Chương 1.1: Mất rồi lại có

Năm nay khai giảng muộn, buổi chiều sau cơn bão, Kỳ Uyển nhanh chóng chạy tới tòa nhà học viện. Hôm nay có một bữa tiệc chào mừng, sau tiết thể dục cô nghỉ ngơi khá lâu, sắp tới muộn rồi.

Một cốc đồ nóng chặn Kỳ Uyển lại ở góc rẽ. Hồng trà không đường, thêm sữa, rõ ràng là đã chuẩn bị trước mới đến.

Kỳ Uyển không nhớ đây đã là lần thứ mấy rồi, cô không vui, nhìn nam sinh nói: “Xin lỗi, tôi không tiếp nhận. Tránh ra.”

“Từ hồi cấp ba tôi đã thích cậu rồi, ròng rã ba năm, vì cậu mà từ bỏ chuyện ra nước ngoài, chẳng lẽ cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?” Nam sinh bị từ chối lo lắng nói: “Cậu đừng dùng lý do người nhà không đồng ý để từ chối tôi nữa! Chúng ta đã là sinh viên đại học rồi!”

Kỳ Uyển không khỏi bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy rất trào phúng.

Giọng nói lạnh lùng còn có thêm chút kiêu ngạo, cô trả lời: “Nếu như cứ thích lâu là có cơ hội, vậy thì cậu chắc còn phải xếp hàng đấy.”

“Ai thích cậu lâu hơn tôi chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nam sinh, Kỳ Uyển vươn đầu ngón tay ra, chậm rãi đếm: “Ừm, có hai người lâu nhất, khoảng chừng mười mấy năm rồi đấy. Cậu cảm thấy cậu có cơ hội không?”

“Kỳ Uyển!” Đây là một sự sỉ nhục trần trụi, nam sinh tức giận, cậu ta hất cốc nước về phía cô: “Tôi đúng là mù mới thích cậu!”

Cốc nước nóng hất về phía Kỳ Uyển, nhưng Kỳ Uyển lại chẳng làm sao cả.

Mà người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì lại bị hất ướt hết quần áo.

Nhân vật chính của buổi lễ chào mừng hôm nay khoan thai tới chận, đôi chân dài đứng chắn trước mặt Kỳ Uyển. Gương mặt ngày thường vô cùng dịu dàng lúc này lại đằm đằm sát khí, giương mắt lên nói: “Cút.”

“Đàn anh...” Nam sinh kia không học khoa này, nhưng từ mấy bài tuyên truyền trong trường gần đây cũng biết được Quý Nguyên. Cậu ta lập tức bị dọa đến mức nói năng lắp bắp.

“Ôi, thế là bị dọa chạy mất rồi.”

Kỳ Uyển cũng không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười, lấy khăn rồi lau tay cho Quý Nguyên.

Tay hắn chẳng khác mấy trong trí nhớ của cô, các đốt ngón tay rõ ràng, xương cốt thon dài, lúc này bị nước nóng hắt lên, đỏ bừng một mảng, trông rất buồn cười.

“Tay anh bị thương rồi, em áy náy lắm đấy.”

Lực tay của cô lúc nhẹ lúc nặng, mặc dù cô nói như thế, nhưng Quý Nguyên chỉ nhìn thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của cô mà thôi. Hắn nắm lấy bàn tay non nớt của Kỳ Uyển, khẽ siết nhẹ một cái, cô liều yếu ớt kêu đau.

“Làm gì đấy?” Kỳ Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của Quý Nguyên đang nhìn thẳng vào mình: “Anh làm đau em.”

“Em lại muốn trốn anh à?” Nắm tay cô vẫn chưa đủ an tâm, hắn dứt khoát ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng: “Ba năm qua em chạy đi đâu?”

“Quý Nguyên! Anh làm bẩn quần áo em rồi!”

Nước trà sữa dính lên người hai người, Kỳ Uyển lại không dám lớn tiếng: “Có chuyện gì chờ buổi tiệc kết thúc rồi nói tiếp.”

Tấm băng rôn trước của có nội dung là: Chúc mừng bạn học Quý Nguyên dành được vị trí Á quân cúp Tam Lâm. Hắn tạm nghỉ học hai năm để tập trung chuẩn bị cho cuộc thi, giành được chức quán quân trong nước, sau đó lại dành được vị trí Á quân trong cuộc thi của các quốc gia trên thế giới, có thể nói là mang vinh quang về cho đất nước.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục lựa chọn thi đấu thay vì quay trở lại trường học tiếp.

Hôm nay Quý Nguyên là nhân vật chính, thế nên không thể không xuất hiện.

“Các đàn em của anh đều muốn được chụp ảnh chung với anh, muốn xin chữ ký của anh kìa.” Kỳ Uyển giãy dụa một chút cũng không thoát ra được, đành vươn tay chọc chọc vào ngực Quý Nguyên: “Chắc đàn anh Quý Nguyên phải có một đống người theo đuổi nhỉ?”

“Gọi sư huynh.” Quý Nguyên lạnh lùng nói. Hắn biết tính cách của cô, cô nhất định sẽ không làm theo ý của hắn, hắn định dùng môi mình chặn miệng cô lại.

Chỉ là, đã nhiều năm như vậy không gặp, cô gái nhỏ lúc này cũng đã cao lớn rồi. Hắn theo thói quen cúi người xuống, nụ hôn lại rơi trên cổ cô.

Vẫn là sự mịn màng và tinh tế như thế.

Quý Nguyên cắи ʍút̼ lên phần da thịt đó như để trả thù, Kỳ Uyển vươn tay đẩy hắn ra, nhưng Quý Nguyên lại giữ chặt cổ tay cô lại, giơ nó lên trên đầu.

Tay còn lại của Quý Nguyên trượt vào trong chiếc áo T shirt rộng rãi của Kỳ Uyển, cặp bánh bao mềm mại đã lớn hơn so với trong trí nhớ rất nhiều. Năm ngón tay hắn khép lại, cách một lớp áσ ɭóŧ mà bóp nhẹ một cái.

Chẳng mấy chốc, ngón tay đã chạm tới đầṳ ѵú hơi cứng rắn.

“Đau.” Kỳ Uyển kêu lên một tiếng, nghe như nũng nịu, Quý Nguyên chỉ cảm thấy như cô đang mời chào.

“Ba năm trước, vấn đề mà anh hỏi em, suy nghĩ kỹ chưa?”

Kỳ Uyển nghiêng đầu, ngâm nga một tiếng, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Bây giờ không phải là thời điểm ôn lại chuyện cũ đâu.”

Còn mười phút nữa là bắt đầu buổi chào mừng, căn phòng bên trong đã chật kín sinh viên và giáo viên.

“Á quân thì có gì đáng để ăn mừng đâu chứ?” Quý Nguyên nghiêng người về phía trước, gần như là che đi tầm mắt của cô, khiến cô không có cách nào từ chối: “Ôn loại chuyện cũ thì để lát nữa cũng được, nhưng mà chuyện ba năm trước còn chưa làm xong, hiện giờ sẽ bổ sung.”

Người vẫn mãi không bắt được, cuối cùng cũng bị hắn bắt lấy rồi.

Đôi môi của cô mềm hơn ba năm trước, cũng càng nóng hơn. Khi bị hắn hôn lên, cả người cô khẽ run rẩy, cổ họng phát ra những tiếng ưm ưm, phản kháng triển miên.

Môi và lưỡi đều bị liếʍ láp một chút, hơi đau, hơi ngứa. Kỳ Uyển vẫn giống với ba năm trước đây, không biết phải đáp lại như thế nào.