Vào buổi sáng sớm khi ánh mặt trời dần ló dạng lên từ phía mặt biển. Mặt nước trong xanh phản chiếu một phần ánh sáng mặt trời nên có thêm một phần màu vàng nhạt. Từng cơn sóng nhẹ nhẹ vỗ vào bờ cát trắng. Ngược lại gió từ bên trong đất liền thổi ra như muốn ngăn cản những cơn sóng đánh vào bờ. Ở nơi đó Lương An đang từng bước bước đi trên bờ cát nhưng xung quanh cậu 10 bước nước biển đều bị đẩy dạt ra. Nội khí của Lương An còn chưa xuất hiện mà chỉ cần Lương An dùng đến áp lực của nó thôi đã kinh khủng như thế. Diệp Tinh Hà thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thế là bất ngờ luồng áp lực này biển mất khiến cho Diệp Tinh Hà người đã chạy ra xa hơn bị sóng đánh thẳng vào người. Trò đùa vui này của Lương An không được thành công cho lắm khi mà Diệp Tinh Hà vẫn kịp dùng nội khí cản lại một lần sức nước nên nước chỉ té nhẹ lên cơ thể Diệp Tinh Hà mà thôi.
Cũng vì lâu lắm rồi Lương An mới có tâm trạng đùa nghịch như thế nên Diệp Tinh Hà theo đến cùng. Màn té nước giữa hai người nếu để người ngoài nhìn thấy thì ai cũng sẽ nghĩ đây là một cặp tình nhân đang vui đùa bên bãi biển. Cũng thật tình cờ là Mục Vân cũng có mặt ở bờ biển cách đó không xa để nhận hàng cho Thương. Và với cảm giác nhạy bén của mình Mục Vân cảm nhận được có hai luồng khí lực rất mạnh đang hiên diện tại nơi này. Thế là Mục Vân lập tức để lại việc chuyển hàng cho cấp dưới rồi đi tìm xem liệu có phải có kẻ địch nhắm vào hàng của họ hay không. Điều làm Mục Vân bận tâm là ít nhất trong khoảng cách 20 bộ tuyệt không thể có một người nào vì thuộc hạ của Thương phải dọn dẹp trước nơi này rồi mới nhận hàng.
Khi nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một đôi nam nữ đang vui đùa. Và tất nhiên là Mục Vân biết cảm giác của mình là từ đâu mà ra. Nhìn thấy hai người không mang binh khí cũng như không dò xét xung quanh làm cho nỗi lo trong lòng Mục Vân hạ xuống. Nhìn biểu hiện thì rõ ràng đây chỉ là người đến đây ngắm biển. Tuy nhiên sức mạnh của họ làm cho Mục Vân vẫn phải đề phòng có biến.
Sau khi tận mắt thấy hai người đó rời bờ biển thì Mục Vân mới yên tâm quay lại với công việc của mình rồi cũng cùng với lực lượng của Thương rút về căn cứ. Chỉ là Mục Vân rất tò mò hai kẻ mạnh như vậy vì sao lại đến đây nên muốn tự mình điều tra với kỹ năng của mình Mục Vân không tin là không thể moi ra được điều gì đó từ hai người này.
Ngay sau khi chuyển hàng xong Mục Vân đã dùng lực lượng của Thương để tìm hiểu xem hai người mới đến này ở đâu. Và thông tin trả về vô cùng bất ngờ khi hai người này không ở trong bất cứ quán trọ nào trong khu vực bến cảng Bạch Sa cả. Vậy là vùng tìm kiếm được mở rộng hơn nhưng cho đến cuối ngày hôm đó vẫn chưa tìm được chỗ ở của hai người này. Cũng may là đến xế chiều có mật thám của Thương phát hiện ra hai người đó lại đến bãi biển chơi. Thế là người đó được lệnh theo dõi hai người cho đến khi tìm được chỗ ở.
Tối hôm đó Mục Vân ở trong căn cứ của Thương chờ mật thám của mình quay về thông báo nhưng cả người được giao nhiệm vụ theo dõi lẫn người được cử đi tiếp ứng đều không có bất cứ tin tức gì. Họ là người bản địa thông thạo địa hình cũng như kỹ năng ẩn nấp. Không hề có chuyện họ bị cắt đuôi hay tự mất giấu mục tiêu được. Càng nghĩ thì Mục Vân càng lo lắng. Đây là lần đầu tiên chi của Thương ở vùng đông nam này gặp phải vấn đề như thế. Thế nên Mục Vân không thể ngồi chờ được nữa mà tự mình ra mặt.
Mật thám của Thương luôn để lại ám hiệu trên đường theo dõi nên không mất bao nhiêu thời gian Mục Vân đã tìm ra và lần theo giấu vết. Nhưng khi ám hiệu dừng lại thì thậm chí còn không phát hiện người của Thương đâu. Quanh hiện trường có phát hiện vết máu nhưng không rõ là của bên nào. Lực lượng của Thương sau đó toả ra xung quanh để tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ giấu vết nào.
Trong lúc đó Lương An và Diệp Tinh Hà đã về đến nơi ở của họ là phủ của Lưu tướng quân năm xưa hiện tại nó được Thanh Lang Hầu thừa kế lại. Tuy bình thường không có ai ở nhưng vẫn có người thường xuyên đến quét dọn. Khi hai người Lương An vào ở thì những người xung quanh đây chỉ được Thanh Lang Hầu thông báo là người quen đến ở nhờ vài ngày chứ không có nói là cháu mình đến ở. Lưu tướng quân chỉ có 2 người con, Thanh Lang Hầu thì đã ngoài 30 tuổi vẫn chưa thành gia lập thất nên cháu của Thanh Lang Hầu chỉ có 1 đó chính là thái tử. Hành tung của thái tử vốn không thể để lộ.
- Thật không ngờ mới đến có hai ngày đã có người theo dõi chúng ta.
- Mặc kệ bọn chúng là ai nhưng chúng đến bao nhiêu ta gϊếŧ bấy nhiêu.
Người theo dõi Lương An chỉ có hai loại người. Một là được Hàn Vương cử đến hai là kẻ thấy Lương An là người có tiền muốn thừa cơ kiếm lợi. Dù có là loại nào thì Lương An cũng không ngại loại bỏ bọn họ.
Sáng hôm sau Thương gần như đã lục tục cả khu vực xung quanh bến cảng Bạch Sa lên nhưng không tìm được mục tiêu mong muốn. Còn Lương An và Diệp Tinh Hà thì vẫn vui vẻ đi ăn tại nhà hàng gần bờ biển. Và một lần nữa có sự trùng hợp xảy ra khi Mục Vân cũng đến đây để ăn. Dù ngày hôm qua chưa quan sát được tướng mạo của hai người đó nhưng nội khí thì không thể thay đổi trong một ngày được. Vấn đề là lần này Mục Vân chỉ cảm nhận được duy nhất một luồng nội khí từ người nữ còn người nam kia hôm nay hoàn toàn không cảm nhận được một chút nào chứ không như hôm qua. Ngày hôm qua thứ toả ra từ người kia mang đến một cảm giác rất đáng sợ khác hẳn với dáng vẻ hiền lành của một vị công tử nhà giàu hôm nay.
Mục Vân cố tình chọn bàn rất gần với bàn của Lương An và Diệp Tinh Hà. Cả hai bên ngồi gần nhưng hoàn toàn không quan sát được mặt mũi của nhau bởi giữa họ có sự che chắn của những khách hàng khác trong quán. Bên này Diệp Tinh Hà cũng đã cảm nhận được có một kẻ mạnh đến gần bọn họ. Ngay lập tức Diệp Tinh Hà liên hệ đến mấy kẻ theo dõi hôm qua.
- Không cần phải để ý. Kẻ này dù mạnh thì cũng không phải đối thủ của em đâu.
- Mấy con ruồi này thật sự là làm mất cả hứng ăn.
Diệp Tinh Hà khó chịu chỉ vì có kẻ phá hoại nhã hứng ăn uống của mình mà thôi. Đúng như Lương An nói nếu thật sự đánh nhau Mục Vân sẽ bị Diệp Tinh Hà hạ gục mà không gặp quá nhiều khó khăn. Nếu là trước khi Diệp Tinh Hà đọc quyển sách được sư phụ để lại thì kết quả mới khó đoán định.
Mục Vân tất nhiên là không định ra tay ngay mà muốn chờ để tiếp tục theo dõi hai người Lương An. Trước tiên Mục Vân cần xác định được xem đối thủ là ai. Vì đêm hôm qua Mục Vân trong lúc chờ đợi đã nhận được tin từ Hàn Vương gửi đến về nhiệm vụ liên quan đến thái tử. Hai người này khá khớp với tin tình báo được đưa đến. Giờ chỉ cần xác nhận được nội khí của hai người họ là Mục Vân có thể xác nhận nhiệm vụ luôn.
Sau khi hai người Lương An rời khỏi quán ăn thì Mục Vân cũng bí mật theo sau. Kỹ năng theo dõi cũng như ẩn thân của Mục Vân là rất hoàn hảo nhưng bên kia cảm giác của Diệp Tinh Hà vô cùng nhạy bén còn Lương An thì từ nhỏ đã luôn có người bí mật theo sau nên chỉ cần có người bước vào trong một khoảng cách nhất định xung quanh Lương An, Lương An đều có thể phân biệt được người đó có đi theo mình hay không.
Thế nên hai người họ quyết định đi vào một con ngõ vắng để như hôm qua loại bỏ kẻ theo dõi. Mục Vân với cảm giác của mình cũng nhận ra là đối phương không hề có ý định cắt đuôi mà định ra tay luôn. Mục Vân liền chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ngay sau khi bước vào con ngõ.
- Ngươi khá mạnh nên nếu ra tay sẽ gặp chút phiền phức. Nếu bây giờ ngươi lập tức rời đi ta sẽ tha mạng cho
- Từ trước đến nay chỉ có ta tha cho người khác mà thôi.
Hai bên chỉ nói một câu thì liền muốn động thủ ngay lập tức. Diệp Tinh Hà định xông lên thì Lương An ngăn lại.
- Anh muốn xem bọn chúng là ai.
Diệp Tinh Hà biết không đươc gϊếŧ chết đối thủ nên quyết định không dùng đến nội khí mà chỉ lao vào chiến đấu cận chiến.
Mục Vân vốn là sát thủ kỹ năng chiến đấu trực diện vô cùng thuần thục nhưng khi đối đầu với Diệp Tinh Hà thì bị áp đảo hoàn toàn bởi tốc độ tấn công của Diệp Tinh Hà. Nhất là cả uy lực của hai thanh đoản kiếm kia. Chúng chỉ cần lướt qua đã khiến cho quần áo của Mục Vân bị căt đứt. Thanh liễu kiếm trong tay Mục Vân là vũ khí hàng cực phẩm thế nhưng chỉ chạm có vài lần đã chịu những vết mẻ bởi hai thanh kiếm đó. Mục Vân cũng biết mình đang chống đỡ được là vì Lương An không ra tay nếu như Lương An cũng tham chiến thì Mục Vân lúc này đã là người chết rồi. Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời Mục Vân quyết định bỏ chạy.
Diệp Tinh Hà đang hăng chiến thấy đối thủ bỏ chạy thì lập tức đuổi theo không ngần ngại làm cho Lương An không kịp ngăn lại. Dù sao Lương An cũng không muốn gây rắc rối vì sẽ làm lộ hành tung của bản thân mình. Không còn cách nào khác Lương An buộc phải ra tay. Mục Vân đang quay đầu bỏ đi thì bỗng cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề và nghe thấy tiếng nổ nho nhỏ xung quanh. Lúc để ý xung quanh thì đã thấy một tia sét đen nho nhỏ đánh thẳng vào người. Mục Vân liền bùng nổ tất cả nội khí trong cơ thể ra để ngăn cản tia sét nhìn thì nhỏ nhưng vô cùng nguy hiểm kia. Dù thế thì vẫn có một tiếng nổ vang lên trong con ngõ nhỏ. Cơ thể Mục Vân bị hất văng ra ngoài với một vết cháy xém ở cả hai cánh tay dùng để che chắn trước ngực lúc đó. Lương An chỉ tấn công bằng Lĩnh Vực có đúng 1 lần với phạm vị không lớn của Lĩnh Vực chứ nếu giữ nó lâu thêm một chút thì e rằng con ngõ này sẽ bị phá huỷ mất. Hai bức tường hai bên đều đã xuất hiện những vết cháy xém cả rồi.
Mục Vân đang định gắng hết sức lực để chạy đi trước khi cơ thể gục ngã thì bỗng có tiếng hô lớn.
- Kẻ nào dám ra tay gϊếŧ người trong địa bàn của ta?
Giọng nói này là của một nam nhân khá trẻ tuổi. Sau khi hắn quan sát kỹ nạn nhân thì giọng lại càng lớn hơn.
- Mục đoàn chủ. Kẻ nào lại ra tay tàn ác như vậy.
Mục Vân đúng là sắp chết còn gặp quý nhân liền cố gắng cất giọng.
- Đoàn công tử cứu ta. Hai bọn chúng muốn gϊếŧ ta.
Việc này thật sự khiến hai người Lương An đau đầu. Họ hoàn toàn không muốn làm to chuyện lên.
Vị Đoàn công tử kia liền ra lệnh cho hộ vệ xông lên định bắt lấy hai người Lương An. Thế nhưng mười mấy hộ vệ đều dễ dàng bị Diệp Tinh Hà loại bỏ một cách dễ dàng. Đoàn công tử lúc này đã đỡ Mục Vân dậy định lùi đi nên Diệp Tinh Hà không tiện ra tay tiếp đành phải cùng Lương An đi khỏi hiện trường.
Đoàn công tử này là con trai của tri phủ của thành Ngọc Mễ. Thương cùng với vị quan này quen biết nhau tất nhiên cũng là vì việc buôn bán muối. Vốn Mục Vân chẳng mấy để ý đến tên công tử tầm thường này nhưng không ngờ hôm nay hắn lại là người cứu mạng Mục Vân. Vị Đoàn công tử này sau khi thấy hộ vệ dễ dàng bị Diệp Tinh Hà loại bỏ thì vô cùng bất mãn với những người này.
Thế là vừa đưa Mục Vân đi trị thương Đoàn Công Tử vừa dùng thân thế của mình để huy động thủ quân xung quanh đến tìm kiếm hai người Lương An.