Chương 21: “Máu” trong đêm tối
“Ái, đau!” Doanh Thiệu Kiệt chỉ dám kêu đau, bị Tô Duyệt Duyệt đập mạnh như vậy, dù có tâm lý tốt đến đâu e rằng hồn vía cũng phải rơi rụng mất quá nửa, huống hồ hiện giờ trong tay còn cả mấy cặp tài liệu của cô, nếu lại để rơi xuống đất, rồi tự làm chân mình bị thương thì ngày mai có lẽ sẽ phải cùng cô tập tễnh tới Bắc Kinh mất.
Bắc Kinh là tổng bộ của JS tại khu vực Trung Quốc, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng quan trọng đối với Doanh Thiệu Kiệt. Vì Tổng giám đốc bộ phận Kỹ thuật truyền thông của tổng bộ bên Đức - Mr Jason - muốn nói chuyện với anh về việc điều anh sang Đức làm việc. Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ có một số ít những người có biểu hiện đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội tới làm việc tại tổng bộ bên Đức. Vì vậy anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này, như vậy mình mới có điều kiện phát huy tài năng nhiều hơn nữa.
“Anh sao thế, sao không trả lời tôi?” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói năng gì, càu nhàu vài tiếng, còn Doanh Thiệu Kiệt thì chỉ chú tâm tới đèn hiển thị số tầng trong thang máy, trong lòng có chút căng thẳng. Dù sao cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, lại cõng đồng nghiệp nữ đi trong hoàn cảnh vắng vẻ, tối tăm như thế này, nếu gặp phải người quen, chắc chắn sẽ gây ra tin đồn không hay. Thế là vừa đến tiền sảnh, anh vội vã đi ra từ phía cửa bên.
“Bồn tắm nhỏ đâu?’
Không gian tĩnh lặng, vốn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đã hết sức nhẹ nhàng của Doanh Thiệu Kiệt, nào ngờ Tô Duyệt Duyệt lại cất giọng oang oang hỏi, đúng lúc đó bảo vệ tòa nhà đang tới kiểm tra khu vực cửa bên, nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt - người đàn ông “kim cương” đẹp trai nhất nhì tòa nhà này, bèn tươi cười tiến lại định chào một câu nhưng nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt cõng một cô gái trên lưng, còn nói “bồn tắm” gì gì đó nên câu chào vừa đến cửa miệng lập tức được chui tuột xuống họng.
“Bye bye!”
Tô Duyệt Duyệt thấy ánh mắt của người bảo vệ đột nhiên nhìn mình, bèn cất giọng chào tạm biệt, Doanh Thiệu Kiệt chỉ biết cười gượng gạo, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh vội cúi đầu, cõng cô tiến nhanh về phía chiếc xe Polo màu đen của mình, cuối cùng cũng đưa được cô gái gây thơ “không hiểu gì” này vào trong xe, anh nói: “Nghe đây, Bồn tắm nhỏ đã, đã ở nhà bạn tôi rồi, còn về khách sạn, cô, cô ở chỗ tôi. Còn nữa, sau này, mà không, cũng chẳng có sau này nữa, cô làm ơn đừng chủ động chào, bảo vệ nhé.”
“Ở, ở chỗ anh? Anh không đặt phòng cho tôi sao?”
Dường như Tô Duyệt Duyệt chỉ chú ý tới vế đầu anh nói, không để ý vế sau, Doanh Thiệu Kiệt hơi bực tức liếc nhìn cô, rồi mau chóng đóng cửa lại, trở về vị trí lái, khởi động xe, nói: “Phòng, phòng không đặt được, cô ở chỗ của tôi. Đến, đến lúc đó, tôi sẽ, sẽ tìm.”
“Anh nói, tôi sẽ ở phòng anh ư? Như vậy là đã không đặt được phòng đúng không? Đến lúc đó anh đi đâu tìm khách sạn được?”
“Cô không, không phải lo nhiều như vậy, đúng rồi, cô đi chuyến, chuyến bay nào?”
“MU5101.”
“Ồ?”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính trên sống mũi, có phải mọi chuyện đã được ông trời sắp đặt trước? Căn nhà mà cô ấy đang thuê kia, chiếc xe mà cô ấy đang đi chung này, rồi bây giờ là cả chuyến bay ngày mai nữa, tại sao mỗi một tình tiết đều liên quan đến mình vậy. Có điều giờ đây, anh vẫn không dám nói ngôi nhà đó là của mình, vì sợ người con gái này lại lèo nhèo ca thán tiền thuê phòng. Nói thật, nếu cô ấy thực sự chịu ở chung phòng với anh trong chuyến đi Bắc Kinh tới, trái tim này hẳn sẽ tan chảy mất thôi, nhìn đôi mắt và dáng vẻ yếu đuối, mong manh kia, nếu không nhường cho cô ấy, làm sao có thể yên lòng được.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm trong miệng, tiện tay kéo lấy một tập tài liệu ôm chặt lấy giống như mình vẫn thường ôm đầu gối hằng ngày, đúng là mình có duyên phận với chàng trai này, chuyện gì cũng có thể dây dưa đến anh ta, có lẽ kiếp trước hai người là một đôi nên kiếp này mới như vậy.
Đã gần mười một giờ, cuộc sống về đêm ở thành phố lúc này mới bắt đầu, trên cầu vượt chốc chốc lại có những chiếc xe ô tô lao đi như điên, bóp còi inh ỏi, những chiếc xe máy phân khối lớn rú ga ầm ĩ, lấn chiếm làn đường một cách vô tội. Tô Duyệt Duyệt không hề thích lối sống coi thường tính mạng kiểu này, có điều dù là như vậy, trong cái thành phố rộng lớn này, mỗi loại người đều sẽ có cách thức riêng để trút bỏ tâm trạng bất an, rồ dại trong lòng. Dù là người sốc nổi, yếu đuối, hay những kẻ nhàn rỗi chạy xe điên loạn khắp thành phố giống như bị ma ám kia, bản tính đều sẽ thay đổi khi ở trong một thành phố như thế này.
Doanh Thiệu Kiệt hơi lơ đãng, đang nghĩ về người con gái ngồi phía sau xe nhưng lại không nhớ mình đã nghĩ những gì. Đột nhiên, một chiếc Harley chạy “rầm rầm” lướt qua chiếc Polo, Doanh Thiệu Kiệt cười khẽ một tiếng, lắc đầu trách mình đã không tập trung. Còn Tô Duyệt Duyệt đang cố gắng mở căng đôi mắt một mí đang díp tịt của mình ra, cố làm bản thân tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không kiểm soát nổi ý thức, chỉ một lát sau cô đã thϊếp vào giấc ngủ.
Đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe dừng lại ở cột đá thứ ba của vườn hoa Mỹ Lệ. Một lúc sau, Tô Duyệt Duyệt mới dụi mắt nhìn ra phía ngoài, vừa hay gặp đúng ánh đèn đường chiếu vào mặt, Tô Duyệt Duyệt nhìn không rõ, nghĩ rằng trời đã sáng, giật mình ngồi phắt dậy, kêu lên: “Ôi… sáng rồi!”
“Bụp”
Nghe thấy tiếng va đập, Tô Duyệt Duyệt hét lên đến xé họng “Ái ôi, đau quá!”, nhưng người thực sự bị đau lại là Doanh Thiệu Kiệt, anh vừa cởϊ áσ khoát định phủ lên đầu gối cô, không ngờ cô giật mình tỉnh dậy, đập đầu vào sống mũi anh, chiếc áo khoác trong tay liền rơi xuống đất, còn anh ôm mũi chạy ra cách xa chừng nửa mét, sợ Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy chiếc mũi đang chảy máu ròng ròng của mình. Sống mũi là nơi yếu ớt nhất trên mặt anh, thời còn đi học khi chơi bóng rổ đã từng bị đυ.ng vỡ, sau đó dù chỉ là một va quẹt nhẹ, cũng rất dễ bị chảy máu.
Người con gái trong xe đưa tay xoa trán, mắt nhìn thẳng vào cái áo khoác rơi trên sàn xe, suy nghĩ một lát, thò đầu ra ngoài hỏi với vẻ hối lỗi: “Anh sao thế? Bị tôi đập vào hả?”
“Không, không sao.”
Nếu chỉ là nói vài câu bình thường như vậy, Tô Duyệt Duyệt hẳn sẽ nghĩ rằng anh chỉ bị đau một chút thôi, song vì muốn biểu đạt rõ ràng lời nói của mình, anh đã đưa tay ra sau huơ huơ vài cái, Tô Duyệt Duyệt lập tức nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay anh. Lúc này cô mới ý thức được mình đã gây ra họa lớn, cái đầu dang mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, cũng chẳng để ý tới mắt cá chân của mình vẫn còn bị thương, vội vàng bước ra khỏi xe, cuống quýt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý. Chảy máu rồi, phải ngửa đầu ra sau, nhanh lên, ngửa đầu ra sau, đừng cử động, đừng cử động, nắm chặt tay lại, tôi đi lấy khăn giấy. Đừng cử động, tuyệt đối không được cử động.”
Cô kiễng chân, đưa tay đẩy cổ anh ngả ra phía sau, vì vậy anh chỉ có thể ngửa cổ để mặc cho mùi máu tanh sặc vào cổ họng, tay giơ cao lên theo “chỉ thị” nghiêm ngặt của cô, may mà hai mắt vẫn còn một chút không gian tự do có thể liếc qua liếc lại, anh đã ngó thấy cô gái đang cuống quýt chạy đi lấy khăn giấy cho mình mà không nhịn được cười.
Nên nói gì đây? Một cô gái miệng lưỡi liếng thoắng, có thể cô ấy không xinh đẹp, có thể cô ấy không thích hợp với cá tính hiện đại, nhưng cô ấy rất thật thà, thật thà đến nỗi khiến anh cảm giác giữa hai người không có bất cứ khoảng cách nào, thậm chí ngay cả sợi dây đề phòng mà anh tự mình dựng lên cũng bị sự hồn nhiên, chân thật của cô cắt đứt. Thật không thể ngờ, sau hai năm trái tim nguội lạnh, giờ anh lại có thể gắn bó thân thiết với một cô gái đến vậy, thậm chí còn lo lắng sợ cô bị lạnh.
“Về rồi đây!”
Đang mải suy nghĩ, Tô Duyệt Duyệt đã cầm một xấp khăn giấy chạy tới trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, có thể nhận thấy cô rất sợ máu, nhưng để bù đắp lỗi lầm của mình, cô nhăn mặt lấy hết dũng khí giúp anh lau sạch. Sợ mình mạnh tay, cô chỉ dám quẹt nhẹ tờ giấy lướt qua mũi anh, nhẹ đến mức anh chẳng còn thấy đau đớn chút nào, lúc này, anh không giống như một người bị thương chảy máu, mà là một người con trai hạnh phúc đang đắm mình trong sự quan tâm, chăm sóc của người yêu.
“Ôi, đúng là cái mũi lọ hoa, đẹp mà chẳng có tác dụng gì.”
Khăn giấy được cuộn lại thành một cục mềm nhét vào mũi anh, Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, ca thán thêm một câu, Doanh Thiệu Kiệt cười thầm, sao cô gái này lại hình dung chiếc mũi của mình xấu xí như vậy, chỉ có điều chẳng thể phản bác lại dù chỉ là nửa lời, đành phải tự cười khổ.
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, anh mau về ngủ đi, sáng sớm mai còn phải ra sân bay, nghe nói phải đến sớm nửa tiếng, nếu đến muộn sẽ phiền phức đấy, anh biết không, ngồi máy bay và xe buýt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, để lỡ máy bay sẽ rắc rối to, vì vé rất đắt.” Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc nói với anh về chuyện đi máy bay, có vẻ người lần đầu đi máy bay không phải mình, mà là Doanh Thiệu Kiệt.
Mũi được nhét kín bởi khăn giấy, Doanh Thiệu Kiệt đã bớt đau rất nhiều, lấy chỗ khăn giấy còn thừa lau tay, trở lại xe bê cặp tài liệu, ra hiệu bảo Tô Duyệt Duyệt bấm nút thang máy. Tô Duyệt Duyệt sững người một lúc, cảm động không nói nên lời, hay không biết vì lý do nào khác mà tim đập thình thịch, cứ nhìn anh trân trân, cho đến khi anh bê hết đống cặp tài liệu lên rồi mới ra về, trong lòng cô bỗng dâng tràn một cảm giác quyến luyến, không muốn rời xa, lại hé mở cửa, nghe tiếng bước chân anh dần dần xa khuất khỏi hành lang.
“Kim cương Vương lão ngũ, hi hi, anh là Kim cương Vương lão ngũ, không đúng, chỉ là Thủy tinh Vương lão ngũ mà thôi.” Cô đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào tường, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, mặt bắt đầu nóng bừng lên, mình đang nghĩ gì, không biết, có điều cảm giác này rất kỳ lạ, nhất là cái cảm giác lúc nãy khi chính tay cô lau máu mũi cho anh ta, ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ngọt ngào giống như khoảng thời gian thầm yêu trộm nhớ anh bạn thời đại học, có một chút xao xuyến, một chút hoang mang, còn có cả một chút vui vui.
“Không, không thể nào, mình nhất định sẽ không thích tên vừa nói lắp vừa keo kiệt này, lại còn vừa…” Đột nhiên trong đầu không thể nghĩ ra được lời nào chê bai anh, ngược lại một loạt từ ngữ tốt đẹp về anh đua nhau hiện lên. Tim đập chộn rộn bởi một cảm xúc bất ngờ ập đến, song cảm xúc này lại mau chóng bị gạt phăng đi, cô chau mày lẩm bẩm một mình: “Ảo tưởng, nhất định là ảo tưởng.”
Đưa tay vỗ vỗ hai má nóng bừng, Tô Duyệt Duyệt giật mình trở về với thế giới hiện thực, tắm rửa xong xuôi, leo lên giường ngủ, một lúc sau đèn cũng phụt tắt.
Trời vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi mặt hồ của tiểu khu đã đóng một lớp băng mỏng trên bề mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi bên khung cửa sổ trong phòng ngủ của mình nhìn sang cửa sổ tòa nhà đối diện khoảng hơn hai mươi phút, cho tới khi đèn bên đó phụt tắt, mới mỉm cười, đặt tách cà phê trong tay lên chiếc bàn bên cạnh. Lúc đi qua gương mới phát hiện thấy trong mũi vẫn còn viên khăn giấy, máu đã ngừng chảy từ lâu nhưng anh lại quên không lấy ra, vừa định đưa tay lên rút ra thì khựng lại bởi tiếng tin nhắn, lôi điện thoại ra xem, hai hàng lông mày của anh chau tít lại.
Là số điện thoại của cô ta.
Mặc dù anh đã xóa số của cô ta từ lâu, nhưng tại sao muốn quên mà không thể quên được dãy số chỉ khác số điện thoại của anh một con số kia? Cho dù cái tên “my darling” đã bị anh xóa bỏ, giờ chỉ còn hiện lên một dãy số dài, nhưng trong tim anh hình bóng của cô gái đó vẫn chiếm một vị trí kiên cố, anh muốn gỡ nó đi nhưng có vẻ chỉ là tốn công vô ích.
Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn: “Thiệu Kiệt, cô ấy có phải bạn gái anh không?”
Doanh Thiệu Kiệt bất giác bật cười, với tay lấy tách cà phê ở trên bàn uống một hơi, cà phê mà anh coi như rượu vậy, cố gắng làm mình quên hết mọi thứ. Có điều, cho dù là cà phê nhưng vị đắng trong miệng không thể xóa đi nỗi đắng cay trong sâu thẳm trái tim. Tô Duyệt Duyệt đương nhiên không phải bạn gái của anh nhưng điều này không cần phải giải thích với cô ta vì nó không cần thiết.
Giữa họ đã không còn gì, sóng gió liên tiếp ập đến với anh trong những chuỗi ngày đó, duyên phận đến đây cũng đã chấm hết rồi. Anh biết, cô ta đã vì mình nên mới đến làm việc ở JSCT nhưng chuyện trong quá khứ làm sao có thể phủ lấp được? Chiếc gương đã vỡ, dù có hàn gắn thế nào cũng không thể vẹn toàn như cũ.
Anh không muốn gặp cô ta.
Cũng như lúc này, anh không muốn trả lời tin nhắn của cô ta.
“Thiệu Kiệt, cô ấy không hợp với anh đâu.”
Tin nhắn thứ hai gửi đến, anh lại uống một tách cà phê nữa, vẫn tu liền một hơi như uống rượu.
“Thiệu Kiệt, em nhớ anh!”
Tin nhắn thứ ba gửi đến, anh đã tắt đèn, ngón tay cái đặt lên hai từ “trả lời” một lúc lâu, có điều cuối cùng vẫn không ấn xuống. Kết thúc rồi, đã kết thúc từ lâu rồi.
Anh tự nhắc nhở bản thân, song vừa đặt điện thoại lên trên chiếc tủ kê ở đầu giường, còn chưa kịp buông tay ra thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột reo vang. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, đây là bài Dấu vết của mưa, anh thích giai điệu này, dường như trong giai điệu ấy có thể tìm được hạnh phúc khó kiếm trên thế gian này.
“Tôi và cô ấy không có quan hệ gì.”
Không suy nghĩ, anh ấn nút xanh nhận điện thoại, lúc này giọng nói của anh có chút ngập ngừng. Có điều, sau lời phủ nhận, anh lại cảm thấy có chút hối hận, tại sao anh không thể nói lời cắt đứt quan hệ với cô ta như nam diễn viên trong phim truyền hình, cứ coi mình và cô ấy có quan hệ đi. Nhưng thật ngạc nhiên, ở đầu dây bên kia lại không phải giọng nói của cô ta.
“Này, mũi lọ hoa, anh đang nói chuyện với ai thế, sao kích động vậy?”
Mũi lọ hoa.
Là điện thoại của Tô Duyệt Duyệt, anh hạ chiếc điện thoại bên tai xuống nhìn xác nhận, tâm trạng bỗng nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, anh nói: “Không có gì, sao cô vẫn chưa, chưa đi ngủ?”
“À, sáng mai tôi gọi anh dậy, hay anh gọi tôi dậy? Hay thế này đi, ai dậy trước thì gọi người kia dậy, chúng ta không thể đến muộn được.”
“Được, ngủ sớm đi.”
Rõ ràng đã thấy bên cô đã tắt đèn, một lúc sau đột nhiên lại gọi điện thoại sang, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, khuyên cô đi ngủ sớm một chút. Tô Duyệt Duyệt “ừ” một tiếng, rồi cũng tắt điện thoại.
Có điều, vừa trùm chăn lên đầu, lại có tin nhắn gửi đến nhưng lần này là tin nhắn của Tô Duyệt Duyệt.
“Lúc nãy quên không hỏi mũi anh đã đỡ chưa, chúc ngủ ngon, mũi lọ hoa.”
Bắt đầu từ tối nay, anh đã có một biệt danh mới rồi!