Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Mưu ℕɠɵạı Ŧìиh

Chương 79: Ánh trăng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không lâu sau, một cô gái vừa trẻ trung vừa thời thượng từ bên ngoài đi vào. Trang điểm tinh tế, gương mặt lạnh lùng. Cô ta đánh giá Hoa Diệp, rồi quay đầu nhìn nhìn cánh cửa đang mở toang, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh miệt, “Luật sư Hoa, tôi nghĩ cánh cửa này vẫn nên đóng lại thì tốt hơn.”

Hoa Diệp đứng dậy, chỉ ghế sofa, làm tư thế mời ngồi, “Cô Tăng nghĩ nhiều rồi, phòng làm việc của tôi khi có khách, người khác sẽ không tùy ý đến chơi. Uống trà hay cà phê?”

“Không phải tôi nghĩ nhiều, là tôi nghĩ cho luật sư Hoa. Tôi không uống gì hết, sẽ không làm phiền luật sư Hoa lâu đâu. Ồ, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Tăng Kỳ, bố tôi là Tăng Trí Hoa, chắc luật sư Hoa không lạ nhỉ!”

Hoa Diệp cười nhạt, “Nghe rất quen tai.”

Có thể biểu hiện của anh có hơi khiến Tăng Kỳ bất ngờ, cô ta sững người vài giây, ngồi xuống, đặt túi xách lên đầu gối, nhìn chằm chằm Hoa Diệp.

“Hôm nay cô Tăng đến đây là để tư vấn về pháp luật hay là ủy thác cho văn phòng đại diện vụ án?” Hoa Diệp hỏi.

“Coi như là tư vấn đi! Bạn trai tôi thông da^ʍ với người phụ nữ khác, xin hỏi tôi nên dùng biện pháp pháp luật gì?”

Hoa Diệp trầm mặc giây lát, cười nói: “Có thể cô Tăng không rõ, văn phòng chúng tôi chỉ đại diện cho những vụ án kinh tế. Có điều, cô Tăng đã đến rồi thì tôi xin nhắc nhở cô Tăng một chút, nếu chỉ là bạn trai bạn gái tình cảm xích mích thì vẫn là chuyện về phương diện đạo đức, không được tính là pháp luật.”

“Nếu người phụ nữ đó là người đã có chồng thì sao?”

“Vậy thì, quyền hành sử nên là chồng của đối phương.”

Tăng Kỳ hơi cúi đầu, kéo dây kéo túi xách, móc từ bên trong ra một xấp hình đặt trước mặt Hoa Diệp, “Tôi nghĩ sau khi luật sư Hoa xem xong, sẽ hiểu được dụng ý của việc tôi đến đây.”

Hoa Diệp tùy ý dựa vào sofa, không hề vội vàng giở xem hình, mà nhìn Tăng Kỳ một lượt từ trên xuống dưới, giống như không thèm quan tâm.

Tăng Kỳ có hơi kích động, “Lẽ nào luật sư Hoa đã biết rồi?”

“Biết chuyện gì?” Hoa Diệp cụp mắt, giở từng tấm ảnh, hình như là chụp bằng điện thoại, không gọi là rõ nét lắm, nhưng vẫn ổn, có thể nhìn ra người trong hình là ai. Anh xem qua từng tấm một, rồi lại nhìn thời gian trên hình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Năm giờ sáng, vợ anh và bạn trai tôi cùng lúc xuất hiện dưới lầu căn hộ anh ấy, hai người cùng đến sân bay. Ở sân bay cùng nhau ăn sáng, sau đó tay trong tay đi kiểm tra an toàn, anh ấy còn ôm cô ta nữa. Luật sư Hoa, điều này có nghĩa là gì, có cần tôi giải thích không?”

“Nói đi, có nghĩa là gì?” Hoa Diệp nhàn nhã xếp chéo hai chân, tay chống cằm.

Tăng Kỳ tức giận, “Luật sư Hoa, cảm giác bị cắm sừng có phải rất thích không?”

“Cô Tăng, xin chú ý cách dùng từ của cô.” Sắc mặt Hoa Diệp bỗng lạnh đi, khẩu khí mang theo hơi lạnh, “Xin hỏi cô Tăng, chuyến bay của bạn trai cô là mấy giờ?”

“Sáu giờ rưỡi.”

“Xin hỏi nữa là bạn trai cô với vợ tôi có quan hệ gì trong công việc? Trước đây bạn trai cô ở nước ngoài mấy năm?”

Tăng Kỳ khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Anh ấy là cấp trên của cô ta, anh ấy ở nước ngoài mười mấy năm!”



“Chuyến bay sáu giờ rưỡi sáng, từ nội thành muộn nhất phải xuất phát lúc năm giờ, nếu không sẽ không kịp kiểm tra an toàn. Vì để chứng minh sự quang minh lỗi lạc của mình, nhất định phải đợi đến khi mặt trời rọi mới xuất phát? Tôi nghe Đào Đào nói thầy Tả là kỹ sư của tổng công ty, chỉ là đến Thanh Đài chỉ đạo, cô ấy làm trợ lý của anh ta mấy tháng, sau này sẽ rất khó gặp được. Cô ấy tiễn anh ta không hợp lẽ phải, không hợp luân thường? Thầy Tả sống ở nước ngoài nhiều năm, hành vi, tư duy gần như đã Tây hóa, ôm nhau chỉ là một phép lịch sự giữa bọn họ. Trí tưởng tượng của cô Tăng có hơi quá phong phú nhỉ. Nếu cô Tăng kiên quyết muốn tăng thêm sự mờ ám, vậy còn có chứng cứ gì khác không?”

“Luật sư Hoa muốn lừa mình dối người như vậy thì tôi nói cho anh biết… Ở công ty Đào Đào và thầy Tả thường hay không màng ảnh hưởng mà liếc mắt đưa tình… Có người nhìn thấy họ cùng nhau đi mua sắm, ăn cơm, không chỉ vậy, lãnh đạo công ty còn tìm Đào Đào nói chuyện, bảo cô ta thu bớt lại hành vi của mình…”

Tăng Kỳ bỗng dừng lại, kinh hoàng nhìn khuôn mặt lạnh thấu xương của Hoa Diệp, không dám nói tiếp.

“Nếu tôi đoán không lầm thì người lãnh đạo đó chính là bố cô Tăng Kỳ, tổng giám đốc Tăng Trí Hoa.”

Ngữ khí u ám của Hoa Diệp khiến Tăng Kỳ bất giác rùng mình.

“Rầm” một cái, Hoa Diệp đập tay xuống mặt bàn trước mặt, đứng dậy, “Tôi không ngờ vợ tôi ở công ty lại chịu sự công kích thân thể và sỉ nhục về nhân cách này. Nếu nhân viên công ty có hành vi quá đáng, ắt sẽ có lãnh đạo phòng ban khác hoặc người phụ trách bộ phận Nhân sự chỉ ra, một tổng giám đốc mà vượt quyền như vậy, rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng, lẽ nào ông ta không biết phải tôn trọng nhân quyền của nhân viên sao?”

Tăng Kỳ ngây người, cũng hoảng hốt, “Luật sư Hoa… thật ra bố tôi cũng không nói được mấy câu… hơn nữa những người khác đều không biết…”

“Vậy thì tôi vô cùng nghi ngờ các người ác ý phỉ báng vợ tôi. Về mặt pháp luật, tội phỉ báng…”

“Luật sư Hoa, đừng, đừng mà…” Vẻ vênh váo hung hăng lúc đến của Tăng Kỳ đã bay đi hết, cô ta bị mấy câu của Hoa Diệp làm cho hoang mang lo sợ, “Thật ra cũng không có gì, là tôi rất thích rất thích thầy Tả. Mà thầy Tả lại rất quan tâm Đào Đào, tôi ghen tỵ… nên mới bảo bố tôi nói Đào Đào giữ khoảng cách với thầy Tả…”

“Cô không phải là bạn gái của thầy Tả?” Hoa Diệp híp mắt lại.

Tăng Kỳ xấu hổ cúi thấp đầu, “Sẽ phải nhanh thôi, tôi cũng được điều đến Bắc Kinh làm việc rồi. Hôm Tết Nguyên Đán tôi đi tiễn thầy Tả, nhìn thấy… Tôi nghĩ là tôi bị cơn ghen làm cho choáng váng rồi, luật sư Hoa, Đào Đào không ở cùng thầy Tả là tốt lắm rồi… Đều là tôi nghĩ vớ vẩn cả, không phải thật…”

“Dụng ý cô đến tìm tôi?”

“Không phải tôi muốn gây phiền phức cho anh, là tôi nhắc nhở anh một chút, tôi thật sự rất sợ… thầy Tả thích Đào Đào. Luật sư Hoa, anh cho rằng họ không thể nào, có phải không?” Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Diệp với vẻ mong chờ.

Hoa Diệp trả lời từng câu từng chữ: “Luật sư chỉ nói sự thật.”

“Vậy anh cảm thấy tình cảm của hai người có biến chất không?”

Hoa Diệp đặt tay sau lưng, bàn tay nắm thành đấm, nắm thật chặt, “Tôi hiểu Đào Đào, cô ấy không phải loại phụ nữ mà cô nghĩ, cô ấy chỉ là tùy hứng, yếu ớt, nhưng rất có nguyên tắc.” Câu này, anh nói rất chậm, nói cho Tăng Kỳ nghe, lại giống như nói cho chính mình nghe.

“Anh có thể chắc chắn không?”

“Cô ấy là người trong lòng tôi. Tôi có thể.”

Tăng Kỳ mỉm cười, “Tôi đây cũng là lo bò trắng răng mà, thầy Tả đã về Bắc Kinh rồi, luật sư Hoa lại ưu tú như vậy, Đào Đào sao có thể nɠɵạı ŧìиɧ được chứ? Cảm ơn luật sư Hoa!”

“Hình như không nên cảm ơn, mà nên xin lỗi.”



“Ừ ừ, xin lỗi, luật sư Hoa, là tôi mạo muội rồi. Nhưng nghe những lời anh nói, tôi thật sự rất yên tâm. Chuyện đó… phí tư vấn bao nhiêu vậy?”

Hoa Diệp khàn khàn nặn ra ba chữ: “Không cần đâu.”

“Vậy sau này anh và Đào Đào đến Bắc Kinh, tôi mời hai người ăn cơm. Cảm ơn anh, luật sư Hoa!” Cô ta vội khẽ gật đầu, tươi cười rạng rỡ ra về.

Hoa Diệp giống như đã bị rút hết sức lực toàn thân, anh ngã ngồi xuống sofa một cái “phịch”, run run móc thuốc lá từ trong túi áo ra, bật lửa cả một lúc lâu cũng không có lửa, anh tức giận bẻ điếu thuốc gãy làm hai, hai tay che lấy mặt, nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên biết Tả Tu Nhiên, là một tấm ảnh trong điện thoại Đào Đào, anh ta đang ngủ, nhưng nhìn ra rất anh tuấn. Vì Tả Tu Nhiên, anh đã đập nát điện thoại của Đào Đào, lần đầu tiên hai người cãi nhau lớn tiếng, anh ngủ trên xe hai đêm. Sau đó, Đào Đào không có gì khác thường. Anh cố tình hỏi về Tả Tu Nhiên thì vẻ mặt Đào Đào rất thản nhiên. Sau đó nữa, anh đi công tác về, đến quán lẩu đón Đào Đào, lờ mờ cảm thấy giữa Tả Tu Nhiên và Đào Đào có một sự ăn ý, sự ăn ý này, là thứ mà anh xa lạ. Tiếp đó là anh biết được từ chỗ bác sĩ Âu Dương, là Tả Tu Nhiên gọi điện nên bác sĩ Âu Dương mới từ nước ngoài nghỉ phép quay về. Chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, ân tình này liệu có phải hơi quá rồi không? Chỉ là lúc đó trong lòng anh đang rối bời, suy nghĩ này chỉ thoáng qua chứ không có nghĩ nhiều.

Anh hiểu Đào Đào, cô cãi nhau với anh vì Mộc Ca, giận dữ với anh, nói lời cay độc, bỏ nhà ra đi, đòi ở riêng, đều xuất phát vì ghen tuông, đều là nghi ngờ giữa anh và Mộc Ca tình cũ lại cháy, anh cho rằng chỉ cần giữ tốt chừng mực, thì những việc này đều sẽ tan đi, đợi Đào Đào nghĩ thông rồi, sẽ hiểu thôi. Chấp nhận rồi, cô tự nhiên sẽ quay về.

Anh đã sai rồi sao? Đào Đào thật ra không đơn giản như vậy, cô cũng có một mặt khó mà suy đoán.

Đêm trước Tết Nguyên Đán, anh và cô cãi nhau xong chia tay, cô cả đêm không về, anh hỏi cô ở đâu, cô chỉ trả lời “Ở ngoài”.

Hoa Diệp buông tay ra, cố gắng mở mắt, cầm hình ở trên bàn lên, nhìn kỹ lại từng tấm một. Thật ra, lúc nhìn thấy những tấm hình này, anh đã biết đêm hôm đó Đào Đào ở cùng với Tả Tu Nhiên.

Ánh mắt Tả Tu Nhiên nhìn Đào Đào là sự dịu dàng, cưng chiều của một người đàn ông nhìn người con gái mình yêu, hình như cô đã khóc, mắt sưng húp, nhưng vẫn thỉnh thoảng lộ ra vẻ hờn dỗi với Tả Tu Nhiên. Trước quầy kiểm tra an toàn, lúc Tả Tu Nhiên ôm cô, trong mắt cô dường như có ánh nước.

Giọt nước mắt đó là rơi vì ai?

Hoa Diệp giơ tay lên, hình bay xuống đất, anh cúi người, ấn lấy ngực, ở đó dường như có một cái cưa điện, đang từng chút một cưa trái tim anh. Anh liên tục hỏi chính mình: Đây là chuyện xảy ra từ bao giờ, tại sao anh lại không hề hay biết?

Không phải là cô ghen, là cô…

Không được nghĩ, nỗi đau không thể hình dung giống như dây leo bò khắp người, quấn dày đặc, anh đau đến không thể hít thở. Nỗi đau như vậy khác với nỗi đau khi chia tay Mộc Ca lúc đầu, nỗi đau Mộc Ca mang đến cho anh, anh có thể tê dại mà sinh tồn trong sự chán chường, còn bây giờ, Đào Đào lại mang đến cho anh nỗi tuyệt vọng tột đỉnh.

Không, không, anh phải hỏi cô, tại sao cũng muốn đối xử với anh như vậy? Anh là người dễ dàng có thể bị người khác vứt bỏ như vậy sao?

Ánh mắt anh hời hợt tìm kiếm chìa khóa xe, cầm lên, lảo đảo đi xuống lầu, thư ký Trâu ở đằng sau gọi anh, anh cũng không nghe thấy. Anh đến đường Quế Lâm, cửa sân đóng chặt, cổng lớn cũng đóng, không có ai. Anh đuổi đến bệnh viện, dì giúp việc cười mím chi ngồi bên giường đút cơm cho mẹ Đào, Đào Giang Hải đang đứng cười ngây ngô, anh hỏi Đào Đào đâu, Đào Giang Hải nói hôm nay cô đi làm, vẫn chưa đến.

Anh ngẫm nghĩ, cô đã hết nghỉ phép, hôm nay đi làm, nhưng bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, đã qua giờ tan làm từ lâu. Anh lại vội quay về Thính Hải Các, thỉnh thoảng Đào Đào sẽ âm thầm về nhà. Chiếc BMW không có ở chỗ đậu, anh vẫn đi lên lầu.

Trong nhà không có ai, anh thất bại đi vài vòng trong phòng khách, vào nhà vệ sinh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đầy nước, bỗng nhiên anh phát hiện, mọi thứ thuộc về Đào Đào ở trên kệ, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, khăn lông, tất cả đều không thấy tung tích. Anh ngây người hồi lâu, điên cuồng chạy đến phòng ngủ, kéo tủ đồ ra, tất cả quần áo từ mùa xuân đến mùa đông của Đào Đào đều đã biến mất, ngay cả sách cô đọc… Không, tấm ảnh kết hôn treo trên tường cũng không còn nữa.

Tay chân thoáng chốc lạnh ngắt, anh vịn tường đi ra ngoài, vào thư phòng, nhìn thấy trên bàn đặt hai tờ thỏa thuận ly hôn.

Anh run run cầm đơn thỏa thuận lên, phát hiện máy in vẫn đang mở, nguồn điện máy tính cũng không tắt, hiển nhiên bản thỏa thuận này là vừa được in từ trên mạng xuống, một khắc trước, cô vẫn còn ở đây.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối, anh không bật đèn, anh dời tờ thỏa thuận tới trước, trên bầu trời treo một mặt trăng lưỡi liềm, ánh trăng trắng sáng như sương. Trên đơn thỏa thuận, cô đã ký sẵn tên của mình, cô viết ở trên, nhà cửa và sổ tiết kiệm, hết thảy cô đều không cần, cô sẽ mang theo chiếc BMW đứng tên cô, còn có mấy thỏi vàng trong két sắt là của hồi môn của cô, cũng nên thuộc về cô…
« Chương TrướcChương Tiếp »