Chương 19: Vẫn muốn hôn Nam Tiêu Tuyết

Toàn bộ quán rượu ở Ninh Hương đều phải tự phục vụ, An Thường xách ra một cái vò rượu nhỏ, lại đổ ra thêm một đĩa đậu phộng.

Lão bản vẫn đeo kiểu cũ gọng tròn mắt kính, trốn ở phía sau quầy rượu xem kịch, giọng hát y y nha nha gật gù đắc ý. Bên ngoài mưa bụi liên miên, ngẫu nhiên có rất nhẹ cơn gió lướt qua, lay động cái kia rỉ sét cũ kỹ chuông đồng.

An Thường lấy ra hai chén rượu miệng rộng, lại đem vò rượu rót đầy chén. Mao Duyệt nhìn xem động tác của cô, ánh mắt lại rơi vào một lằn vết đỏ đã dần tan trên cánh tay An Thường.

"Bảo bối, tớ có thể sờ cậu một chút không?"

An Thường động tác trì trệ, nhìn về phía Mao Duyệt, ánh mắt khó có thể tin.

Mao Duyệt tranh thủ thời gian khoát tay: "Đừng hiểu lầm! Cậu không phải là gu của tớ, cậu nhìn tớ mê Nam tiên như thế, cũng nên biết tớ không thích ngực lớn."

An Thường: ...

Mao Duyệt ánh mắt si ngốc: "Chỉ là, Nam tiên bóp qua cánh tay cậu a, có thể cho tớ mượn sờ một cái không?"

An Thường: "Hai đứa mình đều không phải gái thẳng, không tốt lắm đâu."

Mao Duyệt: "Cậu yên tâm, tớ là tuyệt đối ngay thẳng, coi như động thủ sờ cậu, cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ biếи ŧɦái."

An Thường: "Vậy, đυ.ng một chút thôi."

Thật ra cô cảm thấy là lạ, nhưng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Mao Duyệt.

Mao Duyệt thật nhanh đưa tay đυ.ng một cái.

Lúc đầu An Thường làm đủ tâm lý chuẩn bị, nhưng lần này Mao Duyệt đυ.ng cô, trong lòng cô cũng chưa nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào, tựa như bị người lơ đãng đυ.ng phải ở chen chúc tàu điện ngầm cùng thang máy.

Thế nhưng là.

An Thường bưng lên chén rượu, nhấp một ngụm.

Thế nhưng là vừa rồi trong nháy mắt Nam Tiêu Tuyết đυ.ng phải cô, thắt lưng lập tức dâng lên một trận ngứa ngáy, chui vào trong lòng biến thành bụi cỏ rêu xanh mà Mao Duyệt muốn chụp, tinh tế dày đặc leo lên lấp đầy đáy lòng của cô, cũng đem trái tim cô nhiễm ướt.

Nam Tiêu Tuyết đứng tại phía trong cánh cửa quán rượu, cũng không dính phải nước mưa, nhưng ào ào ào tiếng chuông gió bị hơi nước nhuộm ướt đẫm, rải đầy toàn thân Nam Tiêu Tuyết. Tựa như muốn đem màu xanh sườn xám nhuộm thành màu xanh sẫm.

An Thường không biết Nam Tiêu Tuyết vì sao lại khiến cô nghĩ tới cái này xanh sẫm nhan sắc. Vừa mập mờ, cũng tràn ngập cảm giác muốn nói lại thôi.

Cô không dám vén ra chằm chằm mí mắt, ánh mắt chỉ khe khẽ dời lên, nghiêng mắt nhìn đến tấm môi mỏng manh liền dừng lại không dám nhìn tiếp, sợ tiếp tục nhìn lên sẽ phải đối diện lãnh ngạo đôi mắt của Nam Tiêu Tuyết.

Nhưng thời điểm cô nhìn đôi môi này...

An Thường cảm thấy đôi môi kia phác hoạ ra vẻ đẹp tựa tranh thuỷ mặc, khóe môi hơi nhếch lên là thanh nhã ẩn chứa sự câu nhân, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ tối nhất của lòng người.

Cô đã hôn qua đôi môi kia.

Cũng đã cắn qua đôi môi ấy.

Vết thương nho nhỏ mà cô gieo trồng trên môi Nam Tiêu Tuyết, không biết qua mấy ngày mới tiêu tán?

Hôm nay gặp được Nam Tiêu Tuyết khiến thắt lưng cô nhảy lên một trận ngứa ngáy, cũng không biết môi Nam Tiêu Tuyết có còn mơ hồ đau không?

Lúc này mùi rượu chợt hóa thành cơn gió, lay động chuông đồng treo ở phía trên cửa ra vào.

An Thường theo tiếng động đưa mắt ngắm nhìn, ánh mắt lơ đãng quét qua bên ngoài quán rượu.

Một cái chớp mắt liền ngưng trệ.

Bên ngoài quán rượu là một cây cầu, không phải cầu đá mà An Thường hay đi qua gặp phải Nam Tiêu Tuyết. Cây cầu này hơi rộng một chút, cũ kỹ cầu gỗ nối liền hành lang, có đôi khi mưa lớn trút xuống, đều có thể nghe được tiếng vật liệu cót két rung động, giống như vội vã thổ lộ ra hết nhiều năm cất giữ câu chuyện.

Đầu cầu treo biển gỗ, viết "Dã vô phong vũ dã vô tình."*

Nguyên lai Nam Tiêu Tuyết cũng không đi xa, cô đứng ở phía dưới biển gỗ, nghiêng người dựa vào cột trụ hành lang, tư thái rất lạnh lùng, chỉ có duy nhất thon thả vòng eo là lộ ra một chút thướt tha.

Mưa dầm liên miên như phủ một tầng bóng đen lên cả dãy hành lang, thật ra An Thường nhìn không rõ ngũ quan của Nam Tiêu Tuyết. Cô chỉ có cảm giác Nam Tiêu Tuyết đang nhìn mình, phía dưới quá phận trong trẻo lạnh lùng đôi mắt, chính là đôi môi giấu giếm ngọn lửa nóng bỏng.

An Thường phát hiện một sự kiện ——Vô luận cô như thế nào chán ghét Nam Tiêu Tuyết.

Cô vẫn là muốn hôn Nam Tiêu Tuyết.

Đại khái ánh mắt của cô đình trệ quá lâu, Mao Duyệt hỏi một tiếng "Sao vậy?" liền muốn quay đầu đi xem.

An Thường đột nhiên lên tiếng, dời đi chủ đề.

Không biết sao, cô có chút không muốn Mao Duyệt nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết bây giờ.

Mưa dầm cùng bóng đen hành lang tạo thành một cái chớp mắt bí ẩn, giống như cái chớp mắt này Nam Tiêu Tuyết chỉ vì một mình cô mà tồn tại, cùng ngạo mạn Nam Tiêu Tuyết không quan hệ, cùng tận lực câu người Nam Tiêu Tuyết cũng không quan hệ, chỉ là ở sâu kín năm tháng lẳng lặng nhìn cô, hương khí lành lạnh màu xanh sẫm liền hóa thành mùi rượu đọng lại trên đầu chóp mũi.

Mao Duyệt bị cô dời đi chủ đề, liền đi theo nhấp ngụm rượu: "Ngày mưa dầm, hoa đào nhưỡng."

"Nơi này tựa như một cái thế giới khác vậy. Cậu có cảm giác hay không, giống như một cái không thể nào phát sinh câu chuyện, đều có khả năng phát sinh?"

An Thường lần nữa âm thầm ngước mắt.

Ở dưới cầu gỗ hành lang, Nam Tiêu Tuyết đã mờ mịt biến mất không để lại dấu vết.

An Thường lắc đầu trả lời Mao Duyệt: "Không, sẽ không phát sinh, vẫn sẽ không phát sinh."

Nam Tiêu Tuyết như thế lẳng lặng cùng cô đối mặt chỉ thoáng qua liền biến mất. Ngắn ngủi, tựa một trận ảo giác.

Có lẽ chính là một trận ảo giác thật.

******

An Thường mang Mao Duyệt du tẩu khắp Ninh Hương, an tĩnh cầu gỗ, lớn nhỏ ngõ hẻm, con đường lát đá lâu năm không ai sửa sang, phiến đá bị người lơ đãng giẫm lên liền nhếch lên, mưa bụi dai dẳng văng khắp mu bàn chân người.

Các cô cũng không lại gặp phải Nam Tiêu Tuyết. Có lẽ Nam Tiêu Tuyết tìm xong cảm giác, đi về homestay ấp ủ.

Mao Duyệt đi theo An Thường đến xưởng nhuộm chơi một chút, ban đêm trở lại phòng ngủ của An Thường.

Một gian phòng nho nhỏ, giường nhỏ khắc hoa giá gỗ, cách văn cửa sổ, trên bệ cửa sổ có dưỡng một chậu hoa lan, đầu giường là giá sách nhỏ làm bằng tre, bày đầy từng quyển từng quyển cổ tịch đã được tu sửa tỉ mỉ, nguyên bản màu chàm trang bìa bị năm tháng dính vào nhàn nhạt hạt bụi.

Tựa như cả người An Thường.

An Thường mở ra chạm khắc tủ đồ lấy ra một cái chăn mỏng: "Cậu ngủ trên giường, tớ ngủ dưới đất."

"Đừng nha, vẫn là để tớ ngủ dưới đất đi."

"Không không, tớ là tận tình chủ nhà."

An Thường không nói nhiều, nhưng mang theo giọng điệu cố chấp lại thành khẩn.

Mao Duyệt xuất thân từ gia đình thương nhân, người khéo léo giả dối cô đã thấy quá nhiều, đây đại khái là nguyên nhân cô thích An Thường.

Hai người nằm ở trên giường, Mao Duyệt có chút lạ giường, ngủ không được, An Thường cũng không có vội vã tắt đèn, câu được câu không theo cô nói chuyện phiếm.

Mao Duyệt hai cánh tay trùng điệp gối sau ót: "An Thường."

"Sao?"

"Con chuột trên kệ đầu giường là cậu vẽ?"

An Thường cười: "Ừ."

"Cậu khi còn bé quậy hơn tớ tưởng tượng."

An Thường nghĩ thầm, đúng thế, cô khi còn bé mặc dù cũng yên tĩnh, nhưng cũng không ít lần đem Văn Tú Anh chọc tức đến mức giơ tay giơ chân.

Đại khái bắt đầu từ lúc thi lên đại học rồi đi Bội thành, cô trở nên càng ngày càng trầm mặc.

Gia đình riêng của ba cô cũng không có đường hoàng tựa như Ninh Hương, mẹ kế mới đối với cô chỉ có xa cách khách sáo.

Thật ra bởi vì cô chưa từng gặp mặt, cho nên đối với cô mà nói, mẹ kế có mới hay không cũng chẳng thành vấn đề.

Năm đó, mẹ cô cùng với ba cô kết hôn không lâu, bởi vì hoàn cảnh gia đình đưa đến tam quan khác biệt mà hoả tốc ly hôn, mẹ cô đã mang thai, lại lựa chọn không nói cho ba cô biết, cho đến lúc sinh ra cô bởi hậu sản bệnh trầm cảm mà qua đời, lúc ấy ba cô mới biết bản thân có cái nữ nhi.

Văn Tú Anh không yên lòng để cô đi Bội thành, vẫn luôn đem cháu gái ở lại Ninh Hương, ba cô bên kia xây dựng gia đình mới, trên tâm lý đại khái cũng sẽ không muốn cô đi qua.

Đường con cái của ba cô về sau ngược lại là nhấp nhô, cùng vợ mới gập gà gập ghềnh, thật vất vả nhờ thụ tinh ống nghiệm mà sinh được một đứa con trai, hiện tại hơn mười tuổi.

Đại khái sợ người khác ở sau lưng nghị luận hắn khe khắt nữ nhi, mỗi tuần cũng gọi An Thường về nhà ăn cơm, ở tàu điện ngầm đổi tới đổi lui hai tiếng đồng hồ, An Thường chịu đựng cay đắng, một bữa cơm ăn cũng không có lời nào muốn nói.

Có một lần cô nghe mẹ kế quay lưng lại, nhỏ giọng nói với ba cô: "Con gái của anh tính tình không thể nào làm người thích nổi, quá trầm mặc, vốn nghĩ cho nó cái gia đình, vẫn là quên đi."

An Thường đứng ở cửa phòng khách sau khi tiến nhà vệ sinh, hiện tại đi lên cũng không được, lùi cũng không xong.

Em trai một nửa huyết thống của cô từ trên lầu lao xuống, trong tay giơ lên Siêu Nhân Điện Quang, chạy như bay qua bên người cô, kéo một chút tóc đuôi ngựa của cô: "Có người nghe lén!"

An Thường càng thêm xấu hổ, đành phải tiến vào phòng khách.

Trừ cái đó, giống như cũng không có nhiều lời xấu nói ra. Ba cô gia cảnh không sai, những năm này công việc làm ăn làm cũng không tệ, nhưng không đến mức gia sản trị giá hàng tỉ, nếu có kế thừa cũng không đáng lục đυ.c với nhau để tranh quyền đoạt lợi.

Chỉ là hết thảy chi tiết, đều đang nhắc nhở cô và họ không hợp nhau.

Cô ở Bội thành luôn luôn có cảm giác không hợp, từ cái gia đình làm người ta không thể chen lời vào, cho đến luôn luôn bị người chế giễu trước sau vì giọng mũi chẳng thể phân biệt được giọng miền nào.

Vốn cho rằng trở lại Ninh Hương sẽ giãn ra toàn thân. Nhưng bảy năm sinh hoạt phương Bắc đã ở trên người cô để lại vết tích, bắt đầu từ việc thắt lưng nổi lên mẩn ngứa.

"Từ Bội thành học xong đại học lại trở về."

"Sau khi ở tổ văn vật Cố Cung công tác lại trở về."

Cô trở thành kẻ ngoại lai trong mắt mọi người, ở cố hương cũng hiện ra một phần không hợp nhau.

Thật ra Tô gia a bà xưởng nhuộm chỗ nào chân chính cần đến cô đâu, mấy chục năm nay đều là người ta một người lo liệu.

Bất quá là xem mặt mũi của Văn Tú Anh nên mới cho cô một vị trí mà thôi. Đây không phải là vị trí chân chính thuộc về cô.

"An Thường, cậu ngủ chưa?"

"Không có."

"Cậu... Vì cái gì từ chức a?"

Mao Duyệt vẫn hỏi.

Mao Duyệt "Hỏi", cùng Văn Tú Anh "Không hỏi" là giống nhau, đều là quan tâm cô. An Thường hiểu rõ.

Có mấy lời, cô không thể nói với Văn Tú Anh, sợ Văn Tú Anh lo lắng, nhưng Mao Duyệt biết tất cả mọi chuyện cô đã đi qua.

Cô trở mình, nằm nghiêng đưa lưng về phía Mao Duyệt, đầu gối lên khuỷu tay, nằm như thế này, có mấy lời liền càng dễ dàng xuất khẩu.

Trắng noãn đầu ngón tay ở trên chăn vẽ ra lung tung vòng tròn: "Tớ giống như... Tu sửa không tốt di sản văn hóa."

Mao Duyệt bỗng nhiên ngồi dậy, An Thường cũng giật nảy mình ngồi dậy theo. Vừa rồi thoáng hiện qua cô đơn chỉ chừa lại nhàn nhạt vết ngấn trên mặt cô.

"Sao vậy? Có trùng?"

Mao Duyệt ngược lại sửng sốt một chút: "Các cậu nơi này có trùng?"

"Như thế ẩm ướt địa phương làm sao không thể có trùng." An Thường nâng lên trắng nõn bàn tay: "Tớ trong phòng ngủ còn thấy qua nhện, lớn như vậy."

Mao Duyệt hét lên một tiếng.

An Thường cong môi: "Lừa cậu."

Mao Duyệt cảm thấy, sau khi quay lại Ninh Hương An Thường trở nên hoạt bát một chút, tốt hơn nhiều so với thời điểm khó khăn nhất ở Bội thành.

Nhưng thời điểm cô cong môi, giữa lông mày lại vẫn mang theo một điểm mê mang cùng cô đơn, trên dưới nửa mặt hoàn toàn tách rời, cả người lộ vẻ tan vỡ.

Mao Duyệt suy nghĩ một chút vẫn là móc điện thoại di động ra: "Tớ muốn cho cậu xem một thứ."

Cô nằm úp sấp xuống giường, An Thường đầu cũng hướng bên này lại gần, mái tóc dài có vết gãy nhẹ do bị buộc thành đuôi ngựa cả ngày.

Thời điểm Mao Duyệt nhấp vào vòng bằng hữu, An Thường trong lòng bỗng nhiên có cái dự cảm.

Đầu ngón tay Mao Duyệt không ngừng lướt tới lướt lui trong vòng bạn bè, An Thường vốn có thể kêu cô dừng lại.

Nhưng cô không có.

Cô phát hiện ở chỗ sâu nhất nơi đáy tim mình, cô vừa sợ nhìn thấy, lại cũng muốn nhìn thấy.

Cho đến khi Mao Duyệt ấn mở ra một tấm hình, một cái gò má trắng nõn lộ ra, An Thường còn không có đợi thấy rõ, gần như theo bản năng mà dịch qua ánh mắt.

Tim cô đập bình bịch, nhảy không ngừng.

=========================

Chú thích:

Câu thơ được trích từ bài thơ "Định Phong Ba" của Tô Thức.

Tạm dịch: "Cũng không mưa gió, chẳng hong trời."