Chương 39: Bạch Dạ

Quyển 3: Ma cà rồng

Chương 39: Bạch Dạ.

C38 Done!

Spoiler: Chương 39: done!

*E không biết chương sau nó có đoạn này làm e mở thêm góc phổ cập ở chương trước – trùng một tý các bác thông cảm.....

Kinh thánh kể lại sau khi A-đam và Ê-va ăn trái cấm, họ sinh được hai người con trai là Cain và Abel.

Cain chịu trách nhiệm trồng rau và Abel chịu trách nhiệm chăn nuôi.

Một lần khi hai anh em làm lễ tế trời cho Đức Chúa Trời, Cain chỉ lấy một ít rau tươi làm vật tế lễ, nhưng Abel lại lấy ra một con cừu ngon lành. Đức Chúa Trời ưu ái lễ vật của của Abel hơn, khiến Cain nổi cơn đố kị, cuối cùng ném đá Abel đến chết.

Tất nhiên chuyện này không thoát khỏi con mắt của Chúa Trời nên ngài gọi Cain đến trước mặt và hỏi Abel đã đi đâu.

Cain nói dối rằng anh ta không biết, sau đó Chúa trời giận dữ, ông đã giáng một lời nguyền khiến con cháu của Cain đời đợi chịu kiếp lưu đày, và không bao giờ được hiện thân trước ánh sáng mặt trời!

Một số nhà thần học cho rằng kể từ đó Cain bị đuổi ra khỏi Vườn Địa Đàng và trở thành quái vật sống dựa vào hút máu người. Hậu duệ của hắn cũng phải sống những tháng năm u tối trong lâu đài ma quái, và mỗi khi chúng xuất hiện sẽ thổi bùng một truyền thuyết ma cà rồng đáng sợ ở châu Âu.

Vương Đại Lực nói: “Ôi mẹ ơi, Tống Dương, mày đọc cả Kinh thánh rồi cơ á?”

Tôi lắc đầu: “Tao chưa. Nhưng tao đọc truyền thuyết này từ mấy cuốn sách khác”.

Hoàng Tiểu Đào chế nhạo: "Thú vị nhỉ? Nơi ở của Thượng Đế lại là nơi khởi nguyên của ma cà rồng. Thật là mỉa mai". Bác gái nói: "Thưa cô cảnh sát, không thể nói như vậy được. Có ánh sáng thì sẽ có bóng tối. Thần và quỷ cũng giống như đồng xu hai mặt, huống chi đứa trẻ đó đã được cảm hóa dưới sự giáo dục của viện trưởng”.

"Không đâu, thằng nhóc đó vẫn tà ác như cũ, mấy ngày trước nó vừa hút máu một người phụ nữ đấy ..”.

Vương Đại Lực vội nói, Hoàng Tiểu Đào trừng mắt nhìn cậu ta, bác gái kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có thật không?”

Hoàng Tiểu Đào do dự: “Vụ án này chúng tôi vẫn đang điều tra, còn chưa xác định được kẻ sát nhân”.

Bác gái khoanh tay trước ngực và lẩm bẩm: “Xin Chúa tha tội cho nó”. Sau đó bác gái dẫn chúng tôi đến một văn phòng rồi gõ cửa, giọng một người đàn ông vọng ra từ bên trong: “Mời vào!" Bác gái mở cửa và nói:" Viện trưởng, đây là người của Đội Cảnh sát hình sự. Họ tới đây để điều tra một số chuyện”.

Đối diện cửa phòng có một cái bàn. Một người đàn ông khoảng tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc mai đã có chút bạc. Ông ta đeo kính ngồi đó gõ phím lách cách. Có rất nhiều sách trên bàn làm việc, hầu hết là "Kinh thánh" và vài thứ linh tinh khác.

Viện trưởng đứng lên nói: "Phòng hơi lộn xộn. Cô cậu cứ tùy ý ngồi nhé, Dung ma ma, pha giùm tôi vài tách trà đãi khách”.

Vương Đại Lực không biết đang nghe cái gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dung ma ma”.

Tôi dùng cùi chỏ chọc vào người cậu ta ra hiệu cho cậu ta đừng nói nhảm. Xưng hô ma ma ở đây khác với ma ma trong “Hoàn Châu Cách Cách”.

Hoàng Tiểu Đào giải thích ngắn gọn ý định của mình, viện trưởng gật đầu và nói: "Tôi thực sự có ấn tượng về đứa bé mà cô đề cập đến! Nó tên là Bạch Dạ. Thực ra, tôi là người đã đặt tên cho nó. Bạch là màu da của nó. Dạ có nghĩa là nó chỉ thích ở trong bóng tối. Cuộc sống của Bạch Dạ khá đáng thương. Người ta nói rằng mẹ của cậu ấy là một gái điếm, nhưng cậu ta còn quá nhỏ nên không thể nhớ ngoại hình và tên của mẹ mình. Cũng vì lý do nghề nghiệp, cậu ta đã bị mẹ bỏ rơi. Suốt một thời gian dài Bạch Dạ luôn lầm lì ít nói, ít giao tiếp với những đứa trẻ khác”.

“Gái điếm? ”Hoàng Tiểu Đào hơi kinh ngạc.

Có vẻ như Bạch Dạ chọn gái điếm làm nạn nhân là có lý do.

“Viện trưởng, ngài có biết sau đó Bạch Dạ đã đi đâu không?” Tôi hỏi.

Viện trưởng lắc đầu: "Tôi không biết. Sau khi cậu ta bỏ trốn, tôi hoàn toàn không có tin tức gì. Tôi rất lo lắng cho nó và cũng đã từng cử người đi tìm”.

Tôi hỏi: "Vậy những đứa trẻ ở đây sau khi đủ mười tám tuổi sẽ sống như thế nào?"

Viện trưởng trả lời: "Chúng tôi sẽ dạy cho bọn chúng một số kiến thức cơ bản, tương đương với giáo dục bắt buộc chín năm, giúp chúng có thể có những nghề nghiệp để tự nuôi mình sau khi trưởng thành, tất nhiên, cũng có những đứa sau khi lớn lên lại nguyện ý ở lại để phục vụ Thiên Chúa”.

Tôi xem qua đồ đạc trong phòng làm việc của viện trưởng quả thực rất đơn sơ, tán thưởng một câu: “Ông lập cô nhi viện này, thật sự là tạo phúc cho xã hội!”

Viện trưởng cười cười: “Không dám không dám, không giấu gì cậu, tôi lúc nhỏ cũng là một đứa trẻ mồ côi. Tôi sống được tới lúc này cũng là nhờ sự ban ơn của Chúa. Tôi sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời mình để trả ơn ngài! Nhớ lúc cô nhi viện mới thành lập thực sự khó khăn trăm bề, nhưng dần dần được cải thiện rất nhiều, cũng là nhờ sự tài trợ của chính phủ, những người ở khắp các tầng lớp xã hội giúp đỡ, ngoài ra còn có một số người trước kia xuất thân cũng là từ cô nhi viện thỉnh thoảng quay về giúp đỡ”.

Chúng tôi cảm ơn một tiếng, không chờ uống trà đã chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt, lúc rời đi, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi viện trưởng: "Đúng rồi, gần đây ông có gặp Bạch Dạ không?" Cùng lúc đó, tôi phát động "Động u chi đồng" quan sát phản ứng của viện trưởng, viện trưởng hơi tái mặt, sau đó bình tĩnh trả lời: "Không!"

"Được rồi, vậy cảm ơn ông!" Tôi gật đầu.

Sau khi đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: “Làm sao cậu đoán được cô nhi viện sẽ có manh mối?”

“Không phải đoán, chỉ là đánh cuợc mà thôi”. Tôi nói.

“Đánh cược?” Hoàng Tiểu Đào có chút bối rối.

"Ngoại hình của Bạch Dạ trông thật kỳ dị lại còn có thêm căn bệnh thích hút máu. Gia đình nào sinh ra đứa trẻ như vậy thì bố mẹ không bị dọa sợ mới lạ. Nên tôi đoán có hai khả năng xảy ra, một là bố mẹ đưa đứa bé đến các bệnh viện lớn để chữa trị, hai là "Đơn giản là nó bị bố mẹ bỏ rơi”.Tôi chậm rãi giải thích.

“Vậy cậu cho rằng, nếu ở bệnh viện không có manh mối, thì ở cô nhi viện nhất định sẽ có manh mối?” Hoàng Tiểu Đào bất chợt nghĩ thông.

“Đúng!”

Khi rời trại trẻ mồ côi, tôi liên tục nghĩ về phản ứng vừa rồi của viện trưởng, khi người ta nói dối, họ sẽ có một số hành vi mà họ khó nhận ra. Về mặt tâm lý, chúng được gọi là phản ứng vi mô, chẳng hạn như nhíu mày, thiếu tập trung, hoặc bặm môi.

Khi nãy lúc tôi hỏi viện trưởng, ông ta có một số biểu hiện bất thường, tôi không chắc là ông ta đang nói dối hay đang hoảng sợ vì sự đổi màu đột ngột của mắt tôi, vì trước giờ tôi chưa từng sử dụng trò này.

Hoàng Tiểu Đào thấy tôi đang nhìn cô nhi viện, liền hỏi: “Tống Dương, cậu có chuyện gì vậy?”

“Nào, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ nào”.

Nói xong, tôi đột nhiên kích hoạt “Động u chi đồng”. Hai người họ bị con ngươi của tôi dọa sợ, Vương Đại Lực hỏi: "Tống Dương, tại sao mắt mày lại đổi màu? Mày sắp biến thành quỷ à”.

"Đại Lực, tuần này mày có quay tay không?" tôi hỏi.

Vương Đại Lực trợn tròn hai mắt kinh ngạc: “Mày hỏi làm gì thế?”

“Có hay không?” Tôi tiếp tục hỏi.

"Không! Làm sao tao có thể làm những trò hạ lưu như vậy”.

Tôi thu hồi “Động u chi đồng” và nói: "Mày nói dối”.

Vương Đại Lực đỏ mặt, quay tay không phải là vấn đề lớn, nhưng trước mặt Hoàng Tiểu Đào nói câu này thật quá xấu hổ, cậu ta khóc lóc nói: “Tống Dương, mày chơi tao à, đang yên đang lành hỏi vớ hỏi vẩn!”

“Xin lỗi, lát nữa tao mời mày ăn kem”.

Tôi giải thích. Tôi chỉ đang kiểm tra phản ứng vi mô của mọi người khi họ nói dối. Phản ứng của Vương Đại Lực là giãy nảy lên còn vị viện trưởng thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng cả hai đều có một điểm chung là lỗ mũi giãn ra, đồng tử co lại và tai hơi đỏ. Những phản ứng này đều diễn ra tức thời. Nó chỉ thoáng qua, nhưng vẫn không thể thoát khỏi “Động u chi đồng” của tôi.

Thông qua thí nghiệm nhỏ này, tôi khá chắc chắn rằng viện trưởng đã nói dối, và gần đây ông ta chắc chắn đã gặp Bạch Dạ!

Hoàng Tiểu Đào sửng sốt: "Tôi nói rồi mà, người càng lịch sự, càng không thể tin! Tống Dương, chúng ta có cần quay lại bắt hắn tra hỏi rõ ràng không?"

"Tôi nghĩ chỉ phí công thôi. Ông ta đã nói dối có nghĩa là ông ta muốn che dấu. Hơn nữa chúng ta không có lệnh khám xét. Tôi nghĩ cô nên cử một vài cảnh sát đến đây âm thầm theo dõi ông ta, vào thời điểm này, tốt nhất là đừng bứt dây động rừng”. Tôi nghĩ rồi nói.

“Được rồi, cứ làm như thế đi!” Hoàng Tiểu Đào đột nhiên hỏi: “Nhân tiện, vừa rồi cậu nói quay tay là có ý gì?”

“Có nghĩa là…” Tôi không biết nên trả lời như thế nào. Tôi cũng khá ngạc nhiên khi Hoàng Tiểu Đào lại không biết, nhưng nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái, các cô gái chưa từng yêu có lẽ sẽ không biết điều này.

“Một trò chơi, một trò chơi di động mới!” Vương Đại Lực vội vàng giải thích: “Bọn con trai chúng tôi đều thích chơi!”