Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Mưu ℕɠɵạı Ŧìиh

Chương 82: Cùng đường bí lối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biệt thự nhà họ Đào đã rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy. Lúc mẹ Đào xuống xe, đám bạn mạt chược chạy hết ra đường đón, dì giúp việc đốt một dây pháo đùng đùng ở trong sân, để xua tan xui xẻo. Bố Tiêu Tử Hoàn là Tiêu Hoa cũng nắm tay người vợ có hơi khác biệt về phúc đức và trí tuệ đến thăm. Mẹ Đào hỏi Đào Yên Nhiên và Đào Đào khi nào thì về Thanh Đài ăn Tết, Tiêu Hoa chép chép miệng, lắc đầu thở dài.

Tiêu Hoa nói: “Nếu như Tử Hoàn chín chắn bằng nửa Hoa Diệp thôi, thì tôi bớt lo rồi.”

Mẹ Đào an ủi: “Con cái ắt có phúc của con cái, đừng để nhiều ở trong lòng.” Bà ngoảnh đầu tìm kiếm Đào Đào, Đào Đào đã lên lầu, đến giờ vẫn chưa xuống.

Tiêu Hoa cười khổ, ngồi một lúc, rồi dắt vợ về nhà. Không lâu sau, những người khác cũng tản đi hết, bảo là để mẹ Đào yên tĩnh nghỉ ngơi, đợi khỏi hẳn rồi, sẽ lại đến chơi.

Diệp Thiếu Ninh vốn dĩ ở lại ăn cơm trưa, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Tĩnh Phân, bảo cậu thay chị ta tham gia buổi bán đấu giá nhà đất, cậu ta bèn vội vã đi ngay. Lúc lên xe, muốn chào Đào Đào một tiếng, cũng không thấy người đâu, cậu thở dài rồi khởi động xe.

“Dì ơi, lên lầu gọi Tiểu Đào xuống đây, tôi muốn đi tắm.” Có thể bình an trở về biệt thự như vậy, sờ mó vật dụng quen thuộc trong nhà, nhìn cây cối trong sân, mẹ Đào có cảm xúc bùi ngùi như vừa sống sót sau một vụ tai nạn, một số vướng mắc trong lòng, bất giác được thả lỏng, lúc đối mặt với Đào Giang Hải, thần sắc đã dịu đi đôi chút.

“Đợi vài ngày nữa đi, bây giờ cơ thể bà đang yếu, tắm rửa có chịu nổi không?” Đào Giang Hải lót một cái đệm sau lưng bà, để bà ngồi trên sofa được thoải mái hơn.

“Tôi chỉ xối qua một tí, thay bộ đồ thôi, không sao đâu. Dì đang bận gì vậy, sao không lên tiếng?”

“Dì nấu cơm, đang mở máy hút khói, có thể là không nghe thấy đấy! Tôi đi xem thử. Bà xã, bây giờ bà xuất viện rồi, trong nhà có tôi còn có dì giúp việc, bảo Tiểu Đào về nhà ở đi, hai vợ chồng trẻ không thể cứ ở riêng mãi được.”

Mẹ Đào trầm ngâm giây lát, gật gật đầu, “Được, sắp Tết âm lịch rồi, trong nhà nó chắc cũng có nhiều việc phải làm. Tối Hoa Diệp đến ăn cơm, sẽ bảo con bé theo nó về.”

Đào Giang Hải cười cười, xoay người lên lầu, cửa phòng Đào Đào đang đóng, ông đẩy một cái, không mở ra, phát hiện bên trong bị khóa, ông ngây người, vội vàng gõ cửa.

“Cái nào?” Giọng Đào Đào không có tức giận, mềm mại hỏi.

“Tiểu Đào, con đang ngủ hả?”

“Bố, có chuyện gì không ạ?”

“Mẹ con bảo con xuống giúp bà ấy tắm.”

“Vâng ạ, bố xuống trước đi, con sẽ xuống ngay.”

Đào Giang Hải đi mấy bước, ngẫm nghĩ có điều bất thường, lại xoay người, đứng ở cửa đợi. Cửa mở, Đào Đào từ bên trong đi ra, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Đào Giang Hải, bất ngờ, muốn đóng cửa lại, Đào Giang Hải giơ tay ra chặn, cửa va vào tường đánh “rầm” một tiếng.

Sàn nhà trong phòng, là mấy vali hành lý lớn có nhỏ có, cái nào cũng mở toang, trên giường chất đầy quần áo, có áo khoác mùa đông, cũng có váy ngắn mùa hè, một hộp đựng trang sức hình chữ nhật trên tủ đầu giường, trông giống như hộp ông dùng đựng vàng lúc Đào Đào đi lấy chồng.

“Tiểu Đào…” Ông quay đầu nghi hoặc nhìn Đào Đào, “Đây là gì vậy? Tủ đồ ở nhà con đựng không hết, chuyển sang nơi khác để?”

Đào Đào cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, giống như lúc nhỏ phạm lỗi, không nói một tiếng.

“Tiểu Đào, con đừng hù bố, từ từ nói. Chuyện này rốt cuộc là sao?” Đào Giang Hải dù có sơ ý đến mấy, cũng cảm thấy có điều bất thường, ông sợ mẹ Đào nghe thấy, đóng chặt cửa phòng trước.

“Không có chuyện gì lớn đâu ạ, con với Hoa Diệp ly hôn rồi.” Đào Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy ưu thương.

Đào Giang Hải sái chân, ngã ngồi xuống giường. “Hi hi, Tiểu Đào, con đang đùa với bố, đúng không?”

“Không có! Vốn dĩ con muốn đợi vài ngày nữa mới nói với bố mẹ, bây giờ bố nhìn thấy rồi, con cũng không giấu nữa.”

“Là vì tâm tư bỉ ổi đó của bố sao? Tiểu Đào… Đó là bố không tốt, là bố tự mình đa tình, không liên quan gì đến Hoa Diệp và mẹ chồng con, con đừng giận lây sang họ. Con xem, mẹ con đã thành ra như vậy, sao con có thể…” Đào Giang Hải sốt ruột đến trán cũng phát sáng.

“Con và Hoa Diệp ly hôn không liên quan đến chuyện này, chúng con là vì… tích cách không hợp nhau…”

“Cho dù cùng một mẹ sinh ra, tính cách cũng không thể giống nhau. Vợ chồng sống với nhau là phải từ từ tìm hiểu, nhường nhịn nhau. Thời gian này có phải Hoa Diệp bận rộn, không có thời gian ở bên con, nên con giở tính không. Tiểu Đào, bố cưng chiều con thế nào cũng được, nhưng việc này, bố không thể theo ý con được. Thảo nào Hoa Diệp đã bảo là sẽ đến đón mẹ con ra viện, sao đột nhiên lại không đến. Mau, gọi điện cho Hoa Diệp, xin lỗi, không, bố cũng phải xin lỗi mới được, vì không dạy dỗ con cho tốt.”

“Bố,” Đào Đào uất ức nhìn chằm chằm Đào Giang Hải, run giọng hỏi, “Trong mắt bố, Hoa Diệp tốt đến thế sao?”

“Nó sự nghiệp thành công, lại có giáo dục, ngoại hình không tệ, có trách nhiệm, chín chắn vững vàng, không tốt sao?”



Đào Đào ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, hít thở sâu, mỉm cười chua chát, “Đàn ông tốt thì nhất định sẽ là người chồng tốt?”

“Hàng xóm láng giềng đều nói hai đứa trông rất xứng đôi.”

“Trên phố bao nhiêu vợ chồng trông cũng rất xứng đôi, nhưng bố hỏi thử họ có thật sự hạnh phúc không? Còn có một số người, trai xấu gái đẹp, người khác đều nói bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Nhưng người ta lại sống hòa thuận bên nhau cả đời? Trông? Mắt có thể nhìn thấy được bao sâu, bao xa? Lại có thể nhìn thấy được bao nhiêu chân tướng? Người ta đều nói hôn nhân giống như mang giày, có vừa chân hay không, thoải mái hay không chỉ có bản thân mình biết. Có đôi giày rất đẹp, nhưng chưa hẳn là thích hợp với mình.”

“Hoa Diệp không phải là đôi giày vừa chân sao? Vậy nửa năm nay, con đi đường bằng cách nào?” Đào Giang Hải nhảy dựng lên, gào to.

“Con không có coi hôn nhân như trò đùa, cũng không phải đang sống thử với Hoa Diệp, con thật sự muốn sống cùng anh ấy cả đời.” Đào Đào nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt lăn dài trên đôi gò má, “Nhưng con đã không chịu nổi nữa rồi. Nếu bố và mẹ không cần con, con có thể ra đi. Nhưng con và Hoa Diệp vẫn sẽ ly hôn.”

Đào Giang Hải bị nỗi đau khổ dữ dội trên mặt Đào Đào làm cho hoảng sợ, “Tiểu Đào, Hoa Diệp… ở bên ngoài có người khác?”

Đào Đào che miệng, nức nở không thành tiếng.

“Nó dám, bố đánh gãy chân nó.” Cổ Đào Giang Hải nổi gân xanh.

Đào Đào trề môi, bỗng nhiên bổ nhào vào lòng Đào Giang Hải, “Bố đừng hỏi nữa. Nói ra thì, con mới là người thứ ba giữa họ. Từ đầu đến cuối, anh ấy đều chỉ yêu một mình cô ta. Bây giờ, cô ta quay về rồi.”

“Nói vậy là sao chứ, đừng nâng cao người khác mà hạ mình xuống, con là cưới hỏi đàng hoàng. Con có bắt gian chúng tại giường không?”

Đào Đào lắc lắc đầu.

“Vậy… nói không chừng Hoa Diệp không có làm chuyện gì khốn nạn. Tiểu Đào, bố sẽ nói chuyện nghiêm túc với Hoa Diệp, có lẽ không tệ như con nghĩ đâu.”

“Bố….” Đào Đào đẩy Đào Giang Hải ra, lau nước mắt trên mặt, “Bố vẫn muốn con ở cùng anh ấy sao?”

Đào Giang Hải thở dài, “Tiểu Đào, bố đã quan sát Hoa Diệp mấy năm, bố hiểu cách làm người của nó. Nếu nó thật sự còn vấn vương bạn gái cũ thì nó sẽ không lấy con. Đàn ông chỉ cần không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, có thể tha thứ được thì hãy tha thứ đi con!”

Đào Đào nhìn Đào Giang Hải với vẻ quái lạ, “Bố, vậy bố nói xem lần này mẹ bị bệnh không phải rất nực cười sao? Bố cũng không có làm gì, mẹ tức giận cái gì chứ?”

“Tiểu Đào…”

“Thật ra, đây cũng chỉ là chuyện một tấm hình mà thôi, Hoa Diệp làm chuyện không biết quá đáng hơn thế này bao nhiêu lần. Lẽ nào nhất định con phải nằm trong bệnh viện giống như mẹ, thì bố mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc sao? Ý nghĩa của con đối với anh ta chẳng qua chỉ là có thể sinh con cho anh ta mà thôi. Bố, con không xứng có được một người đàn ông cả thể xác lẫn tinh thần đều là tình yêu sao? Bố muốn nhìn thấy con ấm ức cả đời sao?”

Đào Giang Hải nghẹn lời.

“Tôi ủng hộ Tiểu Đào ly hôn.” Cửa bị người khác đẩy ra “rầm” một tiếng, mẹ Đào mặt đầy nước mắt đứng ở ngoài cửa.

Đào Đào căng thẳng chạy lên trước, hoảng hốt dìu mẹ Đào.

“Đừng sợ, trải qua một số chuyện, tim mẹ bây giờ khỏe lắm! Tiểu Đào, mẹ hiểu con, cuộc sống kiểu đó giống như dùng đá cách một lớp quần áo đập vào người con vậy, bên trong bị thương rất nặng, nhưng bên ngoài vẫn không nhìn ra.” Bà thương xót sờ đầu Đào Đào, sau đó xoay người nhìn Đào Giang Hải, “Ông Đào, ông đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, coi như tôi ích kỷ đi, giữ Tiểu Đào lại bên mình thêm vài năm nữa.”

Đào Giang Hải giậm chân, thở dài thườn thượt.

Đào Đào không ngờ mẹ lại cởi mở như vậy, bây giờ mới dám buông bỏ mọi thứ, ôm lấy mẹ thoải mái khóc thật to.

Đêm nay, sau bữa tiệc mừng mẹ Đào xuất viện của biệt thự nhà họ Đào, lại vì việc ly hôn của Đào Đào, không khác gì là treo cờ rủ xót thương.

Đào Giang Hải ở ngoài sân phơi hút thuốc cả đêm. Đào Đào thu dọn quần áo, đèn trong phòng cũng sáng mãi đến khi trời sáng.

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Đào Đào đợi mẹ Đào lên giường rồi, kiểm tra giấy kết hôn, chứng minh thư, sau đó nói với dì giúp việc là ra ngoài có việc. Đào Giang Hải nhiều ngày không ở công ty nội thất, công việc tồn đọng rất nhiều, không về ăn trưa, trong lòng cũng không thể đối mặt với sự thật Đào Đào sắp ly hôn.

Mẹ Đào ở trong phòng ngủ bảo Đào Đào đi sớm về sớm, dì giúp việc đưa Đào Đào đến bên đường đón xe, vẻ mặt đồng tình, không nhịn được an ủi Đào Đào, nói những lời như vẫn còn trẻ, đừng buồn.

Đào Đào mệt mỏi cười cười, trong mắt những bậc cha mẹ, ly hôn là chuyện kinh thiên động địa.

Thật ra, đối với cô mà nói, chẳng phải cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ khi đã cùng đường bí lối hay sao?



Đến Cục Dân chính, vừa nhìn đã thấy xe của Hoa Diệp đang dừng ở bên đường. Trước đây, khi cô tan làm ra khỏi công ty, nhìn thấy chiếc xe này, trên mặt sẽ bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Cửa xe mở, Hoa Diệp từ bên trong đi ra, rèm mi sâu thẳm, xương gò má nhô lên, tiều tụy giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ.

Cô nhanh chóng ngoảnh mặt đi, không nhìn anh nữa, “Anh ký vào đơn thỏa thuận chưa?”

Hoa Diệp không tiếp lời, cứ nhìn cô đăm đăm.

Họ kết hôn vào tháng Năm, hôm đến đăng ký kết hôn, cô đặc biệt mặc chiếc váy dài màu hồng, tay xách một cái túi to màu đỏ. Nhân viên phụ trách đăng ký kết hôn bảo cô đưa chứng minh thư ra, cô cúi đầu lục tìm trong túi xách nửa ngày mà vẫn không lấy ra, sốt ruột đến sắp khóc, cuối cùng vẫn là anh tìm được trong ví của cô. Nhân viên trêu “Cô dâu mới quá xúc động rồi”, cô thẹn thùng trốn đằng sau lưng anh, mặt đỏ như trái cà chua chín.

Nhận giấy kết hôn xong, hai người quay lại xe, anh đang định khởi động xe, cô đột nhiên lay lay cánh tay anh, anh nghiêng người qua, cô ôm lấy cổ anh, vùi vào lòng anh, dán bên tai anh, dùng giọng nói không thể nghe thấy xấu hổ gọi một tiếng: “Chồng ơi!”

Lúc đó tim anh chấn động dữ dội, giây tiếp theo, ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô thật sâu.

“Không vào à?” Đào Đào đi được mấy bước, không nghe thấy đằng sau có động tĩnh gì, quay người lại.

Đôi mắt e lệ yêu kiều ấy bây giờ đã không còn chút sóng gió, phải chăng, cô đã trao hết tất cả dịu dàng cho vị thầy Tả đó rồi? Không, không, mặc dù có ảnh của Tăng Kỳ, Đào Đào cũng đã thừa nhận, nhưng Hoa Diệp vẫn không thể tin rằng Đào Đào thật sự làm ra những chuyện như nɠɵạı ŧìиɧ. Nhưng không phải nɠɵạı ŧìиɧ, Tả Tu Nhiên đối với Đào Đào cũng rất đặc biệt. Khi cô đau khổ không ai giúp đỡ, người cô muốn dựa dẫm, người cô muốn tin tưởng là Tả Tu Nhiên, mà không phải anh.

Trong cuộc đời cô, anh còn có thể đóng vai ai nữa đây?

Lúc này, ly hôn hình như chỉ là để bảo vệ sự tôn nghiêm của đàn ông mà thôi. Nếu không, anh phải đợi cô khởi tố sao?

Cuộc đời anh có quá nhiều sự ra đi, lúc còn trong bụng mẹ, bố ra đi; sau khi trưởng thành, Mộc Ca ra đi; bây giờ, người ra đi là Đào Đào.

Anh chỉ có thể đối mặt, không thể ngăn cản.

Tâm trạng vừa tuyệt vọng vừa lạnh lẽo giống như luồng khí lạnh từ dưới chân dâng lên, đến tận đáy lòng, anh rất lạnh, rất đau, nhưng anh biết anh có thể chịu đựng được.

Anh nhấc chân đi theo cô.

Mười phút sau, hai người một trước một sau ra khỏi Cục Dân chính, anh nhìn bóng anh và bước chân cô xếp chồng lên nhau, dường như rất thân thiết, nhưng lần lượt lại là hai cá thể đơn độc.

Cô đi rất nhanh, anh gọi cô lại, “Anh tiễn em!” Anh biết xe của cô đã mang đi sửa rồi.

“Không cần, bắt xe rất tiện.” Cô nhìn vào mắt anh, đã thêm một cảm giác xa cách.

“Chúng ta cùng đi uống chút gì đi.” Anh không phải người nhiệt tình, nhưng lại đang cố gắng tìm chủ đề nói chuyện. Giờ mà chia tay, sau này anh muốn tìm cô sẽ không còn dễ nữa. Bây giờ mới là buổi chiều, anh muốn cùng cô đến một quán trà ngồi, ăn chút điểm tâm, sau đó cùng nhau ăn bữa tối, thậm chí anh muốn bảo cô về Thính Hải Các, hai người cùng nhau nấu bữa tối, coi như giữ lại một kỷ niệm. Hoặc là, anh đưa cô đi mua sắm, đến khi nào cũng được.

“Em không uống.” Cô lắc đầu, lòng thoáng qua tia cay đắng, trước đây nếu anh nói như vậy, cô sẽ vui mừng nhảy nhót biết bao nhiêu.

Một chiếc taxi dừng lại, “Có đi xe không?” Tài xế là một cậu trai trông có vẻ lưu manh, trong loa vọng ra một bản nhạc DJ cuồng dã, cậu ta nhịp theo tiết tấu, đầu gật như gà mổ thóc.

Đào Đào kéo cửa ghế sau ra ngồi vào, Hoa Diệp giữ cửa xe, cau mày, nói với Đào Đào: “Đổi xe khác đi!”

“Tại sao?” Đào Đào khó hiểu.

Anh liếc nhìn sau gáy tài xế, “Hay là anh đưa em về, tóm lại không thể ngồi chiếc xe này.”

Đào Đào đột nhiên hiểu ra, cô cười cười, “Hoa Diệp, kể từ giây phút lúc nãy, em đã không còn là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh nữa rồi, nếu em có xảy ra chuyện gì, người đầu tiên em thông báo là bố mẹ em, chứ không phải anh.”

Mặt Hoa Diệp bỗng trắng như tờ giấy, cứng như tượng đá.

“Phiền anh tránh ra, em phải về rồi.” Cô chớp mắt, gạt tay anh đi, đóng cửa xe lại. Trong những nốt nhạc đinh tai, chiếc xe vụt chạy khỏi tầm nhìn của anh.

Anh đứng yên thật lâu, mãi nhìn về hướng chiếc xe đi xa, không hề nhúc nhích.

Sau này, họ thật sự đã là hai người không có bất cứ liên quan gì nữa rồi sao?...
« Chương TrướcChương Tiếp »