Chương 45: Ma nhập

Nhận lấy tập hồ sơ từ tay giám đốc Trình, tôi đi ra khỏi phòng thì lúc này tiệc cũng đã tan.

Đám cảnh sát đã ai về nhà nấy, phục vụ đang dọn chén bát, chỉ có Vương Đại Lý đang gục đầu trên bàn, nấc lên, xem ra hắn đã uống không ít.

Tôi tìm một cái ghế, ngồi xuống mở hồ sơ ra nghiên cứu cẩn thận.

Vụ gϊếŧ người thứ nhất mà Trình giám đốc nói tới xảy ra ở thành phó Võ Khúc bên cạnh, thời gian là ba tháng trước, một nhà bốn người chết. Chủ nhân ngôi nhà là một tổng giâm đốc công tu đa quốc gia, 36 tuổi, có thể nói là thanh niên tuấn kiệt. Ba người còn lại theo thứ tự là vợ và con hắn, đứa con gái mới tròn một tuổi. Gia đình này vốn hòa thuận, nhưng một buổi tối ba tháng trước đột nhiên lại xảy ra cãi vã kịch liệt.

Trong lúc đó có một nhân viên gọi điện tới, gã chủ nhà thô bạo nói mấy câu liền vứt điện thoại xuống một bên, cũng chẳng thèm cúp máy. Nhân viên kia rất sợ hãi, bởi vì giám đốc của hắn xuất thân trong một gia đình gia giáo, cho tới giờ chưa từng chửi tục câu "mẹ nó" như vậy.

Nhân viên kia qua điện thoại nghe thấy vợ chồng hắn dùng những lời lẽ cực kỳ cay độc để mắng đối phương, đứa con trai mười tuổi thì đang không ngừng la hét, đập phá đồ đạc, con gái út thì khóc ré lên, vô cùng đáng sợ.

Thấy chuyện này, phản ứng của người nhân viên là cả nhà giám đốc như bị ma nhập, tính tình đại biến, hắn không nghe được tới cuối cùng, bởi vì trong lúc giằng co hai vợ chồng giám đốc đã đạp hỏng.

Hàng xóm cũng nghe thấy ầm ĩ trong nhà hắn, có người sang gõ cửa hai lần, lần đầu không ai thèm để ý, lần thứ hai gõ cửa một lát thì bên trong yên tĩnh trở lại, người hàng xóm cho rằng không có việc gì liền rời đi, thực ra lúc đó cả nhà họ đã chết.

Quá trình tử vong là thế này, đưa con trai cầm chân em gái ném xuống sàn nhà chết, người vợ dùng chai rượu đập vào đầu con trai, sau đó người chồng dùng dao đâm chết vợ, ba nhát dao đều vào chỗ trọng yếu.

Cuối cùng người chồng quỳ xuống, cắt cổ tự sát.

Toàn bộ hiện trường khép kín, không thể có người ngoài xông vào, những dấu vân tay, lông và da tóc cũng hoàn toàn là của bốn người này.

Trong nhà có thuê một người giúp việc, hôm đó bà ta nấu bữa tối xong thì về trước, cảnh sát dồn hết nghi ngờ lên người này. Nhưng khi lấy khẩu cung, người giúp việc sống chết biện hộ là mình vô tội, bên pháp y cũng không tìm được bất cứ gì khả nghi trên thi thể bốn nạn nhân, kết quả là bà ta được thả, cảnh sát xác định bà ta không gây án.

Mặc dù hồ sơ viết rất bình thường, nhưng đọc tới đây, bỗng gáy tôi ớn lạnh, vụ án này thực sự quá quỷ dị, quá kỳ lạ.

Đột nhiên Hoàng Tiểu Đào chụp ảnh tôi, lúc này tôi mới ý thức được thì ra nãy giờ nàng ngồi bên cạnh, cùng tôi đọc hồ sơ vụ án, mà tôi lại không hề hay biết.

"Thế nào Tống Dương, có nắm chắc không?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.

"Cô muốn nghe tôi nói thật?"

"Đương nhiên."

"Hoàn toàn không nắm chắc, thậm chí có thể nói càng xem càng hồ đồ." Tôi đáp

"Vậy sao anh còn nhận lời?" Hoàng Tiểu Đào trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cười: "Có lòng tin với nắm chắc là hai chuyện khác nhau, hồ sơ này là do cảnh sát điều tra tự viết, tôi nghĩ nếu để tôi tới hiện trường án mạng, không chừng sẽ phát hiện một ít dấu vết."

Hoàng Tiểu Đào thở dài một tiếng: "Có điều lần này anh đi Võ Khúc một mình, không biết cảnh sát bên đó có chịu hợp tác hay không."

"Ai nói chỉ mình tôi đi? Cô cũng đi cùng chứ?" Tôi nói.

"Làm ơn đi, lệnh công tác đặc biệt lần này, Trình giâm đốc chỉ viết có mình tên anh. Thành phố Võ Khúc có hệ thống cảnh sát riêng của họ, hơn nữa Tôn Lão Hổ lại keo kiệt, luôn phàn nàn tôi một bữa ăn hai bát cơm, làm sao mà ông ta chịu chi tiền công tác cho tôi lần này." Hoàng Tiểu Đào không cam lòng nói.

Đang nói chuyện, đột nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng Tiểu Đào: "Ai nói xấu sau lưng ta vậy?"

Hoàng Tiểu Đào bị dọa sợ tới té khỏi ghế, vội vàng cung kính đứng nghiêm nói: "Cục trưởng, tôi và Tống Dương đang bàn chuyện vụ án."

"Thôi thồi, đừng làm bộ làm tịch, các ngươi gọi ta là gì sau lưng, ta còn không rõ sao, ngồi đi." Tôn Lão Hổ nói xong, ngồi xuống ghế của Tiểu Đào, còn nàng thì vẫn một mực đứng im.

Tôn Lão Hổ vỗ vai tôi nói: "Đại chất tử, vụ án này có lòng tin phá được không?"

"Nắm chắc tám phần mười." Tôi suy nghĩ rồi nói.

"Ngươi cứ làm hết sức mình, khỏi phải lo ảnh hưởng mặt mũi của ta, ta rất tin vào tài năng của họ Tống các ngươi." Tôn Lão Hổ đáp.

Tôi hỏi: "Tôn thúc thúc, thím nhà có khỏe không?"

"Khỏe, ta nghe nói mới sinh được thằng con kháu lắm."

"Nghe nói?"

Tôn Lão Hổ cười ha ha: "Ta ly hôn lâu rồi, haiz, cảnh sát chúng ta đều là dăm bữa nửa tháng không về nhà, là số phải cô đơn. Cũng là ông ngươi nhìn xa trông rộng, nhất quyết không cho ngươi làm cảnh sát."

Ông ta nói tiếp: "Đại chất tử, phá vụ án này cần trợ giúp gì ngươi cứ mở miệng, không hứa là cầu gì được đó, nhưng chỉ cần trong khả năng ta nhất định giúp ngươi."

"Con muốn mang vài người cùng đi Khúc Võ." Tôi nói.

"Được, nói đi."

"Hoàng Tiểu Đào, Vương Nguyên Thạch..." tôi liếc nhìn Vương Đại Lý đang ngủ như heo chết: "Còn có người bạn học Vương Đại Lý này."(Đủ bốn thầy trò sugar tank chưa nhỉ🤣)

Hoàng Tiểu Đào hơi bất ngờ vì Tôn Lão Hổ lại sảng khoái đáp ứng: "Được, các ngươi đi lần này, chi phí sẽ do nhà nước thanh toán."

"Ngoài ra, con định tối nay sẽ lên đường luôn." Tôi nói.

"Cần gì gấp gáp như vậy chứ? Sáng mai hẵng đi, ta bảo người lái xe đưa các ngươi sang đó." Tôn Lão Hổ nói.

"Chẳng phải Trình giám đốc có nói, ba ngày trước xảy ra một vụ án tương tự sao? Đối với án mạng, ba ngày đã là quá lâu, chậm một giây liền mất đi một tia hi vọng, cho nên con muốn đi ngay tối nay." Lúc này tôi đã hạ quyết tâm.

Tôn Lão Hổ cười lớn vỗ vai tôi: "Ngươi thật quá sốt sắng, đúng như ông nội ngươi, cứ nghe có án mạng là sốt sắng hơn ai hết."

Tôi kinh ngạc: "Chẳng phải lúc trước thúc luôn càu nhàu là mời ông nội con còn khó hơn thỉnh thần linh sao?"

"Đó là mấy vụ án phổ thông, còn gặp phải loại án mạng đặc biệt kỳ lạ, lão một giây cũng không thể chờ, còn lôi ta một mạch tới hiện trường, hai ông cháu ngươi điểm này y hệt nhau, thật đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh." Dứt lời Tôn Lão Hổ lại cười lớn, sau đó nói: "Tiểu Đào, cô gọi Vương Nguyên Thạch tới đây, dẫn theo Tống Dương và bạn hắn lập tức lên đường, chờ các ngươi phá án trở về, Tôn Hổ ta sẽ tự mình làm cơm cho các ngươi tẩy trần."

Hoàng Tiểu Đào cũng kính hành lễ: "Rõ, cục trưởng!"

Tôn Lão Hổ về trước, chỉ lát sau Vương Nguyên Thạch đã tới, tôi nghĩ là ông ta không uống rượu, ai dè mồm nồng nặc hơi men, hình như còn uống nhiều hơn Vương Đại Lý, người này tửu lượng không nhỏ.

Hoàng Tiểu Đào trình bày ngắn gọn nhiệm vụ, bảo Vương Nguyên Thạch vác Đại Lý đang say như chết ra xe, trách nhiệm lái xe nặng nề đổ lên đầu Tiểu Đào.

Tới bãi đậu xe, nàng hỏi tôi: "Sao anh lại chỉ đích danh Vương Nguyên Thạch? Ông ta năng lực mạnh nhất thật, nhưng người này tính khí cổ quái, là một người nóng nảy, anh có biết là ba năm trước ông ta từng đánh gãy chân một cảnh sát trong đội vũ trang không?"

"Mẹ nó, đại thúc này lại có lịch sử đen tối thế à?" Tôi trợn mắt.

"Nếu không anh nghĩ tại sao một người hơn ba mươi tuổi vẫn phải làm lính, nếu nói về kinh nghiệm đã sớm phải làm sỹ quan, như vậy đủ hiểu tính cách ông ta thế nào rồi. Thành thật mà nói, ban đầu phân ông ta về đội hình cảnh tôi rất miễn cưỡng, Lâm đội trưởng nói phải tìm cho ông ấy chuyện để làm, nếu không hàng ngày ông ta sẽ uống rượu bỏ bê công việc, ai cũng không quản nổi, mà quản nổi cũng chẳng dám quản." Nói xong Tiểu Đào thở dài.

"Sợ ông ta nói chuyện mâu thuẫn liền đánh cô sao?" Tôi cười.

Hoàng Tiểu Đào trừng mắt lườm tôi: "Cút!".

Cái tôi nhắm đến là năng lực của Vương Nguyên Thạch, với sức chiến đấu của ông ta, tung người qua cao ốc bắt hung thủ, sự cam đảm này không phải ai cũng có, tôi cảm thấy Vương Nguyên Thạch nhất định là một khối đá quý bị mai một.