Chương 26: Ghen tuông nổi lên
Đã tám giờ, đèn điện phía bên đối diện vẫn chưa sáng, anh hít nhẹ một hơi, cầm cốc lên định uống nước, bỗng phát hiện thấy cốc đã cạn từ bao giờ. Mấy ngày nay, anh không uống cà phê giống như thường lệ vì bị mất ngủ triền miên, sau khi từ Bắc Kinh trở về, có quá nhiều việc nối tiếp nhau xảy ra khiến anh cảm thấy thực sự mệt mỏi. Trước tiên là chuyện làm thủ tục đón Thao Thao, thường là chậm trễ khó giải quyết, người bạn luật sư còn thông báo với anh rằng anh gần như không có quyền nuôi dưỡng Thao Thao, điều này khiến anh rất buồn. Ngoài ra, mấy hôm liền không nhìn thấy phía bên đối diện sáng đèn, tâm trạng anh càng lo lắng, bất an hơn.
Khi đi làm, anh có thói quen dừng lại ở tiểu khu một lúc, chỉ vì hằng ngày đúng giờ đó sẽ xuất hiện một cô gái, tan làm anh cũng có thói quen đứng ở trong thang máy nhìn về tầng lầu của JSCT nơi cô làm việc, thậm chí còn đứng ở tầng lầu đó, hình dung ra cảnh cô gái đeo kính hấp ta hấp tấp chạy ra.
Tuy nhiên, những thói quen đã hình thành này chỉ thuộc về một mình anh, anh đã nghĩ đến việc gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn hỏi thăm người ở đầu dây bên kia nhưng khi cầm điện thoại lên lại tự nhắc nhở bản thân, cô ấy chẳng qua chỉ là người đi chung xe, đồng nghiệp ở JS, chỉ thế mà thôi.
“Ư... ư...” Bồn tắm nhỏ cọ cọ bộ lông mềm mượt vào chân anh, nịnh nọt đòi ăn chút gì đó. Cười vẩn vơ, đặt cốc nước xuống, anh cúi khom người cười nói với Bồn tắm nhỏ: “Chị Duyệt Duyệt của chú mày vẫn chưa về nhà đâu.”
Bồn tắm nhỏ như hiểu lời anh nói, kêu lên vài tiếng ư ử. Mấy ngày nay để chiều lòng chú chó nghịch ngợm này, anh đã sắp xếp khá nhiều thời gian để chơi đùa cùng nó, giờ nó đang nhảy chồm lên người anh, anh mỉm cười đặt cốc nước xuống, lấy cho nó chút đồ ăn. Đột nhiên, anh thấy ngọn đèn đối diện bật sáng, đứng ngẩn người một lúc, trong lòng như thoải mái hơn, khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười sung sướиɠ nhưng bất chợt nụ cười ấy vụt tắt.
Hai bóng người?
Là ai?
Có thể là ai?
Là Mèo con?
Không, không phải, bóng người cao lớn kia hình như là đàn ông. Chẳng lẽ là cậu ta? Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số, lập tức phía bên đối diện vọng lại tiếng chuông điện thoại, vài giây sau, có người nghe điện, nói: “Có chuyện gì thế?”
“Cậu đang ở Bắc Kinh à?” Anh cố ý hỏi như vậy.
“Vừa về.” Đối phương trả lời không chút do dự.
“Đã về nhà rồi à?” Anh lại truy hỏi, lần này đối phương không trả lời ngay, có tiếng cô gái vọng lại trong điện thoại: “Đã nói đừng lãng phí mua chú Cừu lười biếng to đùng này cho tôi, giờ bày ở đâu mới đẹp đây?”
“Đợi chút nhé!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại rất thông minh và tinh quái, sự cố ý dừng lại của anh ta là để cho Doanh Thiệu Kiệt nghe rõ, vừa rồi đứng ở bên khung cửa sổ bên này, anh đã nhìn rõ bóng người ở tòa nhà đối diện, lúc đầu, anh ta không chắc đó là Doanh Thiệu Kiệt, cho tới khi Doanh Thiệu Kiệt gọi điện tới thì anh ta mới chắc chắn, vì thế mà cố tình im lặng một lát để tiếng Tô Duyệt Duyệt có thể vọng vào điện thoại một cách rõ ràng.
“Con gái các cô chẳng phải đều thích để ở trên giường sao?” Tống Dật Tuấn trả lời, có điều câu trả lời không phải chỉ Tô Duyệt Duyệt để nơi bày đồ mà cố ý để Doanh Thiệu Kiệt nghe thấy.
“Nếu cậu bận thì tôi không làm phiền nữa, cũng không có việc gì, để sau rồi nói.”
Doanh Thiệu Kiệt quả nhiên chọn cách cúp máy, Tống Dật Tuấn nhìn chiếc điện thoại trong tay, lại nhìn về phía toà nhà đối diện, rèm cửa bên đó đã kéo kín bưng, xem ra anh ta cũng không thoải mái khi nghe những lời trong điện thoại. Anh ta vốn là người trọng tình cảm, đã bị tổn thương một lần rồi, giờ vẫn muốn đâm đầu vào, lần này không biết mình đang tranh giành với anh ta hay đang cứu anh ta đây!
Cười nhạt một cái, Tống Dật Tuấn nói với Tô Duyệt Duyệt là phải về rồi, nhắc nhở cô nhớ nghỉ ngơi sớm nhưng cô đang lúi húi nhắn tin cho ai đó, dáng vẻ rất chăm chú, miệng còn lẩm nhẩm câu gì đó, thế là anh đành phải gây ra tiếng động mới khiến cô giật mình, cô vội xin lỗi anh, đôi má ửng hồng trông rất đáng yêu.
Tống Dật Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh luôn chứa đựng một sức hút kỳ lạ khó cưỡng khiến trái tim cô xao xuyến, cô rất thích đôi mắt ấy, cũng giống bao cô gái khác, cô yêu vẻ đẹp rạng ngời của anh nhưng chỉ dám nhìn trộm, bị anh nhìn thẳng như vậy, cô thấy gượng ngùng. Vội vàng lảng tránh ánh mắt ấy bằng lời chào từ biệt rồi đóng cửa lại, liên tục nhắc nhở bản thân: “Lãnh đạo chỉ để tôn trọng, đẹp trai chỉ để ngưỡng mộ, đẹp trai kiêm lãnh đạo chỉ để tôn trọng và ngưỡng mộ.”
Tuy lý do không chính đáng nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn tự thuyết phục bản thân không được suy nghĩ lệch lạc, người đàn ông ưu tú như Tống Dật Tuấn, cô sao có tư cách mơ tưởng tới? Cô chỉ là cấp dưới, làm tốt công việc của mình mới là điều quan trọng nhất. Hít một hơi thật sâu, hít cả hơi thở anh ta vừa để lại trong phòng, dường như bức ảnh chụp lúc đắp Cừu lười biếng ở Bắc Kinh lại hiện lên trong tâm trí.
Sáng thư Hai, chiếc xe Polo màu đen đang thẳng tiến về phía cổng vườn hoa Mỹ Lệ, đột nhiên, một “con cừu lông trắng” vung vẩy hai tay lừ lừ tiến lại, chặn ngang phía trước bên phải xe, người đàn ông giật mình, phanh kít lại, chăm chú nhìn “chú cừu lông trắng” kia, hỏi: “Đâm vào chưa? Đâm vào chưa?”
“Này tên mũi lọ hoa kia, tôi nói cho anh biết, thứ Sáu tôi gửi tin nhắn cho anh, sao anh không thèm trả lời hả? Tôi đã ký hợp đồng với anh rồi, anh định hủy hợp đồng sao, khi ở Bắc Kinh còn chiếm phòng của tôi...”
Cứ hễ mở miệng nói với anh, giọng cô lại như suối nguồn tuôn chảy, rất khí thế và hung hãn, không ngừng nghỉ dẫu chỉ là giây lát, còn anh không đối đáp một lời, bất chấp những ánh mắt xung quanh, anh kéo cô vào trong xe, khởi động máy.
Hành động quyết đoán và mạnh bạo của anh khiến Tô Duyệt Duyệt nhạc nhiên, kinh hãi, hồi lâu không nói câu nào, tới khi xe chạy được một đoạn mới dần dần lấy lại được “khí thế”, lên giọng nói: “Anh làm gì mà thô bạo thế?”
Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy cô khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt hằm hằm tức tối, tránh để “hỏa chiến” dâng cao, anh cố gắng giữ im lặng. Tư duy của đàn ông khác với phụ nữ, khi đàn ông cố chấp im lặng, phụ nữ lại muốn dấu tranh tới cùng cho đến khi hạ gục đối phương, khiến đối phương không chống đỡ nổi mới “gõ chiêng thu binh” trong tư thế của người chiến thắng.
“Hôm nay là thứ Hai, còn mấy ngày nữa tôi mới trả tiền xe cho anh được. Đã không chờ tôi, nhìn thấy tôi còn chuồn đi. Sao thế, sợ tôi đòi tiền khách sạn của anh à? Tên keo kiệt kia, anh đúng là, tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi, anh chẳng thèm trả lời, may mà sáng sớm hôm nay tôi đứng chờ sẵn ở đây, nếu không anh đã chuồn mất rồi!”
“Cô nhắn tin? Tôi, tôi không nhận được.”
“Đừng hòng lừa tôi, tôi có chứng cứ, trong điện thoại vẫn còn lưu tin nhắn đây này.”
Tô Duyệt Duyệt lục tìm tin nhắn, tìm một lúc mới phát hiện thấy mình đã phạm sai lầm, tin nhắn soạn rồi nhưng rốt cuộc lại nằm trong tin nháp. Bây giờ nhớ lại, đúng là lúc đó cô mải tiễn Tống Dật Tuấn nên luống cuống bấm nhầm. Hai má đỏ ửng, bấm bấm điện thoại, ra chiều vẫn đang tìm kiếm. Doanh Thiệu Kiệt nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, biết chắc tin nhắn được nhắc tới kia có tới tám phần đã không được gửi đi.
Cô yên lặng giả vờ nhìn ra phía ngoài xe.
Anh cũng yên lặng, giả vờ chăm chú lái xe.
Cho đến khi tới bãi đỗ xe, Doanh Thiệu Kiệt mới nói buổi tối sẽ trả Bồn tắm nhỏ cho Tô Duyệt Duyệt, cô bỗng thấy anh rất “trượng nghĩa”.
Một tuần không tới JSCT, mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi nhưng Vu Tiểu Giai kéo Tô Duyệt Duyệt vào một góc, thấp giọng hỏi: “Này, tôi hỏi cô một câu, cô phải trả lời thật đấy nhé!”
“Gì thế?” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên, Vu Tiểu Giai luôn rất tinh quái, vấn đề cô ta muốn nói đương nhiên sẽ không liên quan tới công việc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thấy Tô Duyệt Duyệt đồng ý, cô ta liền hỏi chuyện liên quan tới Emma. Tuy mới đến JSCT nhưng Tô Duyệt Duyệt cũng nắm rõ quy định nơi công sở, đó là “không gây chuyện thị phi cho người khác”, bởi vậy cô chỉ lắc đầu. Ở công ty cũ của cô, từng có một đồng nghiệp trẻ làm cùng phòng nhìn thấy sếp và một cô gái xinh đẹp đi xem phim cùng nhau bèn đi kể với mọi người, một đồn mười, mười đồn trăm, bí mật trở thành điều ai cũng biết, cuối cùng anh ta bỗng nhiên “bốc hơi” khỏi công ty. Sau này mới biết anh đồng nghiệp đó bị đuổi việc. Kể từ lần đó, đối với những việc tương tự trong công ty, Tô Duyệt Duyệt thấy tránh được thì tránh, cô hiểu chỉ một câu sơ suất cũng có thể mất việc như chơi.
Công ty JSCT lớn như vậy, quan hệ nội bộ lại phức tạp, Tô Duyệt Duyệt càng không dám để xảy ra sơ suất gì trong ba tháng thử việc của mình.
Tiểu Giai không moi được tin nào từ Tô Duyệt Duyệt, tỏ rõ sự thất vọng, như thể bản thân vừa làm sai việc gì rất quan trọng, định rời đi, đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, việc của người khác cô không nên nói, còn việc của cô hãy kể cho tôi nghe nhé, hôm nay lúc đi qua cửa bên, vừa hay nhìn thấy cô... hơ hơ... chui ra từ chiếc xe của Kim cương Vương lão ngũ đó, hai người...”
“Đừng nói mò, chúng tôi chẳng qua là tiện đường nên tôi đi chung xe với anh ta thôi.”
“Ồ...” Vu Tiểu Giai kéo dài giọng, tiếp tục điều tra cặn kẽ Tô Duyệt Duyệt: “Vừa gửi thư cho nhau, vừa đi chung xe, chắc chắn là có vấn đề.”
“Thôi nào, thôi nào, không có gì hết, cô nhìn tôi xem, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, có vấn đề gì được chứ?” Tô Duyệt Duyệt nghênh mặt nói với Tiểu Giai, chỉ thấy cô ta lắc lắc đầu, nói: “Mặt cô đỏ lên rồi kìa.”
Nói xong, cô ta quay người đi không thèm để ý đến Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt sững người lại, vội nhìn mình trong gương, quả nhiên mặt đỏ thật. Đúng là lạy ông tôi ở bụi này, đang định quay đầu lại nhìn Tiểu Giai giải thích thì bắt gặp ánh mắt của Như An Tâm.
Ánh mắt rất lạ, trong ánh mắt đó dường như ẩn chứa một ý đồ gì đó, có điều khi bị bắt gặp, ánh mắt đó lập tức chuyển thành vui vẻ, Như An Tâm cười gượng gạo với Tô Duyệt Duyệt, nói: “Chuyến đi Bắc Kinh thuận lợi chứ?”
“Vâng, rất tốt đẹp.”
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy ý nghĩa trong lời nói của Như An Tâm không dừng lại ở đó, chỉ là không đoán nổi rốt cuộc cô ta có ý gì với mình, thế là cũng chỉ cười cười đáp lại.
Sau khi cô từ Bắc Kinh trở về, lượng công việc của Tô Duyệt Duyệt vô hình trung tăng lên rất nhiều, theo thói quen làm việc hằng ngày, cô ghi chép rõ ràng, cẩn thận về chuyến đi Bắc Kinh và từng công việc mình được phân công, muốn gặp Shelly nói chuyện nhưng hình như Shelly luôn lẩn tránh cô, không nói bận thì lại bảo họp hành, tóm lại, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tô Duyệt Duyệt bất giác nhớ Tống Dật Tuấn nhưng vị sếp trẻ đẹp trai này dường như cũng mất dạng. Một buổi chiều làm việc dài lê thê, vươn vai một cái, đột nhiên nhìn thấy Tống Dật Tuấn và Shelly cùng trở về, cô đứng phắt dậy, sải bước đi về phía họ mới phát hiện thấy vẻ mặt của họ rất nghiêm trọng, hai người đang trao đổi rất khẽ, chợt im bặt trước sự xuất hiện đột ngột của cô.
“Cô tìm tôi à?” Tống Dật Tuấn hỏi.
“Không, tôi tìm Shelly.”
Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía Shelly, Shelly cười cười, trêu Tống Dật Tuấn: “Ồ, Kevin, có vẻ như lúc nào anh cũng nghĩ người khác mê mẩn mình nhỉ?”
“Vậy tôi đi trước, mọi người nói chuyện thoải mái đi, nhớ bữa cơm lát nữa đã hẹn nhé.”
“Được rồi, yên tâm đi.” Shelly cười với Tống Dật Tuấn, vẻ nghiêm trọng trên mặt hai người bỗng nhiên tan biến. Tô Duyệt Duyệt hiểu, tuy Tống Dật Tuấn bảo họ cứ thoải mái nói chuyện nhưng giữa anh ta và Shelly còn có hẹn ăn cơm, đó nhất định là bữa cơm bàn về công việc, nếu không thì sao nói là “bữa cơm đã hẹn”? Việc ở Bắc Kinh tuy quan trọng nhưng không gấp, làm lỡ bữa cơm của lãnh đạo cũng không được chút nào, vì thế cô chỉ nên nói tóm tắt công việc ờ Bắc Kinh với Shelly.
Shelly dường như không tập trung với báo cáo tình hình công việc của cô, chỉ “ừ ừ” cho xong chuyện, điều này khiến sự nhiệt tình của Tô Duyệt Duyệt giảm đi một nửa, cuối cùng, Tiểu Ngô còn chen ngang xin chữ ký Shelly khiến Tô Duyệt Duyệt càng mất hứng thú, chẳng thiết tha với chuyện báo cáo này nữa, Shelly thấy cô không nói thêm liền nói: “Cô không ở đây một tuần lễ, chúng tôi rất bận, rất nhiều việc cần xử lý, công việc Emma để lại không nhiều, trước hết cô hãy làm thay cô ấy. Đợi chúng tôi có thời gian bàn bạc rồi sẽ quyết định phải làm như thế nào?”
“Vâng.”
Ý những lời này chính là một mình cô làm công việc của hai người, bản thân cô thực sự hơi hối hận, sao mới đến đã nhận lời đi Bắc Kinh? Cô đi như vậy thì coi như nhận lấy gánh nặng về mình rồi. Trong lòng Tô Duyệt Duyệt rối bời, lúc tan làm, ngồi trên xe cô luôn muốn ca thán, chốc chốc lại hỏi Doanh Thiệu Kiệt sao mới đầu không nói rõ với mình về Shelly. Thực ra, anh cũng đã nhắc nhở cô rồi nhưng hiện tại anh không muốn nhắc lại chuyện này, tránh làm cô không vui. Khi trở về vườn hoa Mỹ Lệ, Doanh Thiệu Kiệt trả Bồn tắm nhỏ cho Tô Duyệt Duyệt, động vật rất có ích trong việc xoa dịu nỗi đau, điều này càng đúng đối với một cô gái lương thiện như Tô Duyệt Duyệt.
Bồn tắm nhỏ nằm trong lòng Tô Duyệt Duyệt vừa kêu ư ử vừa nhìn Doanh Thiệu Kiệt, rồi lại nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình mà Doanh Thiệu Kiệt đưa cho cô, thèm không chịu nổi, nước dãi chảy giề giề.
“Bồn tắm nhỏ, sau này ta sẽ đến thăm chú, chú mày sau.”
Xoa xoa đầu Bồn tắm nhỏ, Doanh Thiệu Kiệt chào tạm biệt Tô Duyệt Duyệt ra về, Bồn tắm nhỏ lại không nỡ rời xa anh, nó cứ nhảy loi choi trước mặt Tô Duyệt Duyệt, như thể muốn nói rằng, chủ nhân của mình có lẽ là người đàn ông sắp ra về kia. Anh tốt bụng, anh dịu dàng, nó đã đánh hơi rất rõ bằng chiếc mũi mẫn cảm của loài chó, tuy nhiên dù nó thể hiện thế nào thì vẫn bị cô chủ Duyệt Duyệt đưa về căn phòng nhỏ.
Đôi mắt nhỏ của chú chó liếc nhìn phía cầu thang máy, lại liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, vẫy vẫy tai, nếu họ ở cùng nhau thì thật hạnh phúc.
“Bồn tắm nhỏ à, em không được ăn linh tinh ở ngoài đâu nhé, chị sẽ cho em ăn ngon!”
Cánh cửa khép lại, anh ngẩng đầu ấn thang máy đi xuống, cười tủm tỉm: “Cô bé ngốc nghếch!”
Điện thoại đột nhiên có tin nhắn, lại là cô ta, một tin nhắn rất đơn giản: “Em đang ở quán Bezirk, say rồi, anh đến nhé?”
Say rồi?
Cô ta muốn mượn cớ này phải không? Tửu lượng của cô ta rất tốt cơ mà, sao có thể say được chứ? Chẳng phải cô ta muốn ở cùng Lâm Tử Văn hay sao? Nhếch mép cười khẩy một cái, so với cô gái ngốc nghếch ở trên gác kia, cô ta khiến anh khó chịu vô cùng. Mà thôi, trong thời đại “vật chất lên ngôi” này, cô ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Hai phút sau, một tin nhắn mới lại được gửi đến.
Anh chỉ đọc qua rồi nhét điện thoại vào túi, không để ý đến nữa.