Chương 38: Bắt Đầu Thôi

Vừa xem những tin tình báo Lương An cũng vừa đọc những thứ liên quan đến Thương và đoàn chủ của Thương trước kia. Với Lương An việc trả thù vẫn luôn là việc mà cậu ưu tiên số 1. Cái chết của Lưu Vương Hậu năm xưa chính là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của Lương An cho nên một khi chưa giải được nút thắt này. Lương An sẽ còn luẩn quẩn ở bên trong bóng tối.

Dạo gần đây những công việc mà Lương An cần phải làm càng lúc càng nhiều. Lương An đã không còn có thể biến mất một cách dễ dàng nữa khi mà cậu không thể bỏ lại những việc quốc sự này. Mà cũng vì chìm đắm vào những thứ tính toán được mất cũng như tranh đoạt ngầm này mà Lương An thường xuyên nổi giận hơn. Đặc biệt là mấy việc liên quan đến những người theo phe chủ chiến của Hàn Vương. Càng như vậy thì bóng tối của Hắc Long càng bao trùm lấy cậu. Khiến cho bện mất ngủ của Lương An tái phát lại thậm chí còn có hiện tượng nặng hơn. Khiến cho suốt khoảng thời gian mấy ngày bên trong Hộ Long Sơn Trang, Lương An gần như không ngủ được chút nào. Điều này làm cho Đại Quản Gia vô cùng lo lắng.

Sức khoẻ của Lương An bây giờ không chỉ là vấn đề cơ mật nhất mà còn là vấn đề hệ trọng nhất của nước Lương thế nên Lương An buộc phải về trong cung để cho Thái Y Viện kịp thời chữa trị. Vốn cũng đã quen với bệnh của thái tử cho nên Thái Y Viện cũng không quá lo lắng chỉ là lần này triệu chứng rõ ràng là nặng thêm cho nên dược lực của thuốc cũng phải tăng cường đáng kể.

Và thế là tai mắt của Hàn Vương ở trong cung lại được dịp hoạt động năng nổ. Cái họ cần tìm hiểu chính là thái tử dùng những loại dược thảo gì. Từ đó có thể dễ dàng suy ra được chứng bệnh mà thái tử đang mắc phải. Hàn Vương tất nhiên là đặc biệt quan tâm đến tin tức này. Mặc dù đến cuối cùng chỉ là bệnh mất ngủ nhưng chỉ cần có bệnh đã là tin tốt đối với Hàn Vương rồi.

Tin tốt với Hàn Vương thì là tin xấu với Diệp Tinh Hà thậm chí là rất xấu khi Diệp Tinh Hà tự mình nhìn thấy Lương An dù uống thuốc để ngủ vẫn vật vã trên giường. Thật chí sự khó chịu còn hiện lên trên mặt của Lương An dù lúc này Lương An đang ngủ. Có lẽ là ngay cả trong giấc ngủ Lương An cũng vẫn nhìn thấy những người đã rời bỏ cậu. Nhất là Lưu Vương Hậu.

Diệp Tinh Hà ngồi bên cạnh giường của Lương An. Nắm lấy bàn tay đang vã đầy mồ hôi vì những thứ u ám kia. Một cách vô thức hai luồng khí lực từ hai người tự động tràn ra. Vào khoảnh khắc đó hai màu Đỏ và Đen cùng hoà quyện vào một chỗ. Lúc này trong tiềm thức của Lương An Hắc Long đang tỏ ra vô cùng giận giữ liên tục toả ra vô cùng nhiều luồng Hắc Khí đang dần dần bao kín tất cả không gian thì có một ngọn lửa đỏ từ trên trời giáng thẳng xuống vùng Hắc Khí đó. Đôi cánh phượng giang ra toả ra hào quang màu đỏ rực rỡ liên tục đẩy lui những Hắc Khí đó rời xa Lương An. Chưa hết một ngọn lửa nhỏ vừa đủ ấm áp cũng vừa đủ sáng dừng lại ngay trước mặt Lương An để soi đường cho cậu bước đi bên trong tiềm thức của mình.

Cảm giác đó làm cho bên ngoài thực tại khuôn mặt của Lương An cũng dần dần giãn ra. Cậu đã nằm yên trở lại và không còn tỏ ra khó chịu nữa. Và rồi dần dần thái tử của nước Lương đã thật sự được ngủ một cách thoải mái. Dương Mặc không được vào phòng ngủ của Lương An mà chỉ đứng bên ngoài dù vậy thì cũng có thể cảm nhận rõ ràng có một hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở bên trong. Hai luồng nội khí đều có tính công kích cực mạnh bằng một cách nào đấy lại có thể không tấn công lẫn nhau. Đây rõ ràng không phải là chủ ý khi mà điện hạ đang ngủ không thể tự mình khống chế nội khí được. Hơn nữa Dương Mặc cũng đã từng chứng kiến việc Hắc Khí của Lương An trong vô thức tràn ra xung quanh khi tinh thần bị kích động. Cái này dù là nội khí đã được biến đổi thành trạng thái phòng ngự như Dương Mặc cũng không thể tự bảo vệ mình nói gì đến nội khí công kích bình thường như của Diệp Tinh Hà.

Dương Mặc là người nhờ tâm cảnh mà có thể biến đổi nội khí nên nghĩ ngay đến việc tâm cảnh của hai người bên trong đã giúp cho nội khí của họ có thể tự nhận ra người thân thuộc mà dừng lại. Mức độ đến thế này thì Dương Mặc đã hiểu được hai người kia thân thuộc còn hơn cả người nhà.

Lương An sau khi tỉnh dậy thấy Diệp Tinh Hà vẫn đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay mình thì không nỡ rút tay ra. Chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy rồi ôm lấy Diệp Tinh Hà lúc này đã ngủ gục vì mệt mỏi. Dù là người có Lĩnh Vực đi chăng nữa thì dùng nội khí một thời gian dài vẫn là gánh nặng vô cùng lớn. Nếu kéo dài quá lâu vẫn sẽ chết bình thường thế nên chỉ để cho Lương An có thể ngủ mà Diệp Tinh Hà dùng nội khí của mình như thế là bỏ ra cái giá quá lớn. Vào lúc này Lương An hoàn toàn không biết phải nói hay làm gì cho nên chỉ có thể giữ nguyên tư thế ôm lấy Diệp Tinh Hà.

Khi Diệp Tinh Hà mở mắt ra trời đã sáng từ lâu. Lúc này đã là giờ Ngọ rồi. Lương An không còn ở trong phòng ngủ nữa. Còn Diệp Tinh Hà thì đang nằm trên giường của Lương An. Đây là lần đầu tiên mà Diệp Tinh Hà nằm trên cái giường này. Nó cũng chẳng thoải mái như Diệp Tinh Hà nghĩ. Chỉ ngang bằng với giường của Diệp Tinh Hà ở phòng mình mà thôi. Bình thường ngủ trên giường của vua hay thái tử là bị tội chém đầu rồi. Còn với Diệp Tinh Hà thì ai dám nói là có tội người đó mới là người bị chém đầu trước.

Cung nữ của phủ thái tử khi thấy Diệp Tinh Hà đã tỉnh liền hầu hạ đầy đủ. Hơn nữa trên bàn còn có một đĩa thịt cừu nướng mà Diệp Tinh Hà rất thích chỉ là hình như đã để lâu nên không còn nóng nữa.

- Thưa tướng quân đây là thịt cừu nướng do đích thân điện hạ chuẩn bị cho tướng quân. Tướng quân có muốn tiểu nhân làm nóng lại không?

- Đích thân điện hạ chuẩn bị?

- Vâng. Điện hạ dậy từ sớm và đến tận ngự thiện phòng nướng thịt. Việc này hiện tại khắp trong cung đều đã biết rồi.

- Không cần làm nóng lại đâu. Ta ăn luôn.

Thế rồi Diệp Tinh Hà ngồi một mình thưởng thức món ăn yêu thích. Hơn nữa vị có nó cực kỳ hợp khẩu vị với Diệp Tinh Hà. Cũng chỉ có Lương An mới có thể biết rõ về ý thích của Diệp Tinh Hà đến như thế.



- Đúng rồi điện hạ đâu rồi?

- Điện hạ đã đến Công Bộ gặp Hoàng Chí Cẩn đại nhân. Trước khi đi người có dặn chúng tiểu nữ là khi nào tướng quân dậy thì bảo tướng quân cứ ở yên trong phủ nghỉ ngơi. Sau khi xong việc điện hạ sẽ lại mang đồ ăn ngon đến.

- Được rồi các ngươi đi đi.

Diệp Tinh Hà có ở trong phủ thái tử bao lâu thì cũng là chuyện bình thường chỉ là Diệp Tinh Hà chắc chắn sẽ không buồn chán ngồi một chỗ. Cho nên cô đến chỗ huấn luyện của Cấm Vệ Quân để chơi. Mà đúng hơn là để thư giãn gân cốt hoặc là đánh người. Mỗi lần Diệp Tinh Hà đến khu huấn luyện của Cấm Vệ Quân là nơi đó như lâm đại địch. Họ thường ngày luôn anh dũng thiện chiến nhưng đứng trước Diệp Tinh Hà thì như cây cỏ ngoài đường có thể tuỳ ý dẫm đạp. Đây không phải là Cấm Vệ Quân sợ thân phận của Diệp Tinh Hà không dám chiến mà thực sự là không đánh nổi. Thanh Lang Hầu có thể giúp bọn họ thoát một chút đau khổ thì cũng nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cho Diệp Tinh Hà thích làm gì thì làm. Cho nên mới xảy ra cảnh như hiện tại.

- Diệp tướng quân đến!

- Ai? Diệp Hùng tướng quân hay là...

- Huynh đệ mau trốn!

Cấm Vệ Quân đang huấn luyện nghe thấy Diệp Tinh Hà đến là liền trốn biệt. Ai cũng chỉ mong thoát được khổ ải này mà thôi.

- Hôm nay Dương Mặc không luyện tập ở đây à?

Diệp Tinh Hà vẫn nhanh tay nhanh chân túm được một người lại để hỏi.

- Dương tướng quân đã theo điện hạ đi ra ngoài rồi ạ!

Binh sỹ Cấm Vệ Quân kia nói với giọng vô cùng run rẩy.

- Hôm nay ta đến đây chỉ để tìm Dương Mặc thôi. Không luyện

Sau đó thì Diệp Tinh Hà cười hì hì đi ra. Cô định đến thẳng công bộ nhân tiện lại rủ hai người kia đi ra ngoài. Cái chức phó tướng Thần Võ Doanh của Diệp Tinh Hà đúng là chỉ tồn tại để hợp thức hoá mà thôi. Chứ thực sự ở Thần Võ Doanh là Diệp Hùng tướng quân lo hết còn Diệp Tinh Hà chỉ có mặt khi đánh nhau.

Trong lúc đó Lương An đang gặp Hoàng Chí Cẩn.



- Hoàng huynh đệ. Ta có việc muốn nhờ huynh đệ.

- Điện hạ sao lại nói thế. Điện hạ muốn thần làm việc gì xin cứ ra lệnh. Thần nguyện dốc hết sức mình.

- Ta muốn Hoàng Huynh đệ tạm thời nghỉ ở Công Bộ rồi theo tao làm một số việc.

- Thần xin tuân lệnh.

Hoàng Chí Cẩn chẳng cần hỏi là việc gì. Chỉ cần Lương An đã mở lời Hoàng Chí Cẩn sẽ theo đến cùng.

Sau khi có lời với Thượng Thư Công Bộ thì Lương An dẫn Hoàng Chí Cẩn rời đi cũng là lúc Diệp Tinh Hà đến Công Bộ. Thế là cả hội khởi hành đến Hoàng Lăng. Tất nhiên là khi đến gần Lăng Vệ buộc phải bịt mắt và tai của Hoàng Chí Cẩn lại để không lộ ra tin tức của Hộ Long Sơn Trang. Còn Dương Mặc thì ở ngoài tham gia khoá đặc huấn cùng với Lăng Vệ. Do lúc trước Lương An từng nói bất cứ ai còn ở cấp 2 đều bị loại khỏi Lăng Vệ nên Lăng Vệ hiện tại đang trong trạng thái tập luyện khắc khổ hơn hẳn bình thường. Khi Lương An đến họ cũng tỏ rõ thái độ kính sợ.

Hoàng Chí Cẩn khi bắt đầu nhìn thấy ánh sáng trở lại cũng không hỏi lấy một câu chỉ tiếp tục đi theo sự hướng dẫn của người bên trong sơn trang đến nơi làm việc mới của mình. Hoàng Chí Cẩn tại đây được đọc tất cả tình báo về Hàn Vương trong nhiều năm qua. Cái Lương An muốn Hoàng Chí Cẩn làm tập hợp lại tất cả manh mối sự kiện. Bất cứ cái gì có sơ hở dù là nhỏ nhất cũng phải ghi lại. Ngoài ra còn tổng hợp tất cả những mối quan hệ trong tối ngoài sáng của Hàn Vương. Những người có liên hệ ít hoặc là chỉ a dua theo thì có thể bỏ qua còn những kẻ có liên kết sâu thì lập danh sách để Lương An chuẩn bị đối phó.

Lương An thì lúc này đang ngồi bàn bạc với Đại Quản Gia.

- Đại quản gia. Sơn trang có lực lượng chiến đấu hay không?

- Hộ vệ của Sơn Trang chính là lực lượng chiến đấu thưa thiếu chủ. Chúng thần còn chuẩn bị cả tình huống bị Lăng Vệ tấn công.

- Như vậy tức là cũng lấy chất lượng bù số lượng.

- Đúng vậy thưa thiếu chủ.

- Vậy được rồi. Ta muốn lúc cần thiết lực lượng của Sơn Trang phải sẵn sàng.

- Đã rõ.

Lương An đang chuẩn bị cho việc bắt đầu đối đầu trực diện với Hàn Vương. Cậu không muốn kéo dài tình trạng hiện tại của nước Lương thêm nữa. Bên trong có ổn định thì mới đối phó với bên ngoài được. Cho nên đã đến lúc phải giải quyết việc mà Hàn Vương đã bắt đầu vào 17 năm trước.

Diệp Tinh Hà không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ đứng phía sau Lương An. Có lẽ bây giờ mới thật sự là lúc Diệp Tinh Hà cẩn bảo vệ Lương An. Không phải bảo vệ theo kiểu như Dương Mặc mà là bảo vệ cho tâm thức của Lương An khỏi bóng tối luôn bao trùm lấy cuộc đời cậu. Để cậu có thể trở thành một vị minh quân. Và nhiệm vụ này cũng chỉ có một mình Diệp Tinh Hà là có thể đảm nhận được.