chương 44

Đọc các chương tiếp theo tại https://vip.bachngocsach.com/dich/am-nu-hoan-hon/188/chuong-44-noi-sau-cua-lao-phu-nhan/85037.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/75.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/tinh-mon/190.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/van-kiem/234.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/do-kiep-chi-vuong/262.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/ban-tinh/321.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/ta-doc-sach-giai-tri-thanh-thanh-nhan/286.html

https://vip.bachngocsach.com/truyen/tuyet-trung-han-dao-hanh/446.html

Chúng tôi vào trong phòng của lão phu nhân thì thấy mọi thứ trong này đều rất đơn sơ, một căn phòng vuông vắn chỉ rộng hơn 20 mét vuông, kê một chiếc giường đơn cạnh cửa sổ, bàn được kết nối với giá sách với rất nhiều sách được xếp chồng lên nhau, đương nhiên những cuốn sách này được xếp chồng gọn gàng lên nhau.

Lão phu nhân ngồi cùng Khương Ngọc, tự thuật vài câu chuyện cũ, nhưng lại khiến tôi có chút mất tự nhiên, đợi hai người nói chuyện một hồi, tôi xen vào: “Lão phu nhân, con có chuyện muốn nói với bà."

Lão phu nhân sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi, mà Khương phu nhân trông có chút tức giận, mở miệng nói: “Em có lời gì muốn nói thì cứ nói ở chuyện này."

"Việc này em phải nói riêng với lão phu nhân, nếu không... em không nói." Tôi dựa lưng vào ghế nhấp một ngụm trà rồi nói.

Khương Ngọc vừa định nổi đoá, lúc này lão phu nhân bèn cản lại, lão phu nhân nói: “Cứ để Tề Mộ Vân nói, Ngọc con ra ngoài chờ trước đi..."

Khương Ngọc rất nghe lời lão phu nhân, nói: “Con chỉ lo cậu ấy sẽ nói ra lời xúc phạm, nhưng nếu mẹ đã nói vậy, thì con nghe mẹ."

Khương Ngọc nói xong bèn quay đầu đi ra ngoài, còn lão phu nhân hiền hòa nhìn tôi.

Lúc này tôi mở rương hành lý ra, lão phu nhân khó hiểu hỏi: “Con đây là..."

"Bà chờ một chút." Tôi mở chiếc rương da xanh biếc ra, trước ánh mắt kinh ngạc của lão phu nhân, kể hết những chuyện đã phát hiện, cuối cùng đặt ống nghiệm lên bàn và nói: "Ban đầu con trùng này còn sống, nhưng sau đó bị con gϊếŧ chết, nhưng vết thương mà nó lưu lại ở trên cơ thể là chân thật."

Tôi đưa vết sẹo nông trên mu bàn tay cho cho lão phu nhân xem, sắc mặt của lão phu nhân trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, nửa ngày mới lên tiếng: “Quả nhiên là những người này..."

"Những người này?" Tôi khó hiểu nhìn bà.

Lão phu nhân ồ một tiếng, bèn đáp: “Chuyện này là việc riêng của Khương gia, con đừng truy cứu nữa, giờ con nên coi chuyến đi này là quan trọng nhất, con không phải người trong cuộc, đừng dính vào sẽ tốt hơn."

"Nhưng con biết chị Ngọc rất yêu chồng của, nhưng người đàn ông này lại lừa chị Ngọc, còn lừa gạt tình cảm chân thành của chị Ngọc. Con thấy Nguyệt Thiền cũng vô cùng tôn kính và tưởng nhớ ba của nàng, cho nên chuyện này con chỉ dám nói với bà, con biết ngài là người có lý trí nhất." Tôi dứt khoát nói hết suy nghĩ trong lòng.

Lão phu nhân khép lại rương, bà không nói chuyện, chỉ cau mày suy tính điều gì đó, qua hồi lâu sau, bà bỗng nhiên đứng lên, lập tức mở tủ ra. Tuy không nói, nhưng bà lấy ra một thẻ bài tương tự từ trong rương, thẻ bài này chỉ to cỡ bàn tay, nhưng hoa văn khắc trên đó lại giống như đúc trên huy chương trong rương da.

Tôi trợn to hai mắt, lập tức suy đoán trong này chắc chắn giấu bí mật rất khủng khϊếp, hơn nữa e bí mật này liên quan rất rộng.

Lão phu nhân thở dài nói: “Điều nên đến thì sẽ đến, bà đã nói với con, tổ tông Khương gia may mắn còn sống sót, nhưng con cũng đã biết, người may mắn còn sống sót chia làm hai phái, một phái là Khương gia chỉ cầu có thể yên ổn sống qua ngày ở nơi này, nhưng một phái lại tiếp tục tìm kiếm bí phương thuốc trường sinh bất lão. Bọn chúng luôn cho rằng tổ tông của bà đã che giấu phương thuốc này, cho nên từ trước tới nay, đều dùng thủ đoạn vô cùng âm hiểm hèn hạ lẻn vào, bà không ngờ Trần Quốc Minh lại cũng là người của chúng..."

Tôi không ngờ lão phu nhân vẫn nói với tôi việc này, nên nói: “Nhưng lão phu nhân từng nói Trần Quốc Minh… là người của bà..."

"Lúc Trần Quốc Minh 12 tuổi, ăn xin ở đầu đường, lúc đó bà cứ nghĩ nó chỉ là một đứa bé đáng thương mà thôi, nên đã dẫn hắn về, nào ngờ đã phạm sai lầm..." Lão phu nhân lắc đầu nói, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể nói với mẹ của Nguyệt Thiền, bao lâu nay mẹ của Nguyệt Thiền vẫn luôn khắc sâu trong lòng, dù Trần Quốc Minh đã chết..."

Tôi gật đầu nói: “Xin lão phu nhân yên tâm, con biết ạ, cho nên lúc nãy con mới không nói ra, mà đợi cho tới bây giờ."

"Tính cách của con rất kín đáo, nhóc, bà rất thưởng thức tâm ý của con đối với Nguyệt Thiền." Lão phu nhân mỉm cười, có thể dễ dàng đoán được lúc còn trẻ lão phu nhân là một người đẹp phong hoa tuyệt đại.

Bà thở dài nói: "Thật ra Khương Ngọc vẫn hận bà, lúc đó bà thấy hai đứa vô tư, thủ hạ của bà lại chiếm được Kim Thiền. Bà vì để Khương gia tiếp tục kéo dài, lừa Trần Quốc Minh rằng Kim Thiền là vật đại bổ, để Trần Quốc Minh ăn nó, sau đó bái đường thành thân, Trần Quốc Minh chết bất đắc kỳ tử ngay trong tân phòng, vì thế Khương Ngọc gần như đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà..."

Lão phu nhân có vẻ rất bất đắc dĩ, bà nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ rồi nói: "Khi đó, Khương Ngọc có thai nên bụng rất lớn, đi lại khó khăn, nhưng vẫn kiên trì sinh đứa con ra, có lẽ do lúc mang thai tức giận, nên sau khi đứa bé sinh ra ốm yếu nhièu bệnh, may mắn Khương gia am hiểu trung y, mới bảo vệ được Nguyệt Thiền..."

"Nhưng sau khi Khương Ngọc biết chuyện của gia tộc, vẫn tha thứ cho bà, khi đó Khương Ngọc đã trưởng thành rồi." Lão phu nhân trông có vẻ già đi rất nhiều.

Tôi an ủi: “Chị Ngọc là một người mẹ tốt, lão phu nhân yên tâm, nếu con đáp ứng đi tìm bí mật của nguyền rủa, con nhất định sẽ tìm ra được!"

"Cám ơn con, đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cứ để nguyền rủa bi thảm này mãi lưu truyền hậu thế, còn không bằng sớm chút cắt đứt. Bất đắc dĩ trong này, không có bao nhiêu người biết đến, phụ nữ Khương gia đều rất đáng thương, sau một đêm ân ái, đổi lấy tối tối nằm không." Lão phu nhân lấy ra một chiếc khăn tay, bên trong có một chiếc nhẫn cổ, bà nói: “Đây là đồ do lão tổ tông lưu lại, là thứ mang từ chỗ kia ra ngoài, có lẽ sẽ có ích cho con sau này."

Tôi cũng không khách sách, lập tức tiếp nhận, cung kính nói: “Vì lời hứa này, cũng vì để có thể kết thúc bi thảm của Khương gia, con sẽ không để cho lão nhân gia ngài thất vọng..."

Lão nhân cười khanh khách gật đầu, hình như nghĩ tới điều gì đó, vừa muốn mở miệng, nhưng vẫn khép miệng lại, không nói nữa. Lúc này vừa lúc Khương Ngọc gõ cửa tiến vào, thấy rương sắt trên đất thì lập tức cau mày.

Khương lão phu nhân nói: “Được rồi, tất cả vào đi, Mộ Vân có vài điều không hiểu, hắn hỏi bà chút thôi, không có gì ghê gớm."

Khương Ngọc liếc nhìn tôi, nói: “Xem ra chú em vẫn chưa sư phụ là chị, có gì chưa hiểu về đạo pháp, em cứ hỏi chị là được."

"Ha ha, chị Ngọc hiểu lầm rồi." Tôi cười xòa nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng chỉ là về phương sĩ, và vài tình huống sau này sẽ gặp phải Lão phu nhân từng ra ngoài tìm hiểu nguyên do, bà ấy hiểu biết sâu hơn so với chị Ngọc nhiều, đương nhiên em không hề khinh thường chị Ngọc, em chỉ cảm thấy hỏi lão phu nhân trực tiếp hơn một chút mà thôi."

Khương Ngọc cũng thay đổi thái độ đối với tôi rất nhiều, chị ấy cũng không làm căng vấn đề này, mà là nói: “Bỏ đi, em lanh lắm đó, nhưng đừng có chơi trò thần bí, ai không biết trong cái đầu lanh lợi của em cất giấu chủ ý xấu xa gì."

Tôi cười hắc hắc, im lặng lui sang một bên, vào lúc này Khương Ngọc gật đầu với lão phu nhân, nói: “Cũng đến giờ rồi, con sẽ tiễn Tề Mộ Vân đi ra ngoài, giờ cậu ấy coi như người trong trại chúng ta rồi, con sẽ nói với cậu ấy vài con đường đường tắt để ra ngoài."

Lão phu nhân gật đầu, nói: “Cũng tốt, trong núi nhiều tinh quái, chúng ta vẫn nên tránh nặng tìm nhẹ, tất cả lấy đại cục làm trọng!"

Khương phu nhân cười gật đầu, mà lúc này lão phu nhân dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Ngọc nhi, con qua đây một chút..."

Nói xong, Khương lão phu nhân cùng Khương Ngọc vào phòng, tôi nghĩ chỗ này cũng không còn chuyện của tôi, bèn đi ra ngoài, vừa nhìn mới phát hiện, lúc này Dư Vi cùng Khương Nguyệt Thiền đã đứng chờ sẵn.