Chương 5

Ánh đèn xe cách đó không xa, ánh mắt nàng bị thu hút. Đỗ xe xong, nàng tình cờ đi đến bồn hoa.

"Mimi...sao sao ~" Một giọng nói trìu mến nhưng khó nghe phát ra từ miệng người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất.

"Cô..." Nàng vô thức lên tiếng, nhưng người kia lại làm ngơ.

Mục Bách Nam nhìn cái kia bóng dáng, nhất thời nghẹn lời.

Dừng một chút, nàng lại nói, giọng điệu ôn hòa: "Mimi, đó là tên nó phải không?"

Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất cuối cùng cũng đứng dậy và quay lại nhìn.

Cả hai đều giật mình, nhan sắc cả hai đều làm đối phương thấy ngẩn ra. Mục Bách Nam chớp mắt và tai nàng ấy giật giật trong tiềm thức.

“Không.” Cô ta lạnh lùng nói.

Có một thoáng bối rối: “Hả?”

"Mimi không phải tên của nó, tôi chỉ tùy tiện gọi thôi." Người phụ nữ trước mặt có làn da trắng nõn trong suốt, sống mũi cao, môi đỏ mọng, dưới làn da mỏng trắng nõn có một vài tơ máu đỏ khó có thể phát hiện được, và nó chạy dọc theo môi cô ấy, má cong xuống.

Mục Bách Nam: "Thì ra là vậy... trông nó rất ngoan."

Nàng nói xong, người phụ nữ đối diện dường như đột nhiên có hứng thú, nhìn từ trên xuống dưới: “Con bé quả thực rất ngoan.”

Giọng điệu tựa như cơn gió, không gần không xa không thể tiếp cận...

Tóm lại hai chữ: thờ ơ.

"Cho cô đây." Mục Bách Nam không quan tâm và đưa thức ăn cho mèo, là một túi cá khô cho người đối diện.

Người kia do dự một chút, sau đó đưa tay cầm lấy: "Cô muốn tới cho nó ăn không?"

“Ừm……”

“Đây.” Người phụ nữ mở thức ăn cho mèo ra, sau đó nắm lấy cổ tay nàng đổ vào tay nàng một ít.

Lòng bàn tay có một đường vân xương rõ rệt, một cảm giác quen thuộc.

Mục Bách Nam ngạc nhiên, như thể đột nhiên mất đi suy nghĩ, nàng sững người và ngơ ngác nhìn người trước mặt.

“Cho nó ăn đi.” Hạ Chí quay mặt đi. “Như thế này, ngồi xổm xuống cho nó ăn…”

Mèo con rất nghe lời, những ngạnh trên đầu lưỡi khiến Mục Bách Nam cảm thấy nhột nhột, nàng không khỏi bật cười.

Những người gần đó nghe thấy âm thanh và nhìn nàng.

Một cái nhìn sâu sắc. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cô cúi đầu xuống, dường như đã rất lâu trôi qua cho đến khi người kia lại nhìn đi chỗ khác.

"Bạn có thường xuyên cho nó ăn không?" Mục Bách Nam hỏi khi hai người lại đứng lên, có chiều cao tương đương nhau.

"Ừm."

Một cơn gió mát thổi qua, cô bàng hoàng nhận ra mình đã đứng bên ngoài rất lâu.

“Chúng ta từng gặp qua chưa?” Hạ Chí nhìn người phụ nữ trước mặt có thân hình gần giống mình, đột nhiên mở miệng nói.

Mục Bách Nam hơi giật mình.

Không nhận được hồi âm, cô không chút do dự nói:

“Đã muộn rồi, chúng ta về thôi”

"Tốt."

Đi được hai bước, Mục Bách Nam lại dừng lại: “Ngày mai cô cũng cho Mimi ăn à?”

Ánh mắt của họ chạm nhau, trong mắt hai người hiện lên một điều gì đó không thể giải thích được, trong mắt họ dường như có chút mơ hồ không thích hợp...

“Ừ.” Vẫn lạnh lùng.

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi Mục Bách Nam, ẩn giấu trong màn đêm, thoáng qua.

"Vậy...ngủ ngon." Nói xong, nàng quay người đi về phía đơn vị độc lập cách đó không xa.