Trong lúc trận chiến kỵ binh đã bị định đoạt bởi Lương An thì lực lượng bộ binh của quân Thịnh cũng bắt đầu tiếp cận khu vực Lạc Thành. Điền Dũng đích thân đốc quân tấn công ngay lập tức. Trên thành lâu của cổng bắc Lạc Thành. Tất cả 10 người của đội 3 Lăng Vệ đều có mặt xung quanh Chiến Kỳ Hoàng Gia được treo trên vị trí cao nhất của thành lâu.
Đứng từ xa Điền Dũng cũng có thể nhìn thấy được lá cờ này.
"Chiến kỳ Hoàng Gia? Vua nước Lương đích thân xuất trận sao? Thế thì càng tốt."
Điền Dũng biết ý nghĩa của Chiến Kỳ Hoàng Gia cho nên muốn tự mình xông lên cướp lấy nó. Hoá Hình được Điền Dũng triệu hồi ra để tấn công lên thành lâu. Và đội trưởng đội 3 của Lăng Vệ lập tức đáp trả lại. Tuy đội trưởng đội 3 của Lăng Vệ có nội khí yếu hơn Điền Dũng nhưng cả hai đều biết Điền Dũng muốn thắng thì phải đánh lâu dài. Mà 9 người còn lại của đội 3 sẽ chờ đợi Điền Dũng vào thời điểm đó.
"Là Lăng Vệ của nước Lương. Bọn chúng đến đây thì đúng là Hoàng Gia tham chiến thật. Nhưng người của Hoàng Gia đâu. Sao chỉ có chiến kỳ?"
Điền Dũng thật ra cũng không quan tâm nhiều đến điều đó. Cái quan trọng là nhiệm vụ chiếm thành sẽ khó thực hiện khi có 10 người này ở đây. Đấu 1 chọi 1 thì Điền Dũng nhất định thắng nhưng 1 đấu 10 thì Điền Dũng chỉ có đường chết mà thôi. Vì thế hắn nên tập trung hỗ trợ cho quân sỹ công thành.
Đội Lăng Vệ cũng không có ý định tham chiến bừa bãi. Họ biết mình phải chú trọng vào Điền Dũng và những người có nội công còn lại của quân Thịnh. Mà vị trí thành lâu thì chính là vị trí tốt nhất để quan sát chiến trường.
- Hai người xuống dưới cổng thành hỗ trợ phòng ngự. Những người còn lại giữ nguyên vị trí.
Đội trưởng đội 3 của Lăng Vệ chỉ huy các thành viên của mình còn tự bản thân cũng có nhiệm vụ riêng. Trước khi đi Lương An đã dặn cần phải để ý đến Diệp Hùng tướng quân. Chiến sự sẽ rất căng thẳng cho nên mọi thứ đều có thể xảy ra.
Việc không có nhiều người có nội công tham chiến khiến cho binh sỹ hai bên chiến đấu có phần hăng máu hơn. Ít nhất họ cũng biết sẽ không có kẻ mạnh nào đứng ra thay đổi chiến cục chiến thắng sẽ hoàn toàn do họ làm nên.
Quân Thịnh cố gắng công phá thành trì với lực lượng ít hơn quân Lương phòng ngự bên trong cho nên rõ ràng là họ thua thiệt rất nhiều. Thế là Điền Dũng không có cách nào khác phải tập hợp tất cả người có nội công làm một mũi nhọn tấn công mở đường cho quân Thịnh. Họ cần phải làm gì đó đột phá nếu muốn chiến thắng.
Quân Lương thực ra ngoài 10 người Lăng Vệ thì chỉ còn những hộ vệ đi theo Lạc Thiên tộc trưởng là có nội công. Mà những người này cũng như Lăng Vệ vậy họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ cho tộc trưởng. Khi chưa đến lúc họ sẽ không tham chiến. Vì thế mà hai người của Lăng Vệ dưới cổng thành chịu rất nhiều áp lực. Đội trưởng đội 3 buộc phải điều thêm 3 người nữa xuống dưới cổng thành làm cho lực lượng của Lăng Vệ bị chia đôi ra.
Dù tình hình có thay đổi thì nó vẫn chưa trở thành có lợi cho quân Thịnh. Điều quan trọng là đã chiến đấu khá lâu mà chưa có tin tức gì từ đội kỵ binh có nghĩa là tình hình bên đó cũng chẳng khác gì bên này. Đang rơi vào thế giằng co. Điền Dũng không thể hiểu nổi làm sao chỉ chưa đến 5000 kỵ binh lại làm được như thế.
Thật ra thì lúc này tình hình của đội kỵ binh xấu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Điền Dũng. Quân Thịnh lúc này đang bị Lương An tàn sát không thương tiếc. Một số người có cấp bậc cao trong quân Thịnh đã tranh thủ lúc hỗn loạn mà mang Vũ Thịnh đang không rõ sống chết rút đi. Đội hình còn lại thì đang có dấu hiệu tán loạn dù lực lượng lúc đầu đông gấp đôi quân Lương.
Thấy tình hình càng lúc càng xấu khi Lĩnh Vực của Lương An quá kinh khủng. Quân Thịnh buộc phải rút lui khỏi chiến trường khi không muốn toàn quân bị diệt. Khi quay về quân doanh thì họ lại thấy lực lượng do Dương Mạnh tướng quân chỉ huy đang tấn công quân doanh gần như bị bỏ trống của họ. Lực lượng ít ỏi ở lại giữ quân doanh không đủ sức để chống lại Dương Mạnh tướng quân cùng quân sỹ của mình.
Vậy là những người rút về lại phải bước vào một cuộc chiến mới với quân Lương. Tuy nhiên hiện tại họ là những người nắm lợi thế hoàn toàn nên Dương Mạnh tướng quân buộc phải ra lệnh cho quân sỹ rút lui.
Lương An cũng không có ý định truy đuổi quân Thịnh mà đem quân quay về Lạc Thành với ý đồ là kẹp lực lượng công thành của quân Thịnh lại. Vì thế mà đội hình chính của lực lượng kỵ binh quân Lương tức tốc quay về khi quân Thịnh rút lui.
Quân Thịnh công thành mà không phá được lại còn mãi không có tin của đội kỵ binh cho nên Điền Dũng đã bắt đầu nghĩ đến việc rút quân thì lại thấy quân sỹ đến báo là thấy lực lượng kỵ binh của quân Lương từ phía sau đánh đến. Số lượng lại còn không hề ít làm cho Điền Dũng phát cáu cả lên.
- Lập tức rút quân sang hai cánh. Tránh trường hợp bị bao vây tiêu diệt.
Quân Thịnh thấy hiệu lệnh rút quân thì phải dừng việc công thành lại rồi bố trí rút đi. Họ biết rằng cuộc chiến này đã kết thúc không thể nấn ná thêm nữa.
Bên trong tường thành quân Lương thấy quân Thịnh rút lui cũng không mở thành đuổi theo mà cũng dừng lại. Đối với nước Lương và người Lạc thì giữ được Lạc Thành là mục tiêu quan trọng nhất. Gϊếŧ địch không phải mục tiêu của họ.
Hiện tại Lương An đã đạt được tất cả mục đích mà mình muốn. Đầu tiên là giữ được Lạc Thành, thứ hai là xem thử sức chiến đấu của lực lượng kỵ binh mới kia. Họ gặp tình huống quân địch đông hơn mà không bị tổn thất quá nhiều đã là thành công mỹ mãn. Sức chiến đấu của họ sẽ tăng dần lên theo thời gian. Cuối cùng là trút sự phẫn nộ bên trong ra ngoài. Chỉ là khác với dự đoán Vũ Thịnh chỉ có Lĩnh Vực bình thường. Nó quá yếu so với Lĩnh Vực của Lương An. Nếu đối thủ có thể là một người như Mục Vân thì tốt. Như vậy Lương An sẽ phải cố gắng hơn rất nhiều mới dành chiến thắng.
Quân Lương và người Lạc tổng cộng thiệt hại hơn 3 vạn bộ binh cùng với khoảng 1 vạn kỵ binh bình thường. Tức là nếu tính cả quân của Thần Võ Doanh thì thiệt hại của họ khoảng 1 phần 3 quân số. Trong đó thì người Lạc chịu thiệt hại năng hơn khi gần như toàn bộ số kỵ binh thiệt mạng là người Lạc. Tuy nhiên Lạc Thiên tộc trưởng không mấy để ý đến vấn đề này khi họ đã dành được thắng lợi.
Quân Thịnh thua triệt để trận này. Họ bị tổn thất từ quân cho đến tướng. Có đến hơn 1 vạn kỵ binh tử trận trong trận này với toàn chiến dịch thì là hơn 2 vạn. Bộ binh trong tổng số 5 vạn ban đầu thì chỉ có còn 2 vạn 7000 người còn lại tức là quân số mất gần một nửa. Hơn hết là Vũ Thịnh hiện tại bị thương rất nặng. Cần phải quay về gấp để xem xét chữa trị. Cho nên Điền Dũng đã ra lệnh rút quân ngay khi quân Thịnh tập hợp về được trong doanh. Nhiệm vụ đã thất bại thì không cần phải tiếp tục ở lại để đối đầu với Lương An nữa.
Quân Lương cũng bắt đầu rút khỏi Lạc Thành sau khi quân Thịnh rút đi. Trong đó Lăng Vệ là những người trở về đầu tiên cùng với Chiến Kỳ Hoàng Gia. Ngoài ra họ còn mang theo cả Dương Mặc đang bị thương cùng đội Cấm Vệ Quân của cô mang theo quay về trước. Diệp Hùng tướng quân cho binh sỹ nghỉ ngơi 2 ngày rồi cũng lên đường quay về. Dương Mạnh tướng quân thì chỉ cho bộ quân quay về. Thực ra bộ binh của vùng tây bắc chủ yếu được bố trí ở những doanh trại gần biên giới cho nên họ đóng quân chẳng cách Lạc Thành bao xa. Còn đội kỵ binh thì vẫn ở loại doanh trại bên ngoài Lạc Thành.
Lương An không quay về cùng quân Lương mà ở lại trong Lạc Thành bàn bạc với Lạc Thiên tộc trưởng.
- Lạc Thiên tộc trưởng. Ngài có bản đồ của khu vực người Lạc trước kia sinh sống chứ?
- Điện hạ nói đùa rồi. Thứ đó bao đời tộc trưởng của người Lạc đều có. Trước kia chúng tôi sống ở vùng phía nam nước Thịnh hiện tại. Còn gần với vùng đầu nguồn sông Đông Giang cơ.
- Vậy ta muốn mượn nó một chút thời gian có được không?
- Tất nhiên là được. Điện hạ là minh hữu của người Lạc. Chuyện nhỏ này có đáng là gì.
Sau khi có được bản đồ thì Lương An rời thành đến doanh trại của Dương Mạnh tướng quân.
- Dương Mạnh tướng quân. Ta muốn mang đội kỵ binh mới đi.
- Rõ thưa điện hạ. Bây giờ họ chỉ còn 3700 người thôi.
- Vậy chọn ra thêm 1300 người nữa trong cả người Lạc và quân ta. Vài ngày tới ta sẽ đích thân chỉ huy và huấn luyện bọn họ.
- Thần tuân chỉ.
Sau đó Dương Mạnh tướng quân bắt đầu tuyển chọn trong lực lượng của cả hai bên. Những người có thể hiện tốt trong trận chiến vừa rồi sẽ được ưu tiên lựa chọn. Việc này cũng phải mất vài ngày.
Lúc này ở thành Lương Kinh. Sức khoẻ của Vua Minh Đức đã khá hơn. Tuy nhiên thương tích để lại cho ông ấy hâu quả khá nặng. Diệp Tinh Hà phải dốc toàn bộ tâm trí vào việc chăm lo cho Vua Minh Đức. Cùng lúc đó thì Lăng Vệ đã trở về cùng với tin thắng trận. Việc này làm cho Diệp Tinh Hà rất vui mừng cho đến khi không thấy Lương An đâu.
- Điện hạ đâu rồi?
- Điện hạ vẫn ở lại vùng tây bắc thưa Diệp Thống Lĩnh.
- Điện hạ có nói vì sao ở lại không?
- Thưa không. Điện hạ chỉ dặn chúng tôi đưa Dương Mặc tướng quân về nhờ Diệp Thống Lĩnh xem xét thương thế
- Dương Mặc bị thương?
- Do chủ tưởng của đối phương gây ra. Người đó có Lĩnh Vực của Hư Ảnh.
- Được rồi để ta xem.
Diệp Tinh Hà phải làm đủ việc trong thời gian này Lương An lại không chịu về cho nên trong lòng có chút khó chịu. Lúc vào thăm vua Minh Đức còn thể hiện ra cả mặt.
- Thái tử không về làm con khó chịu sao?
- Thưa bệ hạ,con ở đây thì bận tối mắt còn anh ấy thì xong việc không chịu về?
- Con là lo lắng cho thằng bé hay là không thích việc nó bỏ con lại một mình?
- Cả hai thưa bệ hạ.
- Vậy con cứ đi bắt nó về đi.
- Nhưng thưa bệ hạ!
- Không cần nhưng. Cứ đi đi.
- Con sẽ ở lại. Anh ấy đã không ở đây thì con phải bảo vệ cho bệ hạ và kinh thành.
Diệp Tinh Hà có thể là người hay gây rối nhưng một khi đã là chính sự thì Diệp Tinh Hà luôn làm việc dựa trên lý trí. Đây cũng là điểm mà vua Minh Đức vô cùng hài lòng về con dâu tương lai. Vua Minh Đức thậm chí còn cưng chiều Diệp Tinh Hà hơn cả Lương An. Nên hiện tại ở kinh thành chính ra Diệp Tinh Hà mới là người có tiếng nói nhất hiện tại. Quan viên tất cả các bộ thậm chí cả Tông Nhân Phủ là những người chuyên quản việc của Hoàng Gia đều không dám làm phật ý tiểu tổ tông này. Cũng may cho họ là Diệp Tinh Hà bận tối mắt cho nên chẳng có thời gian gây phiền phức cho ai.
Dương Mặc sau khi về thành Lương Kinh chủ yếu tĩnh dưỡng là chính. Khi nhớ lại trận chiến cùng với Vũ Thịnh thì Dương Mặc nhận ra Lĩnh Vực dù tầm thường đến đâu thì cũng đủ để chiến thắng Hoá Hình. Hơn nữa Dương Mặc còn sở hữu một loại nội khí dở dở ương ương khi cho chưa hoàn thiện khả năng phòng ngự lại mất đi tính tấn công. Cho nên Dương Mặc muốn hoàn thiện nội khí của mình theo hướng phòng ngự hẳn. Vấn đề là Dương Mặc là người duy nhất trong thời điểm hiện tại có nội khí phòng ngự cho nên Dương Mặc hoàn toàn không biết làm thế nào để hoàn thiện loại nội khí này.