còng lại. Chúng tôi đi vào trong phòng lục soát một lượt, không phát hiện độ tài linh miêu đâu. Tôi vén nệm lên, thấy có dấu giày, ngẩng đầu phát hiện phía trên là đường ống thông gió.

Tôi đứng lên giường, tháo nắp che ống thông gió, đưa tay thò vào bên trong, nhất thời sờ thấy một cái bọc, lôi ra ngoài mở ra, là một bức tượng mèo.

Mọi người ồ lên một tràng, con mèo này phải nặng mấy chục cân, chất liệu bằng gốm sứ, toàn thân là màu vàng kim, điêu khắc giống y hệt, đến sợi râu mèo cũng rõ ràng; hai con mắt nạm bảo thạch màu ngọc bích, sống động như thâtn, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng có cảm giác con mèo đang theo dõi mình.

"Đây là cái gì?" Liêu tổ trưởng hỏi Bạch Nhất Đao.

"Hàng thỉ công mỹ nghệ, một người bạn ta đưa cho, yên tâm đi tuyệt đối không phải đồ cổ." Bạch Nhất Đao khinh khỉnh nói.

"Vậy tại sao lại phải giấu trong ống thông gió?"

"Ta sợ bị người khác lấy trộm, không được sao?"

Liêu tổ trưởng lạnh lùng liếc hắn một cái ra lệnh: "Lấy thẻ cảnh sát và súng của hắn ra."

Bạch Nhất Đao bị còng tay sau lưng, hắn liều mạng dùng bả vai giãy dụa kêu la: "Các ngươi lạm dụng chức quyền. Liêu tổ trưởng, ngươi thử giải thích cho ta xem, ta phạm tội gì, để ta gọi cho cha ta hỏi."

Tôi nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết đây là vật gì sao?"

Bạch Nhất Đao im lặng nhìn tôi, giống như quả bóng bị xì hơi, mặc cho các đồng nghiệp tước súng và thẻ của hắn.

Chờ sau khi Bạch Nhất Đao bình tĩnh lại, Liêu tổ trưởng rót cho hắn một ly nước, bảo hắn nói sơ qua một chút, tại sao lại quen biết Hớn Quân. Bạch Nhất Đao chán nản nói: "Ta với hắn cũng chỉ quen biết qua loa thôi."

Thì ra sau khi vụ án ba tháng trước phát sinh, Bạch Nhất Đao được giao đi hỏi Hớn Quân, lúc đó Hớn Quân có nhờ hắn giúp một việc, Hớn Quân nói trong nhà người chết có thứ đồ thủ công mỹ nghệ, là do nạn nhân mượn của hắn về trưng, chính là con mèo này. Hớn Quân nói con mèo này rất quan trọng đối với hắn, nhưng hắn lại không có gì chứng minh là của mình, bây giờ cả nhà nạn nhân đã chết, dựa theo pháp luật về tang chứng, loại vật chứng vô chủ này một thời gian sau sẽ bị tòa thanh lý.

Lúc Bạch Nhất Đao tham gia phá án có thấy qua con mèo này, mỗi chi tiết Hớn Quân miêu tả đều giống như đúc, xem ra vật này đúng là của Hớn Quân, Nhất Đao liền đáp ứng.

Bởi vậy Hớn Quân làm một bức tượng giả, để Bạch Nhất Đao đánh tráo bức tượng trong phòng tang chứng, lúc đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều.

Vậy mà sau đó trong phòng họp, nghe tôi nói con mèo kia chính là công cụ nguyền rủa gϊếŧ người, Bạch Nhất Đao lo sợ không biết có thật không, liền gọi điện chất vấn Hớn Quân, lúc này Hớn Quân vừa mới bị chúng tôi tới điều tra, biết rõ mình đã bị cảnh sát nghi ngờ.

Hớn Quân nói, hắn và Bạch Nhất Đao bây giờ đã ngồi chung một con thuyền, hoặc là cùng nhau qua sông, hoặc là cùng lật thuyền. Bạch Nhất Đao sợ hãi mất việc, vào tù, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng. Hớn Quân bảo hắn đi tới khu nhà kia chờ, hai người gặp nhau trong hành lang, Bạch Nhất Đao mang độ tài linh miêu đi, tới khách sạn giấu, không ngờ cảnh sát lại ập tới đây.

Lúc hắn khai, tôi luôn quan sát bằng động u chi đồng, tình huống hắn nói cơ bản là thật, xem ra hắn ở tình thế bị động, không biết gì bị cuốn vào chứ không phải chủ mưu hỗ trợ hung thủ.

Nhưng có một chuyện tôi thấy hắn nói không rõ ràng, lại hỏi: "Lúc đó, thân là cảnh sát, sao ngươi lại phải giúp Hớn Quân trộm vật chứng?"

Bạch Nhất Đao dửng dưng: "Chẳng tại sao cả, ta là người nghĩa khí với huynh đệ."

Tôi nói: "Trộm cắp, tiêu hủy vật chứng là tội gì, ngươi làm cảnh sát phải biết chứ?"

Bạch Nhất Đao mặt mờ mịt: "Còn có tội danh này, ngươi bịa ra à?"

Liêu tổ trưởng vô cùng thương tiếc, lắc đầu thở dài: "Tiểu Bạch, ngươi thật hồ đồ. Hủy diệt ngụy tạo chứng cứ, nhẹ thì tối đa ba năm, nặng thì từ ba đến năm năm, ngươi tự tay hủy đi tương lai của mình rồi, còn không thành khẩn?"

Bị Liêu tổ trưởng nói như vậy, Bạch Nhất Đao cắn chặt môi, rốt cuộc khai: "Hớn Quân là chú họ của Vi Vi, sau này kết hôn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, ta có thể không giúp sao?"

Mọi người đều kinh ngạc, tôi quan sát kỹ, hắn đều nói thật. Đột nhiên chát một tiếng, Hoàng Tiểu Đào tát trúng mặt Bạch Nhất Đao khiến ai cũng bất ngờ. Tiểu Đào xốc cổ áo hắn lên mắng: "Nếu như không phải là ngươi giúp hắn, thì giờ một nhà ba người đâu có phải chết? Chẳng những ngươi đánh tráo vật chứng, còn giấu diếm tin tình báo, trợ trụ vi ngược, lương tâm ngươi vứt cho chó gặm rồi à?"

Bạch Nhất Đao nước mắt trào ra, đau khổ nói: "Đại tỷ, ta thật sự không biết tội mình lại lớn như vậy, ta chỉ học nửa năm ở trường cảnh sát, là cha ta dùng quan hệ nhét ta vào ngành, sau khia biết thứ này là hung khí, ta sợ muốn chết, còn có thể làm gì được? Chỉ có thể đâm lao phải theo lao."

Vừa nói, Bạch Nhất Đao vừa cúi đầu, nghẹn ngào nấc lên, thần khí kiêu ngạo ngày thường đã không còn sót chút nào.

Tôi không khỏi có chút cảm thông với hắn, từ đầu đến cuối hắn đều bị Hớn Quân lợi dụng, sau đó từng bước từng bước tới mức độ ngày hôm nay.