Chương 25: Nam Tiêu Tuyết chiều chuộng An tiểu thư

Chương 25: Nam Tiêu Tuyết chiều chuộng An tiểu thư

An Thường vội vàng hướng toilet đi, vừa đi hai bước mới nhớ tới bản thân vì cái gì mới đi toilet: : "Bà ngoại, kem đánh răng không còn nữa."

"Ây da, để bà tìm giúp con."

An Thường cầm tuýp kem đánh răng mới đi vào toilet, nhìn vào gương, đối với hình tượng bản thân sau khi ngủ dậy tiến thêm một bước nhận xét.

Cô không có ngoại hình đặc biệt tinh xảo, nội y đồ lót cũng không nhất định phải mặc nguyên bộ, cũng sẽ không cố ý đi mua đẹp mắt đồ ngủ, chỉ mặc áo thun cũ cùng quần ngắn thể thao, áo quần bị giặt quá nhiều lần đều đã trở nên bạc màu, cũng mất đi hình dáng ban đầu.

Tuy mặc vào rất thoải mái nhưng bộ dáng nhìn qua thực tế hỏng bét, lỏng lỏng lẻo lẻo cổ áo lộ ra hơn nửa bả vai, trước ngực hình dạng cũng bị nhìn đến xuyên thấu. Tối hôm qua cô uống nước xong, mặt liền sưng phù, chất tóc có chút thô cứng, từ trên giường ngồi dậy còn không có chải qua, xù lên giống bờm sư tử xoã tung ở đầu vai, hôm qua buộc cái đuôi ngựa làm tóc cô hiện ra một tầng vết gãy, vết tích vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu tán.

An Thường giơ bàn chải đánh răng hít sâu một cái: Bộ dáng của cô như thế này, bị Nam Tiêu Tuyết nhìn đến rõ ràng.

Đánh răng xong, rửa mặt xong, cô vẫn không thể đem hình ảnh này tẩy đi, chỉ muốn dùng ngón chân moi đất mà trốn.

Từ toilet ra ngoài, đúng lúc gặp được Văn Tú Anh tới tìm cô: "Cháu làm gì lâu vậy? Nhanh đi ăn cơm, thức ăn đều sắp nguội."

An Thường: "Cháu không quá đói."

Văn Tú Anh hơi nhéo lông mày: "Không đói bụng cũng phải ăn, tiểu hài tử sao có thể không ăn cơm?"

Con người mặc kệ lớn đến bao nhiêu tuổi, ở trong mắt người nhà vĩnh viễn là tiểu hài tử.

Văn Tú Anh thúc giục cô: "Mau tới, bà nói cho cháu biết khi có đồ ăn thì ráng mà trân quý, không thì mỗi ngày bà cho cháu ăn bánh đậu."

An Thường: ...

Văn Tú Anh quay đầu trừng cô: "Nhanh a!"

An Thường: "Vậy cháu thay quần áo sẽ tới."

Văn Tú Anh: "Có cái gì phải đổi? Đều là nữ, ai thèm chiếm tiện nghi cháu?!"

An Thường nghĩ thầm: Kia cũng khó mà nói.

Mặc dù nghĩ đến cô mới là người cắn Nam Tiêu Tuyết, cũng không thể nói là ai chiếm ai tiện nghi.

Trở về phòng đổi cái quần áo, cột lên đuôi ngựa, An Thường biến thành ban ngày gặp người bộ dáng.

Cô lấy lại tinh thần: Đúng vậy a, cô vì cái gì phải tránh? Rõ ràng Nam Tiêu Tuyết mới là khách, cô một cái chủ nhà tại sao phải trốn tránh Nam Tiêu Tuyết?

Không có đạo lý như vậy.

Lúc này Văn Tú Anh lại ở trong sân gọi: "An Thường!"

An Thường đáp một tiếng: "Tới rồi."

Cô vội vàng ra ngoài, đi theo Văn Tú Anh đi vào nhà chính.

Câu nói đầu tiên của cô đối với Nam Tiêu Tuyết là: "Cô đang ngồi vị trí của tôi."

Văn Tú Anh chép miệng: "An Thường!"

Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng ngước mắt nhìn cô, bộ dáng thanh nhã cực kỳ.

Lãnh trắng làn da ở trong nắng sớm có loại thông thấu cảm giác, mềm nhẵn tựa như chất ngọc thượng hạng, ngũ quan xác thực tao nhã, giống thời cổ danh gia tinh tế họa ra trong tranh mĩ nữ.

An Thường cuộn tròn ngón tay, bướng bỉnh nói: "Tôi ở nhà ăn cơm, đều là ngồi cái ghế mà cô đang ngồi."

Văn Tú Anh thay cháu xin lỗi: "Nam tiểu thư ngượng ngùng a, trong thôn người người đều nói đứa cháu này của bà chính là tu sửa văn vật tu đến ngây dại, quá không hiểu nhân tình thế thái, cháu đừng trách móc."

Nhân tình thế thái ở trước mặt Nam Tiêu Tuyết đều là thùng rỗng kêu to, giới văn nghệ nhiều người như vậy lại chỉ để cô cảm thấy phiền phức, có khi cô đối với sân khấu chấp nhất, cũng sẽ bị một số người nói thành điên cuồng

Mà từ tối qua nhìn thấy An Thường ở phim trường ăn thịt bò kho, Nam Tiêu Tuyết liền phát hiện An Thường luôn sống ở trong thế giới của mình, có một bộ pháp tắc riêng biệt.

Cô đứng lên: "Không sao."

Đối với An Thường nói: "Tôi đổi chỗ mới phải phép."

Nam Tiêu Tuyết kiêu ngạo như vậy lại sẽ cho cô nhường chỗ ngồi, An Thường ngược lại có chút bất ngờ.

Cô đi sang ngồi xuống, đem Nam Tiêu Tuyết bát đũa đưa qua, Nam Tiêu Tuyết thì đem An Thường bát đũa đẩy đến.

Hai người đầu ngón tay lại nhẹ nhàng chạm qua, hai lần.

An Thường vùi đầu ăn cơm, đồ ăn đích xác có chút lạnh.

Cô có chút không vui, lại không phải đồ ăn nguội lạnh.

An Thường cũng không muốn Nam Tiêu Tuyết xuất hiện bên trong sinh hoạt hàng ngày của cô.

Ở bên bờ sông, trong đêm mưa, dưới hành lang đầu cầu, thậm chí là ở phim trường cùng homestay, hết thảy cảnh tượng đều đã thoát khỏi lẽ thường, có thể bị đại não xử lý mà gọi thành "Mộng cảnh".

Chờ mùa mưa dầm đi qua, Nam Tiêu Tuyết cũng theo đoàn phim rời đi, An Thường liền có thể đem những cái kia "Mộng cảnh" bóc ra, tựa như buổi chiều ngày hè cô đã ghé vào trên bàn gỗ làm từng giấc mộng, lúc ấy chân thực khắc sâu đến mức làm người ta tưởng bị bóng đè.

Thời gian trôi qua càng lâu, kiểu gì cũng sẽ theo sợi tóc ở trên gương mặt đè ra vết ngấn, càng lúc càng mờ nhạt.

Nhưng Nam Tiêu Tuyết mảy may không có tinh thần tự giác như ở trong mộng, cô cầm đũa ăn đến chậm rãi, khoan thai tự đắc, lúc An Thường muốn đi kẹp trong đĩa một khối thịt bò kho, cùng Nam Tiêu Tuyết đầu đũa quấn lại với nhau.

"Ai nha." Văn Tú Anh nói: "An Thường, nhường khách một chút."

"Không cần Văn nãi nãi, An tiểu thư nhỏ tuổi hơn cháu, là cháu nên nhường em ấy." Nam Tiêu Tuyết quay đầu nhìn về phía An Thường, một chút trêu chọc ý vị để má trái đỏ nhạt nốt ruồi lệ lung lay một cái: "Đến, kêu một tiếng A tỷ—— "

"A tỷ" là cách tiểu tử nghèo gọi tinh phách ở trong kịch bản Thanh Từ.

Không tên không họ, vừa thật vừa ảo, nhìn người tuổi tác so với bản thân lớn hơn, đành phải mang chút tôn kính cùng dẫn theo mập mờ lưu luyến gọi một tiếng —— "A tỷ".

An Thường trong lòng phiền muộn lập tức xông tới, giống như hôm nay còn không có rơi xuống mưa bụi.

Đúng rồi, Nam Tiêu Tuyết tất cả thân cận cùng trêu chọc, không phải đều là lợi dùng cô để "Nhập diễn" a?

An Thường dịch chuyển đầu đũa: "Tôi tại sao phải gọi? Cô đến nhà chúng tôi ăn cơm, trả tiền chưa? Hiện tại thịt bò lên giá, rất đắt, ba cân tươi thịt bò mới có thể làm ra một cân thịt bò kho."

"An Thường!" Văn Tú Anh im lặng: "Nam tiểu thư mang theo trà ngon biếu bà, bà đã ngượng ngùng."

Nam Tiêu Tuyết lại nói: "An tiểu thư nói đúng, nên tính toán rõ ràng, về sau cháu đến quấy rầy mới không ngại."

An Thường: ...

Cô đây là tự hố bản thân a? Thế nào lại để cho Nam Tiêu Tuyết nói lên "Lần sau" lại đến?

Nam Tiêu Tuyết để đũa xuống, từ một bên xách tay lấy ra điện thoại cầm tay, chọc chọc màn hình đưa cho An Thường: "Thêm tôi WeChat, tôi chuyển cho cô."

Cô nửa đùa nửa thật nói: "Theo giá cả thị trường."

An Thường khẽ giật mình.

Tối hôm qua cô còn trằn trọc suy nghĩ có nên thêm Nam Tiêu Tuyết WeChat hay không, lúc này Nam Tiêu Tuyết lại đưa tới màu trắng gạo vải điện thoại đến trước mặt cô.

An Thường dịch chuyển tầm mắt: "Không cần."

"Tôi nói chơi, cô ăn đi."

Cô phát hiện bản thân cũng không dám thật thêm Nam Tiêu Tuyết WeChat.

Tựa như hôm nay cô phát hiện bản thân sinh ra kinh hoàng khi Nam Tiêu Tuyết đi vào sinh hoạt hàng ngày của cô.

Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái, thu lại điện thoại, đem khối kia thịt bò kho kẹp đến An Thường trong chén.

Sau đó một bên nhỏ giọng cùng Văn Tú Anh nói chuyện, ăn uống như thường.

An Thường yên lặng ăn cơm không lên tiếng.

Nam Tiêu Tuyết cùng người già nói tới nói lui ngược lại là kiên nhẫn, bình thường Văn Tú Anh lải nhải liền để An Thường nghe đến phiền, Nam Tiêu Tuyết lại nghiêm túc lắng nghe, còn thỉnh thoảng đặt câu hỏi, chuyển lời để Văn Tú Anh tiếp tục trò chuyện tiếp.

An Thường rất lâu không gặp qua Văn Tú Anh như thế mặt mày hớn hở.

Cô bới cơm, liếc mắt nhìn trong chén khối thịt bò được Nam Tiêu Tuyết đặt vào.

Thừa dịp Nam Tiêu Tuyết nói chuyện với Văn Tú Anh không có lưu ý, cô yên lặng kẹp tới ăn.

Cô cúi đầu, đương nhiên không có nhìn thấy khóe môi Nam Tiêu Tuyết vô cùng nhẹ nhàng mím lại.

Sau bữa ăn Nam Tiêu Tuyết liền cáo từ, Văn Tú Anh cùng cô trò chuyện đến cao hứng, hung hăng khuyên cô lại đến nữa.

Nam Tiêu Tuyết ôn nhu nghiêng mắt nhìn An Thường, liếc mắt: "Vậy còn phải xem An tiểu thư có hoan nghênh hay không."

An Thường không mở miệng, Văn Tú Anh thay cháu gái đáp: "Hoan nghênh, thế nào không chào đón?"

Nam Tiêu Tuyết vừa đi khỏi, An Thường giúp Văn Tú Anh thu thập bát đũa, thấy Văn Tú Anh không mắng cô, ngược lại chủ động hỏi: "Không mắng cháu chuyện hôm nay ở trên bàn cơm không lễ phép?"

Văn Tú Anh cười: "Bà nhìn ra a, cháu cùng Nam tiểu thư rất quen thuộc."

An Thường lập tức phủ nhận: "Cháu cùng cô ấy một điểm cũng không quen."

"Bà còn không hiểu rõ cháu? Cháu không phải hài tử không lễ phép như thế." Văn Tú Anh nói: "Những lời cháu nói với Nam tiểu thư, giống như lời nói đùa giữa hai cái tiểu cô nương. Nam tiểu thư lớn hơn cháu mấy tuổi, năm tuổi? Cũng dường như là a tỷ của cháu, sủng ái cháu."

An Thường cái cằm nhanh rớt xuống: Sủng?!

Văn Tú Anh: "Không phải sao? Con bé không phải là đem khối thịt bò kia nhường cho cháu sao? Không phải cháu cũng ăn rồi?"

An Thường: ...

Cô còn tưởng rằng lén lút yên lặng động tác không bị ai phát hiện, nguyên lai Văn Tú Anh thấy được, kia Nam Tiêu Tuyết có phải cũng nhìn thấy?

An Thường mím mím môi: "Bà ngoại, đừng nói như vậy, cháu không có dạng này a tỷ, người ta là đại minh tinh, chụp xong vũ kịch liền đi."

"Đúng vậy a." Văn Tú Anh thán một tiếng: "Cháu không có tiếp xúc với người cùng lứa, đúng hay không?"

"An Thường, cháu thật không muốn quay lại Bội thành sao?"

An Thường lắc đầu: "Cháu liền văn vật đều không muốn sửa, trở về Bội thành làm gì? Bà ngoại, bà muốn đuổi cháu?"

"Làm sao có thể." Văn Tú Anh đối với việc muốn hay không cổ vũ An Thường ra ngoài ít nhiều cũng có mâu thuẫn, lại thầm than một tiếng không nói nữa.

An Thường giúp Văn Tú Anh thu thập xong bát đũa liền đi đến xưởng nhuộm, Tô gia a bà bên kia khả năng còn phải giúp đỡ một điểm.

Đến gần xưởng nhuộm, bước chân cô càng ngày càng chậm đạp trên con đường lát đá

Bởi vì cô nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đứng ở đó, nghiêng người dựa vào nhuộm vải thân trúc, ung dung nhìn trước mắt con sông.

Thân thể tư thái vẫn là như thế thanh lãnh, hơi gầy vòng eo lại mị hoặc lộ ra, kìm chế cùng dụ hoặc, như có như không mà câu nhân.

Nếu An Thường không phải đi giúp Tô gia a bà một tay, cô thật muốn quay người rời khỏi.

Lúc này một con mèo tam thể đi đến bên chân Nam Tiêu Tuyết. Ninh Hương có rất nhiều mèo hoang, cũng dựa theo tiết tấu nơi đây mà sống chậm, hẹp hẹp con đường lát đá dọc theo mé sông cũng không cho quá nhiều xe chạy.

Người người đều "Sợ" Nam Tiêu Tuyết, cảm thấy cô tuy đẹp nhưng lại lộ ra nồng nặc khoảng cách cảm, nhưng loài mèo lại không sợ cô, nó cọ cọ một bên đường viền sườn xám của Nam Tiêu Tuyết.

An Thường cho rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ không thèm để ý, dù sao tính cách của cô chính là lãnh đạm ngạo mạn.

Nam Tiêu Tuyết nhàn tản cúi đầu liếc mắt, phủi phủi sườn xám vạt áo, cúi người, một tay đặt lên đầu gối, tay kia nhè nhẹ vỗ về đầu mèo.

Con mèo thích ý "Meow" một tiếng.

An Thường chần chờ một chút, vẫn là hướng Nam Tiêu Tuyết bên người đi qua.

Cô phát hiện mình đích xác là người cổ hủ, ôm chặt lấy truyền thống quan niệm "người tốt sẽ không đối xử tệ với người và động vật".

Cô cảm thấy Nam Tiêu Tuyết là đang chờ mình, nhưng bằng vào sự ngạo mạn của Nam Tiêu Tuyết tuyệt đối không có khả năng, chưa tính sẽ đâm thêm một câu "cô suy nghĩ nhiều", "tôi chỉ là ngắm nhìn mặt sông để tìm nhân vật cảm giác."

Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết chỉ ngước mắt nhìn cô, không nói gì.

An Thường hai tay cắm trong túi quần, cũng lại gần lan can, lẳng lặng nhìn xem Nam Tiêu Tuyết vuốt mèo.

Thời tiết hôm nay tốt đến hiếm có, tiết trời ấm áp vô cùng, tuy không nhìn thấy rõ ràng ánh nắng, nhưng có thể cảm thấy một cỗ sáng ngời tia sáng từ thật dày tầng mây lộ ra. Cũng tạo nên một cái quá phận thanh thản buổi chiều, là nên dùng để ngắm hoa cùng thưởng thức trà, đọc sách tập viết, hoặc là cái gì cũng không muốn mà ngủ một giấc.

Hoặc là, ở đây không cần nói chuyện mà nhìn Nam Tiêu Tuyết vuốt mèo, giống như cũng rất tốt.

An Thường mu bàn tay che miệng, nhàn nhạt ngáp một cái.

Nam Tiêu Tuyết không ngẩng đầu, chợt nói: "Thật không thêm WeChat của tôi?"

An Thường sửng sốt.

Nhéo một cái lỗ tai của mình: "Cô thật là muốn chuyển tiền cho tôi a? Cô biết thịt bò giá thị trường là bao nhiêu không?"

Nam Tiêu Tuyết nhẹ a một tiếng, cô vẫn luôn cúi đầu, An Thường hoàn toàn không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy đen như mực tóc dài rũ xuống ở trước ngực, bích sắc sườn xám càng lộ vẻ trong suốt, dựa theo động tác vuốt mèo mà như lụa đuôi tóc khẽ lay động.

Như vậy một đầu tóc đen như mực, vì cái gì mọi tia sáng chiếu vào đều sẽ bị thu nạp.

Ánh nắng, sắc trời, và cả An Thường ánh mắt.

Con mèo tam thể bị vuốt đủ rồi liền muốn xoay người, Nam Tiêu Tuyết đưa tay thả nó đi, đứng dậy lại dựa vào thân trúc, cùng An Thường đối mặt.

An Thường trì trệ, nghĩ rút ra ánh mắt, lại cảm thấy quá mức đột ngột.

"Tôi không biết thịt bò giá thị trường là bao nhiêu." Nam Tiêu Tuyết mềm mại thân thể tự có một cỗ ôn nhu thần thái, làn gió lướt qua đem mái tóc dài phất bay lả tả, giống như muốn đem sang quý vải vóc phá ra sợi tơ, một tia một sợi đều là vô giới chi bảo.

Số lượng ánh nắng ít ỏi hiện tại giống như toàn bộ tụ trên sợi tóc của Nam Tiêu Tuyết, An Thường bị lắc đến híp híp mắt.

Nam Tiêu Tuyết đem tóc dài vén đến sau tai, trong miệng nói: "Nếu như tôi không phải là vì chuyển khoản."

"Mà vì muốn thêm WeChat của cô?"

Tâm An Thường vốn đã bị buổi chiều hôm nay làm cho bình tĩnh trở lại, lúc này lại đột nhiên nhảy dựng, đáy lòng cũng đồng dạng khốn đốn.

Cô vốn cho rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ thêm một câu đùa giỡn, nhưng Nam Tiêu Tuyết không nói gì, ngay tại trong gió nhẹ lẳng lặng nhìn cô.

Ba phần trêu đùa, ba phần chân thành, bốn phần khác là không nói rõ được, cũng không tả rõ được.

An Thường xoay xoay cổ: "Đừng nói loại lời này."

"Tôi mới sẽ không lại bị cô lợi dụng."

Nam Tiêu Tuyết chau lên khóe môi: "Thật không thêm a? Kia cô cũng đừng hối hận."

"Tôi có cái gì phải hối hận." An Thường nói chuyện, ánh mắt rơi xuống tại cổ áo Nam Tiêu Tuyết, lại một đường đi xuống lóe sáng cánh tay đặt ở trước người.

Nam Tiêu Tuyết bàn tay phải nắm cả cánh tay trái, lúc những ngón tay thon dài buông ra, An Thường nhìn chằm chằm vết hằn trên da thịt Nam Tiêu Tuyết.

"Vậy thì thôi." Nam Tiêu Tuyết nói, quay người đi mất.

An Thường đứng tại chỗ một lát, con mèo tam thể lúc nãy vừa mới chạy đi, không biết từ nơi nào lại vòng trở lại, chạy tới bên chân An Thường "Meo ô" một tiếng.

"Lại muốn gãi ngứa a?" An Thường nói: "Cô ấy đi rồi, chị thay cô ấy cào em được không?".

Cô ngồi xổm xuống, ở trên gáy mèo cào hai cái, con mèo lại "Meo ô" một tiếng, liền đứng lên bỏ đi.

An Thường: ...

Cô gãi không đúng chỗ?

******

Nam Tiêu Tuyết trở lại homestay, Nghê Mạn đang chờ cô: "Chị Tuyết, đây là đạo diễn căn cứ theo tình huống hiện trường quay chụp để biên kịch điều chỉnh tình tiết kịch bản, chị nhìn xem."

"Được."" Nam Tiêu Tuyết cầm kịch bản: "Tiểu Nghê, chị hỏi em cái vấn đề."

"Cái gì?"

"Nếu như em không quen biết chị, nhưng chị lại nghĩ muốn thêm WeChat của em, em thêm không?"

"Thêm a, đương nhiên là thêm! Nam tiên muốn thêm wechat của em, vì cái gì em lại không chịu?"

"Kia..." Nam Tiêu Tuyết tạm thời đem kịch bản để trên bàn, một bước hai bước đi đến bên người Nghê Mạn, hơi rũ xuống mi mắt

Nghê Mạn một bước hai bước lui về sau: "Chị Tuyết, chị đừng nhìn em như vậy, giống như đang câu dẫn em vậy đó, em sợ hãi."

"Sợ cái gì?"

Nghê Mạn gãi gãi đầu: "Vì, chị là Nam tiên a, nói như thế nào nhỉ, quá có khoảng cách cảm, em cũng không dám cùng chị có cái gì, vì chị giống như tiên nữ, làm em luôn cảm thấy sẽ bị trời phạt."

Nam Tiêu Tuyết thu tư thái: "Chị chính là tìm xem nhân vật cảm giác, em đi mau đi."

"Được rồi chị Tuyết."

Sau khi Nghê Mạn đi, Nam Tiêu Tuyết lật ra kịch bản, nghĩ thầm An Thường cô nương này thật kỳ quái.

Một mặt không dám thêm WeChat của cô, một mặt lại thật dám hôn cô.

Nam Tiêu Tuyết ép buộc bản thân đầu nhập kịch bản: số lần cô nghĩ đến An Thường, có hay không quá nhiều?

*******

An Thường ban đêm đi phim trường luôn lề mà lề mề.

Một buổi chiều mộng cảnh quá kiều diễm, để người sau cơn buồn ngủ liền tinh thần đều hoảng hốt.

Nếu tái kiến Nam Tiêu Tuyết, Nam Tiêu Tuyết lại muốn thêm WeChat của cô, cô có thể cự tuyệt bao nhiêu lần?

Thời điểm gặp được Nam Tiêu Tuyết, cô theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

Nam Tiêu Tuyết rõ ràng từ bên người cô sát qua, lại như không có nhìn thấy cô, theo sau là trợ lý, thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, thư ký hiện trường một đống tiền hô hậu ủng.

An Thường lại kinh ngạc chớp mắt một cái. Cô cúi đầu cười cười, đá văng hòn đá nho nhỏ ở trên mặt đường.

Giống như mỗi lần cô giật mình vì khoảng cách giữa cô và Nam Tiêu Tuyết bị rút ngắn, Nam Tiêu Tuyết kiểu gì cũng sẽ toát ra một chút chi tiết tới nhắc nhở cô: Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là lợi dụng cô nhập diễn mà thôi.

Cô là hoàn toàn không biết bản thân Nam Tiêu Tuyết cũng có những cái kia xoắn xuýt.

Phim trường người người bận rộn, chỉ có An Thường là rảnh cúi đầu cùng Mao Duyệt gửi WeChat: 【 đừng đợi, đêm nay giống như sẽ không quay chụp hôn diễn. 】

【 tớ hiểu nữ thần, cái này dù sao cũng là sự kiện quan trọng trong chức nghiệp của cô ấy, cô ấy nhất định là muốn đem ra trạng thái tốt nhất 】

An Thường nhìn ở phía xa Nam Tiêu Tuyết, Nam Tiêu Tuyết đêm nay lại không đem ánh mắt bắn tới.

Dù sao cảnh diễn đêm nay đều không quá liên quan đến tình cảm, phần lớn là mỹ luân mỹ vũ động tác.

An Thường trạm ở bên ngoài đám người vây xem, suy nghĩ: ở hiện trường nhìn người ta quay chụp vũ kịch, ngược lại thật là chí cao vô thượng hưởng thụ.

Không biết đến lúc chiếu ra sẽ như thế nào.

Liên tiếp ba ngày, đều là như thế.

Trận kia hôn diễn cảnh quay bị Nam Tiêu Tuyết để qua một bên, từ đầu đến cuối tạm không được để vào lịch quay.

Ngày thứ tư, có sinh nhật của một vị nữ vũ công, phó đạo diễn rất có tâm cho người an bài chuẩn bị bánh ngọt, đột nhiên tắt đèn chế tạo ra kinh hỉ: "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ..."

Vũ công ôm lấy hoa tươi mà thư ký trường quay dâng lên: "Cám ơn!"

An Thường cùng đám người vỗ tay hát mừng sinh nhật, xa xa liếc mắt, Nam Tiêu Tuyết một người ngồi ở cách xa đám người, ấn đường cau lại nghiêm túc nhìn kịch bản, tựa như hết thảy vui sướиɠ chúc mừng ở trong mắt cô đều là lãng phí thời gian.

An Thường nghĩ thầm: Quả nhiên bản tính vẫn là một cái ngạo mạn lại lạnh lùng. Dạng này người, sao có thể thật sự động tình.

Thời điểm phân chia bánh ngọt, nữ vũ công cố ý bưng một miếng đến cho Nam Tiêu Tuyết: "Chị Tuyết."

Nam Tiêu Tuyết mặt không biểu tình, lắc đầu: "Không ăn, sẽ béo."

Quay người đi rồi.

An Thường thật không gặp qua ai so với Nam Tiêu Tuyết càng không có nhãn lực người: Coi như cô nói chính là tình hình thực tế, nhưng ở ngày sinh nhật của người ta lại nói như vậy, không phải sẽ làm họ rất lúng túng sao?

Cô đi qua: "Nếu như có thể, có thể cho tôi cái này bánh ngọt sao?"

"Đương nhiên." Nữ vũ công cười cười: "An tiểu thư, cám ơn cô khoảng thời gian này đối với đoàn phim trợ giúp."

Ban đêm quay chụp xong cảnh diễn, mọi người tổ chức đi ra ngoài chơi.

Dù sao đều là người trẻ tuổi, đều đã hơn một tuần ở nơi này phá lệ bế tắc thủ cựu vùng sông nước trấn nhỏ, lại mỗi ngày đều ở cường độ cao mà quay phim, tâm tình khó tránh khỏi kìm nén đến hoảng, sinh nhật liền trở thành tốt nhất lấy cớ.

"Đi hát karaoke đi, lái xe đến Hàng Châu cũng chỉ hơn một giờ, thiếu ngủ một hồi cũng được, nốc hai chén cà phê đen là xong."

Kha Hành ở phim trường cùng Nam Tiêu Tuyết cũng không tính là thân thiện, lúc này lại chủ động đi đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết cười nói: "Chị Tuyết cùng đi a?"

"Không đi." Nam Tiêu Tuyết đạm mạc nói: "Ngủ ít ảnh hưởng hôm sau trạng thái."

Cô muốn quay đi, Kha Hành lại ngăn cản một chút, vẫn là cười đến minh vũ: "Thế nhưng là chị Tuyết cùng tôi trận kia hôn diễn còn không có quay đâu."

Âm lượng không cao, nhưng vì bây giờ đám người đều đang vây quanh, tất cả đều nghe thấy được.

Người người giả bộ không nhìn Nam Tiêu Tuyết, trong lòng lại động mà len lén quan sát Nam Tiêu Tuyết.

Kha Hành nói: "Chị Tuyết không phải nên cùng chúng ta đi ra tụ hội một chút, cùng tôi quen thuộc hơn một chút, lại tìm xem nhiều hơn cảm giác?"

Câu nói này của Kha Hành ít nhiều mang theo khıêυ khí©h ý vị, Nam Tiêu Tuyết buông thõng mắt, lông mi lại đang nghĩ ngợi.

Cuối cùng ngước mắt nói: "Được, cùng đi."

An Thường phát hiện Nam Tiêu Tuyết sẽ không vì người khác khıêυ khí©h mà tức giận, những cái khác Đại tiền bối rất ghét hành vi "Không tôn trọng" tuy nhìn nhưng không thấy của cô. Có lẽ đây cũng là biểu hiện của một loại khác ngạo mạn, cô căn bản không để ý người khác tuy trước mặt nói chuyện nhưng lại ở phía sau cất giấu ý tứ.

Kha Hành lời nói có chút thuyết phục cô, liền rất tự nhiên quyết định đi cùng.

Tất cả mọi người mắt đi mày lại âm thầm chờ mong, muốn nhìn đêm nay cốt truyện sẽ phát triển như thế nào.

Mọi người cũng mời An Thường, An Thường gật đầu đáp ứng.

Tất cả hò hét ầm ĩ muốn cho nữ vũ công chuẩn bị lễ vật, mỗi người tốn nửa giờ để đưa ra tâm tư, sau đó vẫn là đến phim trường tập hợp, cùng nhau lái xe tiến về Hàng Châu.

An Thường đã nghĩ ra phải chuẩn bị lễ vật gì, liền trở về lấy rất nhanh, lúc quay lại phim trường phát hiện bản thân cô là người đầu tiên, duy chỉ có Nam Tiêu Tuyết là vẫn ngồi ở phim trường một góc hẻo lánh, nắm bắt kịch bản mà nghiên cứu, nhìn lên căn bản không hề rời đi qua, Thương Kỳ ở một bên bồi tiếp cô.

Xem ra cô không có tâm tư cho nữ vũ công chuẩn bị lễ vật.

An Thường ngồi qua một bên, quyết định cũng lật qua kịch bản, nhìn xem tiếp theo cảnh tượng nên an bài chỗ nào ở Ninh Hương thì thích hợp hơn.

Cô vô ý nghe lén Nam Tiêu Tuyết cùng Thương Kỳ đối thoại, phim trường quá yên lặng, Thương Kỳ đè thấp thanh âm vẫn là truyền đến: "Em thật muốn đi? Hiện tại đổi ý còn kịp."

"Muốn đi."

"Những người tuổi trẻ này chơi rất dã, đi hát ca tất nhiên muốn uống rượu, uống rượu tất nhiên phải chơi trò chơi, Kha Hành đều nói để em cùng với cô ta làm quen một chút, em có biết mấy người đó chơi đến mức nào không?"

Nam Tiêu Tuyết dừng một chút: "Kia liền chơi thôi."

"Nhưng em..."

"Không cần nói nữa Thương Kỳ, tóm lại là muốn khắc phục, không thì cái này vũ kịch thế nào quay xong?

Thương Kỳ than dài một tiếng: "Có khi chị cảm thấy em đối với bản thân thật là độc ác."

An Thường cúi đầu nhìn chằm chằm kịch bản, đại não lại không có xử lý những cái kia con chữ.

Cô suy nghĩ: Thương Kỳ nói là có ý gì? Lẽ nào Nam Tiêu Tuyết có chướng ngại tâm lý a?

Nam Tiêu Tuyết kinh lịch qua cái gì?

Rất nhanh, những người trẻ tuổi lần lượt trở về, đem theo hai chiếc xe, một đoàn người hướng Hàng Châu chạy tới.

Nam Tiêu Tuyết không ngồi chung, Thương Kỳ lái xe chở cô cùng Nghê Mạn.

Vì địa vị của Nam Tiêu Tuyết, tự nhiên không có ai nói cái gì, An Thường ngồi ở trên xe, nghe những người trẻ tuổi ngược lại buông một hơi thở: "Chị Tuyết không ngồi chiếc xe này thật là quá tốt."

"Chị ấy khí áp thật thấp, tôi liền lời cũng không dám nói."

Kha Hành ngồi ở đuôi xe cười nói: "Nhãi con, chị đây cũng coi là Đại tiền bối, em thế nào không sợ chị?"

Người kia đi theo cười: "Chị Hành, ngượng ngùng, em thực sự không sợ chị, chờ một lúc cùng chị nhiều uống hai chén."

Kha Hành xinh đẹp bức người lại thích nói thích cười, rất dễ cùng người khác hoà mình, bên người cô luôn luôn vòng quanh náo nhiệt, bên người Nam Tiêu Tuyết lại là thanh lãnh, hình thành tươi sáng sự so sánh.

An Thường có một cái chớp mắt, nghĩ nghĩ: Nam Tiêu Tuyết dạng này người, sẽ cảm thấy tịch mịch sao?