Chương 3

Sau bao ngày chờ đợi, người được mong chờ cuối cùng cũng đã đến.

Chiếc Bentley màu đen vững vàng dừng ở cửa tòa nhà, cựu thư ký dẫn đầu vội vàng bước tới mở cửa, đám người ồn ào nhất thời trở nên yên tĩnh. Tài xế xuống ghế lái, chạy tới chỗ thư ký đứng cạnh: “Chú Vương…”

Thư ký không hiểu rõ vẻ mặt của tài xế có ý gì nên hơi nghiêng người về phía trước, mở cửa ghế sau.

Người phụ nữ trong xe bước một chân ra, bước xuống xe rồi từ từ đứng thẳng dậy.

Trong lúc nhất thời, đám người xôn xao.

Người thư ký ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mới ngoài đôi mươi, như thể bị hóa đá.

Cô ấy khá cao, mái tóc đen dày buông thẳng xuống, trong bộ lông tơ lộ ra một chút tao nhã, khuôn mặt trắng nõn được khắc những đường nét ba chiều tinh xảo, đôi môi mỏng đỏ mọng do ánh nắng chiếu vào càng thêm quyến rũ. Sống động nhất chính là đôi mắt ấy như vực sâu, đôi lông mày hơi rũ xuống bao trùm mọi cảm xúc, chỉ còn lại sự dịu dàng, lễ phép và đoan trang.

"Xin chào, thư ký Vương." Mục Bách Nam nói với giọng rõ ràng.

"Mục tiên sinh, tôi ngưỡng mộ cô đã lâu rồi." Thư ký đưa tay ra, hơi cúi người lấy lòng nàng.

Dừng một chút, ông nói tiếp: "Mục tiên sinh... thực sự biết tôi...?"

"Chú là tiền bối, tôi từng nghe bác tôi nhắc tới lúc còn học cuối cấp."

Nhắc tới Kỷ tiên sinh... trong mắt thư ký hiện lên sự hối hận và bất lực.

Họ không phải là những người duy nhất ngạc nhiên mà còn có cả nhóm người đứng trước cửa tòa nhà: Tân tổng GL quyền lực như một cây liễu yếu đỡ gió, quả thực vừa đánh giá cảm thấy còn cách hai chữ “tổng tài” rất xa.

Những người đứng ở hàng đầu cuối cùng cũng phản ứng lại và dẫn đầu vỗ tay: "Hoan nghênh cô Mục."

Đám đông lập tức vỗ tay nồng nhiệt.

Đừng lo lắng về việc tiếng vỗ tay là thật hay giả, có hình thức và mười phần giữ mặt mũi.

“Vị CEO này còn quá trẻ.” Một tiếng thì thầm lạc vào trong tiếng vỗ tay.

"...Tôi cũng nghĩ cô ấy có lẽ không nhỏ tuổi hơn cả tôi." Một người đồng ý.

"A, hưng phấn quá. Không ngờ sếp trực tiếp của mình lại xinh đẹp đến thế, đột nhiên có động lực đi làm."

"Không chỉ đẹp mà còn rất thanh lịch."

"Anh không phải là đồ ngốc sao? Con gái của chú tôi lớn hơn cô ấy ba đến năm tuổi."

“Ý tôi là việc chọn CEO quá hấp tấp…”

Tiếng vỗ tay dừng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mục Bách Nam với suy nghĩ của riêng mình. Những ngón tay buông thõng bên hông cô vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Thư ký bảo vệ Mục Bách Nam, dọn đường xuyên qua đám đông và bước vào tòa nhà.

Kỷ Lâm Hải đã chờ ở phòng họp được một lúc.

"Nam Nam nhi nữ..." ông nhìn thấy người bên ngoài qua cửa kính, bước ra chào cô rồi bước hai bước đến gần cô.

Rồi ông đưa tay ra và kéo cô vào lòng.

Mục Bách Nam chắc chắn rất cao, sẽ không cho người ta cảm giác là một con chim nhỏ, cũng sẽ không khơi dậy cái gọi là du͙© vọиɠ bảo vệ... Tuy nhiên, vào lúc này, cô cảm thấy Kỷ Lâm Hải rất buồn khi nhìn thấy cô, người đang quàng tay qua vai cô ấy cũng dùng chút sức…

“Bác.” Cô nhẹ nhàng nói.

"Tiểu tử ngươi, ngươi đi xa như vậy còn không nói cho người nhà biết!!!" Kỷ Lâm Hải cau mày mắng, nhưng trong mắt lại tràn đầy không nhịn được cùng bất đắc dĩ.