Chương 12

Vân Xuyên không có xích mích trực tiếp gì với thầy Bàn, nhưng cô cũng không ưa con người này, ông ta theo bà cả làm những chuyện chẳng tốt lành, luôn âm thầm đánh chủ ý xấu lên người Vân Xuyên khiến cô sống dở chết dở mấy lần rồi.

Phòng của Vân Xuyên được bày trí đơn giản, hai tỳ nữ theo cô từ Triệu phủ cứ rì rầm cả buổi, sau khi dự gia yến về cũng vẫn thì thầm to nhỏ với nhau, không hiểu Phu nhân nhà họ ở Kiều phủ sống như thế nào mà bị người hầu coi thường đến vậy.

“Chuyện hai ngươi đến Kiều phủ, mắt thấy tai nghe thế nào ta không quan tâm, nhưng muốn sống thì phải biết đường nói cho đúng, nếu nói sai, Thái Bà sẽ không tha đâu.”

Hai tỳ nữ vội vàng quỳ xuống, luôn miệng nói không dám.

Thực ra Vân Xuyên đang mượn uy cái Thái Bà để bịt mồm hai nữ tỳ này mà thôi, cô ngầm cho chúng hiểu rằng, mọi chuyện Thái Bà đều biết, đừng dại mà nhiều lời. Hai tỳ nữ cũng là đứa hiểu chuyện, nhận thức được ý tứ lời Phu nhân nhà mình nói, sau đó kính cẩn lui ra, đóng cửa lại cho Vân Xuyên.

Cô thở ra một hơi, bấy giờ mới trút được lớp phòng bị xuống, mệt mỏi ngả lưng lên giường. Còn chưa nằm được bao lâu, bên tai lại văng vẳng những âm thanh quỷ dị non nớt.

“Trả lại mạng cho tao, đồ ác quỷ, trả lại mạng cho tao đi.”

“Hức hức. Đồ độc phụ táng tận lương tâm, yêu nữ, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

Cả người Vân Xuyên không sao nhúc nhích nổi, cổ họng bị hai bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt mà vô cùng uy lực bóp chặt lấy. Cô cố gắng mở mắt, hoảng hốt nhận ra trước mặt mình là khuôn mặt máu me của một đứa trẻ.

Bên cạnh cô, trên giường cũng có thêm vài đứa trẻ nữa, đứa nào cũng đều trần chuồng, đứa lớn đứa nhỏ, nhe hàm răng nhọn muốn cắn xé cô, những bàn tay nhỏ xíu giữ chặt lấy Vân Xuyên không cho giãy dụa.

Vân Xuyên muốn ngẹt thở, đập bàn tay xuống giường báo hiệu, nhưng bên ngoài dường như không nghe thấy gì.

Bọn quỷ nhi càng thêm hung hăng, mò mẫm những ngón tay lạnh ngắt lên người cô, bất ngờ một trong số chúng kêu toáng lên, rụt tay lại, bàn tay bốc ra khói xám.

Quỷ nhi lăn lộn dưới đất, doạ cho mấy con quỷ nhi khác hốt hoảng theo. Nhân lúc đó, Vân Xuyên vùng vằng thoát ra, rút cây trâm gỗ giơ lên. Mấy con quỷ nhi thấy cây trâm vội vàng tránh né, đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ sợ sệt.

Con quỷ nhi lăn dưới sàn gào lên, vẻ ấm ức.

“Đồ yêu nữ độc ác! Đã hại chúng tao mất mạng, giờ còn muốn huỷ hoại cả linh hồn nữa. Đồ ác nhân, thất đức. Hu hu hu. Mẹ ơi, con muốn về nhà mẹ ơi.”

Chỉ nháy mắt, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của đám quỷ nhi, chúng cứ thế há mồm gào lên thảm thiết.

Vân Xuyên đỡ lấy đầu, choáng váng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đợi một lúc thấy đám quỷ nhi kia không có dấu hiệu ngừng gào khóc, cô liền quát lên.

“Câm hết cho ta, còn khóc nữa ta đánh đấy.”

Đám quỷ nhi thấy cô giận dữ thì khựng lại, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục gào.

“Hu hu hu, mẹ ơi, cô ta bắt nạt con.”

“Đồ yêu nữ hãm hại trẻ con, ra được khỏi đây ta sẽ mách Diêm Vương bắt hồn cô nhốt xuống địa ngục A Tỳ, hu hu hu.”

Hết chịu nổi, Vân Xuyên liền giơ cây trâm lên, trừng mắt quát thêm lần nữa.

“Đứa nào không nín, ta dùng trâm này đâm nó thành tổ ong.”

Tiếng khóc liền ngưng bặt, đám quỷ nhi nhận ra cây trâm đó, ban nãy cũng thấy gương bạn mình mà noi theo, thút thít không dám gào to lên nữa.

Vân Xuyên thấy chúng len lén nhìn mình, bấy giờ mới hỏi.

“Mấy đứa tại sao lại ở đây? Còn chửi ta là yêu nữ, hãm hại trẻ con, như thế là sao?”

Con quỷ nhi ban nãy bị cây trâm chạm vào liền dấm dẳng chỉ tay nói với Vân Xuyên.

“Cô là yêu nữ, cô bắt chúng ta về, moi lấy tim để ăn, đừng tưởng nhốt chúng ta ở đây là cô có thể sống yên thân.”

Một con quỷ nhi khác cũng phẫn uất gào lên.

“Ta là đứa bị moi tim đầu tiên, chết rồi còn không được cho đi siêu thoát, tên đạo sĩ khốn kiếp cùng với cô đã hại chết bọn ta, mau đền mạng đi.”

Càng nói càng không hiểu, Vân Xuyên mới rời Kiều phủ có mấy hôm, mà khi trở về đã xảy ra chuyện quỷ dị thế này.

Căn phòng này nằm ở phía Tây Nam, ít khi được sử dụng, bình thường cô cũng không quan tâm tới chuyện trong phủ, đám quỷ nhi này không biết từ đâu mà có, nhưng cô nghi ngờ có ai đó đang làm chuyện thương thiên hại lý ở trong này.

Vân Xuyên giơ tay ra hiệu cho đám quỷ nhi ngừng việc sỉ vả mình lại, cô hỏi.

“Nói cho ta nghe, người lấy tim của các ngươi có gương mặt giống ta sao?”

“Không phải cô tự tay moi tim, có người khác làm cho cô, nhưng ta nhìn rõ khuôn mặt của cô lúc cô ăn tim ta.”

Nhìn vẻ căm phẫn muốn gϊếŧ cô ngay lập tức của đám quỷ nhi, Vân Xuyên càng tin vào lời chúng nói.

“Ta còn nghe tên đạo sĩ thối đó nói, chỉ cần lấy tim trẻ em, thêm thuốc dẫn là có thể từ từ giải được lời nguyền song trùng, có thể đảm bảo mạng sống cho cô.”

Việc lấy máu mười đầu ngón tay làm thuốc dẫn thì Vân Xuyên đã biết, nhưng hoá ra vị thuốc chính lại là tim trẻ con, như thế thật sự đã mất hết nhân tính rồi.

Lúc này Vân Xuyên mới nhớ lại cái đêm cô phát hiện bà cả Trinh và thầy Bàn nói chuyện trước cây hoè, bọn họ nhắc đến đưa trẻ được mua về, hoá ra là mua trẻ con về để moi tim.

“Thế nào? Cô nhớ ra rồi hả, đồ yêu nữ.”

Nghe tiếng quỷ nhi quát, Vân Xuyên giật mình. Đột nhiên cổ tay cô đau nhói, nhìn xuống thì thấy một đứa tiểu quỷ đã há miệng cắn ngập vào da thịt cô, máu chảy ra ròng ròng.

Vân Xuyên nhăn mặt vì đau, cô giơ trâm lên, nhưng tiểu quỷ kia rất ngang bướng, nhất chết không chịu thả tay cô ra. Vân Xuyên cũng không có ý làm nó bị thương, cố kìm nén cơn đau, hạ giọng nói khẽ.

“Ta không phải người dùng tim các ngươi để duy trì mạng sống, chính ta cũng bị người ta lấy máu để cho người đó làm thuốc dẫn, ta chưa từng hại các ngươi.”

Tiểu quỷ đang cắn tay cô ấm ức gào lên.

“Hứ, cô nói thế nào thì là thế ấy chắc, ta cóc tin cô, đồ yêu nữ.”

Nót dứt lời, nó lại định cắn tiếp, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, lủi thủi nép mình vào một góc, nhìn cô chòng chọc.

Đám quỷ nhi lại nhao nhao mắng cô là yêu nữ. Vân Xuyên bực bội ghê gớm, cô không tốt tới mức có thể làm thánh nữ, nhưng yêu nữ thì nhất định không nhận. Cô lấy khăn tay buộc lại vết cắn sau đó mới lên tiếng.

“Nếu các ngươi đã nhận định ta là người ăn tim các ngươi, thế thì được, bây giờ nghe ta hỏi đây.”

Đám quỷ nhi liền vểnh tai lên, chờ xem cô hỏi gì.

“Các ngươi có nghe được giọng nói của người đó không? Có giống giọng của ta không?”

Mấy con quỷ nhi lập tức đăm chiêu nghĩ ngợi, cái vẻ non nớt và ma quái hoà lẫn khiến Vân Xuyên thêm thương cảm. Lẽ ra chúng phải được sống trong vòng tay của cha mẹ, được lớn lên, vui chơi như bao đứa trẻ khác, thế mà nay chết rồi vẫn còn bị giam cầm trong căn phòng này.

“Hình như giọng nói không giống lắm.”

“Ta biết rồi, cô đang giả giọng để lừa chúng ta phải không? Ta còn lâu mới mắc mưu cô, đồ yêu nữa.”



Một câu yêu nữ, hai câu yêu nữ, Vân Xuyên cảm tưởng như cô sắp thành yêu nữ thật rồi.

“Được rồi, cứ bình tĩnh để ta hỏi tiếp. Các ngươi có để ý thấy, trên dái tai phải của cô gái ấy có một nốt ruồi đen nhỏ không?”

Lần này đám quỷ nhi lại ra sức đăm chiêu hơn. Vân Xuyên và Thục Hiên chênh lệch chiều cao không nhiều, gương mặt giống nhau đến soi cũng không tìm được điểm khác, chỉ có một điểm duy nhất dễ nhận biết chính là dái tai phải của Thục Hiên có một nốt ruồi.

Một con quỷ nhi lân la leo lên giường, Vân Xuyên hiểu ý liền đưa tai ra cho nó xem. Con quỷ nhi liền reo lên.

“Tai cô ta không có nốt ruồi.”

Một con khác ra vẻ bà cụ non, lên tiếng chỉ đạo.

“Kiểm tra thật kỹ vào, nhổ nước bọt lau đi xem, nhỡ cô ta bôi cái gì vào che đi thì sao.”

Con quỷ nhi liều lĩnh bên cạnh cô quả nhiên nhổ phì phì vào vành tai cô, dùng ngón tay lạnh buốt kỳ cọ đến phát đau. Thấy Vân Xuyên xuýt xoa kêu đau nó mới dừng lại, lắc đầu với những quỷ nhi khác. Vân Xuyên vừa xoa tai vừa nói.

“Bây giờ thì tin chưa?”

Con quỷ nhi lớn nhất nhảy phóc lên giường, khoanh tay dò xét Vân Xuyên thêm một lượt, chép miệng hỏi.

“Cũng hơi tin rồi, nhưng mà tại sao cô lại giống con yêu nữ kia như thế chứ?”

Vân Xuyên thở dài, sau đó nói với đám quỷ nhi.

“Hai chúng ta là song trùng, giống nhau khó mà phân biệt, đại tiểu thư họ Kiều yếu ớt từ nhỏ, từ năm ta tám tuổi phải cho cô ấy máu đầu ngón tay để làm thuốc dẫn, ta cũng không ngờ là còn phải sử dụng tim trẻ con để thuốc có hiệu quả.”

Đám quỷ nhi lại lần nữa phẫn nộ, chúng ôm lấy nhau khóc rưng rức đầy thương tâm. Vân Xuyên liền vội vã trấn an.

“Các ngươi đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích, bây giờ các ngươi đang bị thầy Bàn giam cầm ở đây, ta sẽ tìm cách giải thoát cho các ngươi, như thế được không?”

Vân Xuyên đến lúc này đã chắc chắn, sắp xếp cho cô ở trong căn phòng này là muốn quỷ nhi dày vò hành hạ cô, khiến cô trở nên điên loạn, thật may, từ lúc đội mồ trở về, Vân Xuyên nhu nhược yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng đã chết rồi, bây giờ chỉ còn một Vân Xuyên sẵn sàng đương đầu với số mệnh.

Cô sẽ không dễ dàng để họ lợi dụng, hết giá trị thì ném đi như một cái thảm chùi chân nữa.

“Cô có thể giúp chúng ta sao? Thật không?”

Mấy quỷ nhi nhảy hết cả lên giường, quây quần bên cạnh Vân Xuyên, cái vẻ giơ nanh nhe vuốt đã không còn, hiện giờ chỉ có những khuôn mặt trẻ con trắng bệnh, cặp mắt toàn lòng đen lại chất chứa hy vọng được thoát khỏi nơi giam cầm lạnh lẽo.

Vân Xuyên xoa xoa đầu chúng gật đầu.

“Ta hứa, nhưng hiện giờ ta chưa có cách gì. Bây giờ, ta muốn các ngươi giúp ta một việc trước đã.”

Nếu ngày mai cô ra khỏi phòng lại không hề hấn gì, thầy Bàn và những người biết chuyện sẽ nghi ngờ. Vân Xuyên kéo đám quỷ nhi gần sát lại, thì thầm to nhỏ với chúng một hồi, nghe xong, đám quỷ nhi ưng thuận giúp cô ngay.

Quả nhiên đúng như Vân Xuyên dự liệu, ngày hôm sau khi cô rời khỏi phòng, làm bộ dạng sợ hãi run rẩy, còn không ngừng lảm nhảm có ma, thầy Bàn và bà cả nhìn nhau rất kỳ lạ.

Sau khi trở về phủ, Vân Xuyên tới báo với Thái Bà. Lúc trở về phòng mình, cô trông thấy tên gia đinh A Duệ đi qua cầu, nhớ tới cô gái điên, cô liền len lén đi theo hắn.

Trời nhá nhem tối, càng tối trời thì trong Tướng quân phủ này càng trở nên u ám.

Vân Xuyên liền đi theo hướng mà tên gia đinh đã đi. Cô thấy hắn mở cửa một căn phòng, đám tỳ nữ thấy thế không ai bảo ai liền quay ngược lại hướng khác mà đi. Vân Xuyên mãi mới đi tới bên cửa sổ căn phòng đó, hé mắt nhìn vào trong.

Tên gia đinh cặn bã đó vậy mà lại chuẩn bị dở trò với cô gái điên ấy. Mặc cho cô ấy van xin, dập đầu chảy máu hắn vẫn không muốn buông tha.

Vân Xuyên nghiến răng căm phẫn, cô đi tới bên chậu hoa bốc một nắm đất, sau đó quay trở lại, dập mạnh cánh cửa sổ tạo nên tiếng động lớn, đánh động tới tên gia đinh.

Hắn nghe tiếng động liền mặc kệ chỉ mặc nguyên cái quần bên dưới mà nhào ra ngoài. Vân Xuyên ném thẳng vốc đất đó vào mặt tên gia đinh khiến hắn tối tăm mặt mũi, cô dùng hết sức đạp hắn ngã ra đất, rồi vào trong kéo tay cô gái điên kia bỏ chạy.

Ra đến ngoài, thấy tên gia đinh còn đang dụi mắt muốn đứng lên, cô lại đạp cho hắn một cái nữa, hắn thế mà lại bắt được chân cô, gầm lên như thú hoang.

“Con tiện tì, dám đánh lén tao à? Tao cho mày chết.”

Vân Xuyên rút vội cây trâm trên đầu, đâm vào mu bàn tay hắn, tên gia đinh kêu thét lên một tiếng buông chân cô ra. Mu bàn tay hắn lại bốc lên làn khói xám.

Bây giờ cô mới để ý thấy bên bả vai trái của hắn cũng có một vết sẹo còn chưa lành hẳn đang kéo da non.

Cô kéo tay cô gái điên chạy về hướng phòng mình, đến phòng liền chốt chặt cửa lại, tựa vào đó mà thở hổn hển.

Cô gái điên co quắp chui xuống gầm bàn, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa thê lương. Vân Xuyên cũng sợ muốn đứng cả tim, cô suýt xoa sờ vết chó cắn dưới chân, thấy nó không bị rỉ máu mới yên tâm bò về phía cô gái điên kia.

Cô ta cảnh giác càng thu người lại, trên mặt đầy những vết cào cấu vẫn chưa lành.

“Đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu.”

Mất một hồi ngồi dỗ dành, Vân Xuyên mới lôi được cô gái điên ra ngoài, nhưng lúc cô ta há miệng ra, cô bàng hoàng ngã ngồi bệt xuống đất. Lưỡi cô ta đã biến mất rồi, chỉ còn lại một khoang miệng trống hoác.

“Cô…hắn cắt lưỡi cô rồi sao?”

Cô gái điên đau đớn rêи ɾỉ, cả người đều run lên vì sợ hãi. Vân Xuyên hận không thể gϊếŧ chết tên gia đinh đó thay cô gái đáng thương này. Cô đỡ cô ta lên, lấy nước cho cô ta uống, cô ta chỉ có thể uống từng ngụm nhỏ vì lưỡi bị cắt vẫn còn đau buốt.

Vân Xuyên vén tóc cho cô gái điên, xót xa nhìn gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp, nay lại chằng chịt vết cào cấu. Móng tay cô gái điên vẫn còn vương lại vụn da thịt, đủ biết cô ấy đã sợ hãi, hoảng sợ đến chừng nào mới tự cào cấu cơ thể mình.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến cô gái điên lập tức chui tọt xuống gầm bàn chốn tránh. Vân Xuyên chớp mắt hỏi vọng ra.

“Ai vậy?”

“Phu nhân, nô tỳ mang cơm tối đến cho người ạ.”

“Ta đang thay y phục, cứ để ngoài cửa, ta tự ra lấy.”

“Dạ Phu nhân.”

Nghe tiếng nha hoàn rời đi rồi, Vân Xuyên ra ngoài mở cửa, ngó nghiêng thấy không có ai mới dám lấy đồ ăn mang vào đặt lên bàn.

Cô gái điên nhìn thấy đồ ăn hai mắt liền sáng lên, Vân Xuyên định gắp cho cô ta miếng thịt, nhưng cô ta đã dùng tay không bốc lên ăn nhồm nhoàm.

Đồ ăn vương vãi ra khắp người cô ta, dầu mỡ dính bết cả vào má, vào tóc. Vân Xuyên đành phải lấy một thau nước, vắt khô khăn lau cho cô ta. Cô gái điên cảm nhận được vẻ ôn nhu của Vân Xuyên liền ăn chậm lại, còn nở một nụ cười gượng gạo với cô.

Đột nhiên cô gái điên ôm miệng muốn nôn, đồ ăn vừa vào đã trút ra hết, Vân Xuyên nhanh tay lấy cái thau hứng cho cô ta. Sau đó giúp cô ta lau lại mặt mũi tay chân, kéo cô ta nằm lên giường.

Cô định quay người đi lấy cho cô gái điên cốc nước, nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, cúi xuống nắm lấy cổ tay cô gái bắt mạch.

Vân Xuyên ở trong viện không có việc làm, đọc hết sách này đến sách khác, sách y thuật cũng có đọc qua, lại lấy tay con Mơ để xem mạch. Lúc sờ vào mạch của cô gái điên, cô có linh cảm bất an vô cùng, mạch đập đều, mạnh, không bị gián đoạn, khác hẳn với mạch bình thường của người khác, chỉ e cô gái điên này bị tên gia đinh làm nhục nhiều lần, đã có thai mất rồi.



Cô gái điên sợ hãi kéo chăn đắp lên, nhìn vẻ sợ sệt của cô ta, Vân Xuyên hết sức nhẹ nhàng hỏi.

“Thái Bà đã tìm người khám cho cô chưa?”

Cô gái điên ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Có khả năng Thái Bà cũng chưa biết chuyện này.

“Giờ tôi đưa cô ra ngoài tìm thầy lang khám xem sao nhé.”

Đột nhiên chiếc nhẫn trong túi nhỏ động đậy, một làn khói xanh nhạt bay lên, hiện ra hình ảnh mờ ảo của tên tóc dài. Vân Xuyên không biết tên anh ta, cho nên chỉ có thể gọi anh ta là quỷ tóc dài.

“Ta đánh hơi được mùi đồng loại, hôi lắm, thứ mùi này ám đầy trong phủ, ngay cả trong phòng này cũng có.”

Cô gái điên trông thấy người lạ thì trùm hết chăn lên người, cơ thể không ngừng run rẩy. Vân Xuyên vỗ vỗ trấn an, sau đó hỏi.

“Anh nói là đánh hơi được mùi đồng loại, đồng loại của anh là chó hay loài gì vậy?”

Quỷ tóc dài trừng mắt với cô, giận đến tím cả mặt, nhưng nhìn thấy cây trâm gỗ gài trên tóc cô thì cũng cố gắng tự vuốt xuôi.

“Đồng loại của ta là quỷ, không phải chó, phụ nữ có chồng như cô khiến ta thật là bực mình.”

“Bây giờ tôi phải đưa cô gái này tìm thầy lang, không có thời gian đôi co lý sự với anh. Anh cứ cẩn thận đấy, đây là Tướng quân phủ, cẩn thận Tướng quân nhà ta về đánh anh thừa sống thiếu chết.”

Quỷ tóc dài khoanh tay cười khẩy.

“Hắn mà về ta đánh hơi được ngay, đến lúc đó có khi ta đã nẫng tay trên của hắn mất rồi.”

Vân Xuyên đang muốn đỡ cô gái điên dậy, nghe thế hỏi ngay.

“Anh nói nẫng tay trên là nẫng cái gì?”

Quỷ tóc dài vẻ phong tình nháy mắt với cô một cái.

“Thì đưa theo cô về U Linh Cốc đấy, cô đừng tưởng lừa được ta, cô mới là Phu nhân của tên mặt lạnh đó.”

Thấy không thể phân bua dài dòng với tên quỷ cà lơ phất phơ này được nữa, Vân Xuyên xua xua tay nói.

“Anh đi được rồi đấy, ta phải ra ngoài, còn nói nhảm ta lấy trâm chọc anh thành cái tổ ong bây giờ.”

Vừa than thở, quỷ tóc dài vừa biến lại thành làn khói, chui về trong chiếc túi nhỏ bên hông Vân Xuyên. Cô cũng không biết mình nghĩ gì mà giữ lại hắn bên mình nữa, thật là phiền phức.

Vân Xuyên dỗ dành, đưa cô gái điên lén lút đi bằng cửa hậu viện, vừa đặt chân tới ngưỡng cửa thì lại đυ.ng mặt tên đàn ông có con rắn quấn bên vai.

“Cô muốn đưa cô ta đi đâu?”

Cô gái điên trông thấy người đàn ông này thì lập tức chạy về núp sau một bụi cây, run lên bần bật, còn sợ hãi hơn rất nhiều so với ban nãy gặp quỷ tóc dài.

“Anh làm cô ấy sợ rồi.”

“Hừ, bất quá cũng chỉ là một ả điên thôi, ta không quan tâm, người mà ta quan đến chính là cô.”

Vân Xuyên đầu óc rối bời, tự nghĩ thầm không biết người đàn ông này và tên quỷ tóc dài có phải cùng mắc chứng ảo tưởng gì đó hay không.

“Tôi không biết anh là ai, mau tránh đường đi.”

Con rắn bên vai khè một tiếng doạ dẫm, người đàn ông vỗ nhẹ lên đầu nó, cười nói.

“Tên ta là Triệu Ân, em trai của Triệu Ý.”

Vân Xuyên ngơ cả người, nhất thời không biết phải nói gì, mãi sau đó mới hỏi.

“Tướng quân có anh em sao? Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến, có phải nhầm lẫn gì không?”

Người đàn ông kia trả lời rất khó hiểu.

“Có, mà cũng không có. Anh ta hiện tại chắc không biết đến sự tồn tại của ta, ta cũng không mong anh ta biết quá sớm.”

Tướng quân phủ này rốt cuộc chứa bao nhiêu bí mật? Vân Xuyên từ lúc đặt chân đến đây đã vướng vào cái động bàn tơ mất rồi, hoàn toàn những người xuất hiện ở đây có thân phận gì, có đáng tin hay không nữa.

Nhớ đến cô gái điên, Vân Xuyên đi tới, đỡ cô ấy đứng dậy, sau đó mặc cho người đàn ông can ngăn, hai người cùng nhau đi tìm thầy lang. Cô gái điên có vẻ đã rất lâu rồi không ra phố, liên tục ngơ ngác nhìn quanh, cô phải mua cho cô ta ít bánh ngọt, cô ta mới chịu tiếp tục đi cùng cô.

Con Mơ vẫn ngủ li bì, thầy lang nói tạm thời không nên để con Mơ tỉnh dậy, một là sẽ đau mắt, hai là cảm xúc không kìm chế được sẽ ảnh hưởng tới hốc mắt. Thầy lang bắt mạch cho cô gái điên, nhíu mày ngày càng chặt, Vân Xuyên nhìn cũng sốt ruột theo.

Thầy lang vừa buông tay ra, cô đã hỏi ngay.

“Thế nào rồi ạ? Có phải mang thai không ông?”

Nhận được cái gật đầu của thầy lang, Vân Xuyên xót xa nhìn cô gái điên vẫn còn chưa nhận thức được rắc rối của mình, miệng vẫn không ngừng nhai bánh.

“Thai của cô ta không phải thai thông thường, mà là thai quỷ, không lâu nữa sẽ phải sinh ra thôi.”

Lời của thầy lang khiến Vân Xuyên sững cả người. Trong đầu cô hiện ra một loạt hình ảnh đêm con Mơ bị hại, rồi chiều tối nay cô thấy vết sẹo chưa lành hẳn trên bả vai trái tên gia đinh, khi cô đâm cây trâm gỗ vào mu bàn tay hắn, lập tức có khói xám bốc lên.

Căn cứ vào những gì cô chứng kiến, cô đọc được trong sách cổ, và dựa theo lời thầy lang nói cái thai trong người của cô gái điên thì tên gia đinh kia chính là Dục Quỷ.

“Thầy lang, ông chắc chắn đây là thai quỷ chứ? Ông đã từng gặp thai quỷ bao giờ chưa ạ?”

“Gặp thì chưa, nhưng bào thai trong người cô ta mạnh mẽ khác thường, lại liên tục cướp đoạt khí tức của người mẹ, một đứa trẻ bình thường sẽ không hoạt động mãnh liệt và càn quấy như thế. Huống hồ, bào thai này nhiều nhất chỉ hơn hai tháng là cùng.”

“Nếu là bào thai quỷ thì bao giờ sẽ phải sinh ra?”

Thầy lang suy ngẫm một lúc, xoa xoa vầng trán nhăn nhúm của mình, sắc mặt càng lúc càng tối đi.

“Theo ta biết thì yêu ma sinh con thường sớm hơn con người một nửa chu kỳ, tức là khoảng năm tháng đã phải sinh rồi. Chỉ là không biết nếu là bào thai của quỷ thì mất bao lâu. Cô gái, phải chăng, cô gái điên này là mang thai con của Dục Quỷ?”

Vân Xuyên im lặng không đáp, thầy lang thở dài gật gù, ngầm thừa nhận trong bụng cô gái điên đúng là con của Dục Quỷ.

“Vậy thì nguy hiểm rồi, cô đưa cô ta tới đây, ắt sẽ dẫn dụ Dục Quỷ tìm đến, không sớm thì muộn.”

Vân Xuyên kinh hãi mở to mắt, ông thầy lang dùng cặp mắt đã chìm một nửa vào bóng tối nhìn cô.

“Nó sẽ tìm đến đây thật sao ạ?”

Thầy lang lặng lẽ gật đầu, cái gật đầu này khiến Vân Xuyên càng thêm run rẩy. Cô nhìn cô gái điên, đầu óc vụt trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo.

Đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương rất lạ, hai mắt mờ dần đi, cuối cùng không kịp nói thêm câu nào đã nằm phịch xuống, ngay bên cạnh cô gái điên, cô ta cũng đã lịm đi từ lúc nào.