Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ám Nhật

Chương 4: May Mắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khi cả triều đình nước Lương đang rối ren trăm bề, dù là ban đêm tuy nhiên khắp kinh thành đèn đuốc sáng trưng nơi đâu cũng có người bàn tán về sự an nguy của thái tử về tương lai của đất nước, về một chiến đẫm máu có thể xảy ra ngay tại đây tại kinh thành của nước Lương thì tại cung thái tử tất cả chỉ có một sự im lặng chết chóc. Vua Minh Đức ngồi bên cạnh giường của thái tử không nói không rằng. Gương mặt của ông hiện tại không còn bất cứ một sự biểu cảm gì. Không một ai biết hiện tại trong đầu vua đang nghĩ điều gì.

Ngay gần đó Thanh Lang Hầu đã đứng trực từ lúc trở về cho đến bây giờ. Dù trải qua một cuộc chiến khốc liệt nhưng Thanh Lang Hầu vẫn chưa hề nghỉ ngơi một chút nào. Không như vua Minh Đức khuôn mặt của Thanh Lang Hầu hiện lên sự đau khổ cùng cực. Đứa cháu mà chị gái mình dùng sinh mạng để bảo vệ có thể cũng sẽ chết bởi mà một phần trong đó cũng chính là do nội khí của ông gây nên. Cảm xúc hỗn loạn đó làm cho một chiến tướng dày dặn kinh nghiệm, sát phạt không chớp mắt cũng phải biểu lộ ra biểu cảm như vậy.

Trái với không khí im lặng một cách ngột ngạt ở cung thái tử thì bên Thuần Chính Điện tức cung hoàng hậu là những tiếng khóc than của cung nữ trong cung. Vương hậu đối xử với hạ nhân vô cùng tốt thế nên khi thi thể của vương hậu được đưa về cung tất cả cung nữ đều không kìm được nước mắt. Hai cung nữ hầu cận được lệnh thay y phục và lau đi những vết máu trên khắp thân thể mảnh mai của vương hậu. Bốn bàn tay run rẩy với những chiêc khăn trắng dần biến thành màu đỏ là một cảnh tưởng vô cùng đau thương não nề trước mặt những cấm vệ quân bảo vệ Thuần Chính Điện.

Đã hai canh giờ trôi qua kể từ khi thái tử được hộ tống trở về cung. Tâm mạch của thái tử vẫn còn nhưng không có bất cứ giấu hiệu gì là thái tử sẽ tỉnh lại sau vết thương nặng nề này. Trưởng quan thái y viện càng lúc càng lo lắng hơn vì thời gian hôn mê càng lâu thì tỷ lệ tỉnh lại càng thấp. Hơn nữa từ mạch tượng cho thấy bên trong cơ thể thái tử còn đang có điều gì đó xảy ra mà đến cả người có hơn 30 năm chữa trị đủ loại bệnh tình như ông cũng không xác định được nó là cái gì. Trưởng quan lúc này thậm chí đã nghĩ đến việc chuẩn bị nhận tội chém đầu từ vua Minh Đức.

Trên bầu trời kinh thành nước Lương, mây đen che phủ ánh trăng làm cho màn đêm càng thêm u ám như đang báo hiệu cho một sự kiện đen tối sắp xảy ra với đất nước này. Nó cứ thế kéo dài đến tận giờ Thìn ngày hôm sau tức là đã sáu canh giờ kể từ khi thái tử được đưa về cung. Mặt trời lúc này đã chiếu ánh sáng vàng có chút êm dịu của mùa thu xuống hoàng cung nước Lương. Đứa trẻ đã hôn mê suốt thời gian qua bỗng dưng mở mắt tỉnh dậy. Vua Minh Đức ngồi đó sững sờ, Thanh Lang Hầu thì gần như đổ gục xuống đất. Trưởng quan thái y viện sau một đêm túc trực vừa mừng vừa lo bắt mạnh cho thái tử. Cái ông đang sợ nhất lúc này là thái tử đang rơi vào trạng thái hồi quang phản chiếu. Thế nhưng khi tay ông vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé của thái tử thì bị một cái gì đó ngăn lại. Bao nhiêu con mắt lúc đó chứng kiến cảnh tượng này đều mở to trợn trò vì kinh ngạc.

Thứ ngăn bàn tay của trưởng quan thái y viện lại là một luồng khí màu đen chỉ dày khoảng 2 thốn. Tuy nhiên nó đủ rắn chắc để ngăn cản một người trưởng thành đang cố gắng chạm vào thái tử. Thanh Lang Hầu là người phản ứng lại mãnh liệt nhất, từ người ông nội khí màu xanh chảy ra một luồng nho nhỏ bằng khoảng nắm tay va chạm vào luồng khí màu đen kia. Quả nhiên có âm thanh va chạm vang lên. Lúc này cả Thanh Lang Hầu lẫn trưởng quan thái y viện đều hoảng hốt la lên.

- Nội khí!

Trưởng quan thái ý viện như bừng tỉnh sau cơn mê vội vàng bẩm báo với vua Minh Đức vẫn đang không tin vào mắt mình.

- Khởi bẩm bệ hạ, cuối cùng thì thần đã hiểu vì sao mạch tượng của điện hạ lại có điều bất thường không giải thích được. Sở dĩ điện hạ hôn mê không tỉnh không phải do vết thương mà là do cơ thể sau khi bị nội khí từ bên ngoài xâm nhập xảy ra quá trình khai mở nội công. Thể chất của thái tử may mắn phù hợp với phương pháp khai mở từ bên ngoài.

Vua Minh Đức tất nhiên là hiểu được vấn đề này. Thể chất có thể chịu được quá trình này vô cùng hiếm có. Tâm mạch phải vô cùng cũng vàng mới không bị vỡ vụn khi bị nội khí xâm nhập. Hơn nữa thái tử mới chỉ có 5 tuổi. Xét về thời gian khai mở nội công thì có thể coi là một trong những người sớm nhất cũng có thể coi là sớm nhất nếu tính trong thời điểm hiện tại. Tuy nhiên đây cũng chẳng phải là thứ đáng để chúc mừng gì, khai mở nội công tức là tuổi thọ sẽ bị rút bớt. Đối với quân vương của một nước chuyện này chẳng đáng ăn mừng. Quân vương đâu phải tướng quân hay võ sỹ giang hồ sống bằng đánh đấm.

Dù sao vua Minh Đức vẫn phải cảm tạ trời đất vì lúc này ít nhất thái tử vẫn là bình an vô sự. Vì thế ngay lúc đó một đạo thánh chỉ được đưa từ hoàng cung đến Thần Võ Doanh cho Diệp Hùng tướng quân. "Thần Võ Doanh giữ nguyên tình trạng chuẩn bị chiến đấu. Diệp Hùng dẫn theo 2000 tinh binh vào thành chuẩn bị cho tang lễ của Lưu Vương Hậu. Phó tướng Phương Minh chỉ huy quân sỹ sẵn sàng chờ lệnh".

Sau khi tiếp chỉ Diệp Hùng tướng quân lập tức điểm binh dẫn quân vào thành. Từ trên tường thành quân sỹ thuộc Kinh Thành Phủ bảo vệ tường thành Lương Kinh cũng đã nhận được lệnh mở cửa thành phía đông chờ sẵn. Trong quá trình vào cung Diệp Hùng tướng quân kịp đi qua phủ của mình đón theo con gái duy nhất vào cung. Diệp Hùng tướng quân số phận cũng bi đát. Vợ ông khi sinh con gái đầu lòng thì không may qua đời. Cô con gái năm nay 3 tuổi có dung mạo khí chất không khác gì người mẹ đã mất khiến cho mỗi lần nhìn thấy con gái đều làm cho ông cảm thấy đau lòng. Vì thế mà ông thường xuyên tự nhốt mình ở quân doanh tránh gặp mặt con gái. Điều này làm cho bé gái 3 tuổi càng thêm cô đơn hơn.



Hoàng cung lúc này đều đã thay sang một màu trắng. Tang lễ của vương hậu được chuẩn bị một cách nhanh chóng, tất cả quan lại vẫn ủng hộ vua Minh Đức đều đã có mặt. Lúc này chỉ cần nhìn vào những người đang hớt hải đi từ ngoài vào hoàng cung là biết ai theo vua ai theo Hàn Vương. Cấm vệ quân được lệnh nâng cao cảnh giới đề phòng có một cuộc tấn công thứ hai ngay tại hoàng cung. 2000 tinh binh của Thần Võ Doanh được chia ra bố trí tại cả bốn cửa vào hoàng cung để tạo thành lớp bảo vệ vòng ngoài.

Thái tử sau khi tỉnh dậy cũng đã được cung nữ thay cho một bộ quần áo tang. Trong đầu của thái tử nhỏ tuổi vẫn y nguyên khung cảnh của ngày hôm qua. Cậu nhìn thấy một luồng khí trắng hình một con hươu cố gắng bao bọc che chở cho cậu cho đến tận cùng. Cậu nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của mẫu hậu khi gục xuống quay đầu lại nhìn vào trong xe mỉm cười. "Con không sao là được rồi!" câu nói cuối cùng của vương hậu đã trở thành ký ức khó quên nhất trong đời của thái tử Lương An. Mẫu hậu sẽ mãi mãi bảo vệ cho cậu từ trên thiên đường.

Quan lại trong triều lần lượt đến làm lễ viếng Lưu Vương Hậu. Tất nhiên là có cả Hàn Vương người chủ mưu gây nên cái chết. Trước cái cúi đầu làm lễ của Hàn Vương, Thanh Lang Hầu suýt chút nữa đã không kìm chế nổi mà xông lên tấn công. May mà có vua Minh Đức cùng với Diệp Hùng tướng quân ngăn lại. Hàn Vương cũng biết rõ nhưng chẳng tỏ ra có vấn đề gì, không thể không nói tâm cảnh của Hàn Vương xứng đáng là bậc vương giả.

Vua Minh Đức tuy ngăn Thanh Lang Hầu động thủ nhưng bản thân mình lại không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Sau khi tạ lễ vua Minh Đức cùng với Hàn Vương đã có một cuộc nói chuyện với nhau

- Ta với đệ cùng một mẹ sinh ra là người ruột thịt còn lại duy nhất của nhau trên cõi đời này. Ta biết đệ có hoài bão lớn lao muốn cho nước ta được hùng cường nhưng cách làm của đệ quá cực đoan. Nước ta bây giờ không có đủ nhân lực vật lực để tham gia một cuộc chiến trường kỳ. Chiến tranh ở thời điểm này sẽ khiến cho nước ta diệt vong. Chuyện lần này ta sẽ không nhắc đến nữa nhưng nếu đệ còn quá phận đừng trách ta trở mặt.

- Thần đệ đã hiểu!

Hàn Vương vẫn luôn như vậy. Nói ít làm nhiều, đã ra tay là không hối hận. Sau chuyện ngày hôm nay Hàn Vương biết cần phải ẩn nhẫn mà chờ đợi cơ hội tiếp theo. Lần hành động này đã làm cho vua Minh Đức trở nên phẫn nộ nếu còn tiếp tục ắt sẽ dẫn đến hoạ diệt vong. Chưa kể đến việc sự việc này cho thấy căn cơ trong triều vẫn còn đủ vững mạnh không thể tuỳ tiện ra tay. Nhất là sức chiến đấu của đội cấm vệ cùng với Thanh Lang Hầu là đáng gờm hơn tính toán của Hàn Vương nhiều cho nên nếu muốn việc thành nhất định không được cuồng vọng nữa mà phải có một kế hoạch phối hợp cẩn thận mới có thành công.

Trong lúc rời đi Hàn Vương đã không để ý rằng có một đôi mắt vẫn nhìn phía sau mình không rời một chút kể từ lúc Hàn Vương bước vào linh đường làm lễ viếng. Đó là đôi mắt của thái tử Lương An. Chuyện Hàn Vương đến 9 phần là chủ mưu cuộc tấn công vừa rồi được chính Thanh Lang Hầu nói cho thái tử. Nỗi hận của Thanh Lang Hầu đối với Hàn Vương có thể nói là không đội trời chung. Việc thái tử có thể tỉnh lại đã làm cho Thanh Lang Hầu bớt đi phần nào sự phẫn nộ nếu không dù có đổi mạng Thanh Lang Hầu cũng quyết gϊếŧ cho bằng được Hàn Vương thì mới thôi.

Thái tử chỉ mới 5 tuổi thì cũng đủ để hiểu được thù gϊếŧ mẹ là cái gì. Hơn nữa đây còn là hành động phản nghịch nếu không trừng trị sẽ gây ra hoạ cho đất nước. Ở tuổi của mình thái tử vẫn chưa thể hiểu được tại sao phụ vương của mình lại có thể nhẫn nhịn đến như thế lại có thể bỏ qua chuyện này như thế. Cái thái tử ghi nhớ chỉ là sự thù hận cực điểm đối với Hàn Vương mà thôi.

Trong lúc thái tử đang đắm chìm vào những suy nghĩ tiêu cực của mình thì bỗng nhiên phía sau thái tử có một giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên

- Anh có thể dẫn em đến chỗ nào có đồ ăn được không? Em đói bụng.

Thái tử quay đầu nhìn lại thì thấy một bé gái thấp hơn mình gần một cái đầu với đôi mắt sáng long lanh với cái bụng nhỏ đang kêu ọc ọc vì đói đang níu lấy tay áo của mình mà lắc lắc. Nhìn lại mới thấy ở đây chỉ có duy nhất 2 đứa trẻ còn lại đều là người lớn. Cô bé kia chỉ có thể tìm đến người dễ gần với mình nhất để tìm sự giúp đỡ lấp đầy cái bụng đang đói cồn cào của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »