Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Mưu ℕɠɵạı Ŧìиh

Chương 76: Tình nửa đêm (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ừ, vậy tạm biệt!” Anh đưa tay chống khung cửa. Mày đẹp nhướng lên.

Cô ngẩng mặt, nhìn chằm chằm về phía anh, trong mắt có làn khói xa mờ mê ly, có nước non đang chảy, nụ cười như một đóa hoa chầm chậm nở trên mặt cô, “Ừm, tạm biệt!”

Cô tinh nghịch vẫy vẫy tay, tựa như một người phụ nữ xinh đẹp, thướt tha xoay người đi.

Anh chớp chớp mắt nghiền ngẫm, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, sau đó bật cười lắc đầu. Giây tiếp theo cửa thang máy lại mở ra, Đào Đào đang mím môi, lại đứng trước mặt anh.

“Lần này quên gì nữa?” Anh không bất ngờ, hai tay đút vào túi quần, nhún nhún vai.

“Thầy Tả, chúc mừng năm mới!”

“Bây giờ mới có mười giờ hai mươi, còn hơn một tiếng nữa mới đến năm mới.”

“Tôi… nói trước.”

“Được, chúc mừng năm mới!” Anh hít thở sâu, tim đập như trống bỏi, hai tay đầy mồ hôi, đứng không vững. Loại cảm giác mà chỉ thiếu niên bồng bột mới có này đã lâu không gặp.

Đào Đào cau cau mày, trong mắt vụt qua một tia sáng.

“Cần tôi ấn thang máy giúp em không?” Anh giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Không vội, tôi còn có việc khác…” Cô nắm tay lại.

“Làm gì vậy?”

Lời chưa nói dứt, cô đột nhiên vươn tay ôm lấy anh, “Tôi muốn hầu hạ anh.”

Tả Tu Nhiên cứng đơ, vừa giận lại buồn cười, con nhóc này đã kết hôn nửa năm rồi, sao tán tỉnh vẫn còn thẳng thắn và ngốc nghếch như vậy chứ, nhưng đáng chết là lại khiến anh cảm thấy rất hỗn loạn.

“Hầu hạ bao lâu?” Anh chần chừ giây lát, rồi kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại, cúi đầu xuống, dùng tay nâng cằm cô lên.

Cô cụp mắt, không hề nhìn anh, “Một đêm!” Trả lời rất trong trẻo rất quả đoán, bàn tay run run thuận theo ngực anh trượt xuống, rơi chính xác lên khuy quần, lần mò muốn mở ra.

Anh híp mắt, chặn tay cô lại, “Tại sao?”

Cô tưởng anh chê thời gian dài, chu môi khẽ nhắm mắt lại, “Vậy thì nửa đêm, một tiếng cũng được.”

Tả Tu Nhiên không cười nổi nữa rồi, vặn hỏi: “Em muốn chơi trò tình một đêm?”

“Đúng!” Cô trả lời rất lớn tiếng.

“Tại sao lại chọn tôi?” Trong giọng nói của anh có hơi giận dữ. Anh đã từng chơi trò tình một đêm, thậm chí không bài xích tình một đêm, trai gái trưởng thành, nhu cầu sinh lý, cùng nhau trải qua một đêm xuân lãng mạn mê đắm, không là gì cả. Nhưng mà, Đào Đào thì không được.

Tại sao ư? Đào Đào dừng động tác lại, đôi mắt to đen láy đảo mấy vòng, dường như câu hỏi này rất phức tạp. Bởi vì cô rất lạnh, cô muốn hấp thụ ấm áp; bởi vì không còn lý do để quý trọng bản thân nữa rồi, cô chỉ là công cụ sinh đẻ của người khác, cô trung trinh hay tùy ý, không còn ai quan tâm đến nữa; bởi vì cô muốn biết nɠɵạı ŧìиɧ là cảm giác như thế nào, sao có thể khiến Hoa Diệp tìm được niềm vui trong đó đến thế; bởi vì thầy Tả sắp đi rồi, anh rất đào hoa, sau này sẽ không gặp được nữa, nhưng anh đối với cô rất tốt, lên giường với thầy Tả, sẽ cho cô cảm giác an toàn, không có nỗi lo về sau.

Ha ha, nghĩ có chu đáo không, cô sắp trở nên hư hỏng rồi… Cô sắp nói tạm biệt với Đào Đào của trước đây rồi…

“Anh không đồng ý sao?” Hàng mi dài run run hai cái, cô đối diện với ánh mắt lạnh băng của anh.

“Em nên biết giới hạn của tôi. Tôi không chạm vào phụ nữ có chồng, càng sẽ không lên giường với một con ma men.”

“Tôi không say.” Cô bỗng đứng dậy, còn đứng thật thẳng lưng. “Thần trí tôi rất rõ ràng, tôi biết tôi đang làm gì. Chỉ cần là phụ nữ, sớm muộn đều sẽ trở thành phụ nữ có chồng, anh lại không có thêm định ngữ, là phụ nữ tương lai sẽ có chồng, hay là phụ nữ hiện tại đang có chồng. Thật ra, những người anh chạm vào trước đây đều là phụ nữ có chồng, cho nên đây không tính là nguyên tắc gì, tôi có cơ hội.”

“Đào Đào!”

Tả Tu Nhiên bị giật mình, không ngờ cô lại trả lời dũng mãnh đến vậy, hệt như là không đạt được mục đích thì không dừng lại.

“Có! Thầy Tả, anh có thể nói chuyện dịu dàng một chút không? Hay là chúng ta tắt đèn rồi nói…”

Tả Tu Nhiên thật sự muốn ói máu, cô đúng là không chút quanh co, trực tiếp lại dứt khoát.

“Em bình thường lại cho tôi, nếu không tôi đá bay em ra cửa đấy.” Anh không phải là thánh nam, đêm nay, anh đã bận lòng với cô lắm rồi, bây giờ cô còn đến giày vò anh như vậy, anh thật muốn ăn tươi nuốt sống cô, nuốt vào trong bụng, thì lòng mới yên ổn.

Giống như than thở, lại giống như hà hơi, mềm mại nhìn anh đăm đăm, bàn tay sờ khuy quần bị anh nắm chặt, không nhúc nhích được nữa, bàn tay rảnh rang còn lại bỗng chuyển hướng, sờ được dây kéo khóa quần, kéo xuống roẹt một cái, tiếp đó luồn tay vào bên trong…

Cô không hẳn là rất thành thạo. Nhưng càng vụng về lại càng có sức cuốn hút.

Máu huyết giống như cồn rượu, vọt lên một tiếng giống như quẹt một que diêm, tuôn trào lên một điểm nào đó trong cơ thể.

Anh từng nói với Đào Đào, đàn ông không có yếu đuối như thế, chỉ cần phụ nữ khẽ ve vãn thì sẽ liền dũng mãnh mạnh mẽ, cứng rắn như sắt, huống hồ người phụ nữ này còn là Đào Đào.

Hơi thở của anh nặng thêm, mỗi một tế bào trong cơ thể thoáng chốc bừng tỉnh, nhảy nhót, điên cuồng bất an kêu gào, anh dùng sức nhắm mắt lại, bàn tay nâng cằm cô chuyển động, hai tay ấn trên hai vai cô, đẩy cô rời xa cơ thể nóng hổi của mình.



“Đào Đào, em muốn làm thật sao?” Anh hung dữ hỏi cô.

“Thật hơn cả chân lý.” Cô nhìn thấy trong mắt anh có màu mực, dần dần thâm trầm, lờ mờ lộ ra vẻ nguy hiểm, cô rụt người lại, nhưng vẫn trả lời rất rõ ràng.

Cô không có trước đây, cũng không có tương lai, hôm nay không đáng để trân trọng, không cần người khác ra tay, cô muốn giẫm nát món đồ sứ này.

“Được… được… được” Anh nói ba từ được liên tiếp, cắn răng, mạnh mẽ bế ngang eo cô lên.

“Đi… đâu?” Cô chấn động, kinh hãi hỏi.

Câu trả lời ngắn gọn: “Lên giường!”

Sự dũng mãnh vừa rồi tan thành mây khói trong phút chốc, cô căng thẳng níu vạt áo anh, môi miệng run run.

Anh ném cô lên giường một cái “phạch”, “Đợi chút! Tắt đèn đi!” Cô cuộn tròn trên giường, kéo chăn qua, khẩn cầu nói.

Anh nghiêm mặt, giống như không nghe thấy, nhanh chóng cởϊ áσ len, áo sơ mi, kéo khóa, quần dài chậm rãi tuột xuống.

“Thầy Tả… đủ rồi… đủ rồi… đừng cởi nữa. Tôi xin lỗi, kết thúc đi…” Lý trí nhanh chóng quay trở lại, hai tay cô che mắt, khóc oa oa thành tiếng.

Nɠɵạı ŧìиɧ không hề dễ, cô rất vô dụng, cũng bất lực, trong lòng cô có một tòa tháp gọi là hôn nhân… cô không vượt qua được.

“Đồ ngốc!” Anh thầm chửi một câu, nói không ra là thất vọng, hay là thoải mái, buồn bực nhặt quần áo lên mặc lại từng cái một, bất lực trừng nhìn người đang khóc đẫm nước mắt trên giường, “Lần sau đừng có làm chuyện ngu xuẩn này nữa, không phải người đàn ông nào cũng đều hô dừng giữa đường đâu.”

Ánh đèn trên giường chiếu vào da cô trắng như tuyết, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt dây, từ trong kẽ tay rơi xuống, anh thở dài.

“Ừm… ừm” Cô ra sức gật đầu, khóc càng dữ hơn.

Một hồi lâu sau, cô cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Tả Tu Nhiên. Anh giống như đang nhìn cô như vậy, từ đầu đến chân đều lặng lẽ, đáy mắt sâu đen có tia sáng cực nhạt đang âm thầm chuyển động, dường như có một sự dằn vặt nào đó.

“Giờ… tôi về đây.” Dũng khí biến mất, chỉ còn lại nỗi nhục nhã vô tận, cô hận không thể hóa thành một luồng gió, mở cửa sổ rồi bay đi.

Trong đêm yên tĩnh, tháp đồng hồ bên bờ biển truyền đến mười hai tiếng chuông “leng… keng…”, tiếp đó, trên bầu trời đêm Thanh Đài bỗng bay lên từng chùm pháo hoa rực rỡ.

Một năm mới đã đến.

“Chúc mừng năm mới!” Thần sắc Tả Tu Nhiên đã dịu trở lại, “Còn năm tiếng nữa là tôi phải đi rồi, em đi tắm rồi ngủ chút đi.”

“Hả?” Cô dụi mắt, không hiểu lắm.

“Có vui không, tôi giữ em lại qua đêm đó.” Anh quẹt mũi cô một cái, lấy ra một chiếc áo sơ mi, ném cho cô, “Nhìn bộ dạng của em đi, còn chơi tình một đêm nữa chứ, xí!”

Cô sững người, đi vào phòng tắm, nhìn thấy người trong gương khóc đến trôi hết chì kẻ mắt, lớp trang điểm cũng tèm nhem, dưới mũi còn treo hai sợi nước mũi, tóc tai rối như ma lem, cô cúi đầu, trút bỏ quần áo trên người, an ủi chính mình không có gì phải xấu hổ cả, cô chỉ là bị Hoa Diệp ép đến mức tâm thần như thế này thôi.

Nước ấm xối lên làn da, thần kinh được thư giãn, chỉ là nước mắt không ngừng rơi. Đứng dưới vòi sen tắm tròn nửa tiếng đồng hồ, cô mới đi ra, mái tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước, tay áo của Tả Tu Nhiên quá dài, xắn lên những mấy bận.

Mặt đã sạch rồi, nhưng mắt vẫn còn hơi sưng, vừa đυ.ng phải ánh mắt của Tả Tu Nhiên, cô liền bất giác né tránh.

“Tôi vẫn nên về nhà thôi!” Ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi, cô hơi áy náy.

“Tôi mệt rồi, không còn sức đưa em về nữa.” Anh ấn ấn huyệt thái dương, hai chân xếp chồng, ngồi trên sofa bên giường, chỉ chỉ giường, “Tôi ra ngoài chợp mắt một lúc, giường cho em.”

“Tôi có thể tự bắt xe.”

“Bây giờ mới dè dặt, liệu có muộn quá rồi không?” Anh trợn cô một cái, “Một mình em ngồi xe, tôi sẽ yên tâm sao?”

“Có gì mà không yên tâm? Có gì mà không yên tâm?” Cô lẩm bẩm hỏi, nhưng lại giống như không cần anh trả lời. Cô không phải là ai đó của anh, sao anh phải lo lắng?

“Em nói xem?” Anh nhìn cô đứng dưới ánh đèn, vì vừa mới tắm xong, khuôn mặt trắng nõn có hơi ửng đỏ, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt sáng yếu ớt, tim khẽ chấn động, đứng dậy, ôm cô vào lòng.

Giống như bị điện giật, mọi chuyện vừa mới xảy ra lại nhảy lại trong não, Đào Đào cứng đơ muốn đẩy ra, “Đứng yên!” Bàn tay anh đã men theo gò má cô, lòng bàn tay anh ấm nóng động tác chậm rãi, giống như vỗ về lại giống như đang dỗ trẻ nhỏ.

Cô sững người, môi anh một lần nữa giống như đêm tuyết hôm ấy, tựa như lông vũ, như sương nhẹ, như gió xuân, sượt qua cánh môi cô, mềm mại, cảm giác được trân trọng phút chốc ập đến, bao lấy mọi giác quan của cô.

“Đừng miễn cưỡng làm chuyện mình không thích, cũng đừng khiến mình tủi thân. Sống sao cho giá trị trăm lần, ngày nào đó tự nhiên sẽ có người dùng trăm lần giá trị để quý trọng em.” Anh thì thầm nỉ non bên tai cô.

Cô không kìm được thả lỏng cơ thể, đưa tay nắm lấy áo anh.

“Ngủ đi!” Anh buông cô ra, vén chăn cho cô, vỗ mềm gối ôm.

“Ừm!” Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm giác được anh tắt đèn, đóng cửa lại.

Trong chăn là hơi thở của anh, phảng phất còn có mùi hương khác, nhưng rất nhạt, hoặc là nước hoa Cologne của anh. Tiếp đó, cô lại lờ mờ ngửi thấy một mùi thuốc lá, từ ngoài cửa bay vào.

Cô nhớ anh không có hút thuốc.



Trở mình một cái, không lâu sau, cô đã ngủ say. Không biết cửa bị khẽ đẩy ra, Tả Tu Nhiên nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống, ngón tay dịu dàng trượt qua giữa trán cô, ở đó đang nhíu lại, giống như có tâm sự chồng chất.

Lặng lẽ ngắm nhìn, thật lâu.

Lúc đứng dậy, anh thấp giọng nói câu gì đó bên tai cô.

Cô sợ nhột lắc lắc đầu, xoay người lại ngủ tiếp.

Sáng sớm, Đào Đào mở mắt ra, chỉ cảm thấy tỉnh táo lạ thường. Cô ngồi dậy, nhìn thấy quần áo của mình được xếp ngay ngắn từng chiếc một đặt ở đầu giường. Cô mặc vào, kéo rèm cửa sổ, ánh nắng mai xuyên qua tầng sương mỏng chiếu vào.

“Dậy rồi à!” Tả Tu Nhiên từ bên ngoài đi vào.

Thật khiến người ta điên mất mà, rõ ràng chỉ là chợp mắt một lúc, nhưng vẫn đẹp trai phi phàm, cười lên vẫn rất xấu xa, không hề có chút mệt mỏi.

Lúc cô rửa mặt chải đầu nhìn thấy chính mình, tiều tụy như cũ.

“Ừm! Tôi dọn giường một chút.” Cô lúng túng nói.

“Không kịp nữa rồi, sau này em hãy đến dọn, tôi phải vội lên máy bay. Em giúp tôi cầm máy tính!” Anh đặt túi đựng máy tính vào tay cô, còn mình kéo hai chiếc vali hành lý.

Đào Đào trừng mắt nhìn túi đựng máy tính trong tay, có hơi kinh ngạc.

“Nếu xuống lầu có thể nhanh chóng bắt được taxi, thì chúng ta đến sân bay ăn sáng, còn không chúng ta tự giải quyết lấy. Đừng lề mề nữa, mau, xuống lầu.”

“Ừ, đến đây!” Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh, muốn nói lại thôi.

Đi đến cổng tiểu khu, ngược lại rất thuận lợi bắt được taxi, tài xế cho hành lý vào cốp xe, Tả Tu Nhiên đón lấy túi máy tính, mở cửa ghế sau.

“Tôi… cũng phải đến sân bay?” Đào Đào chỉ mũi mình.

“Lúc đầu là em đón tôi đến đây, bây giờ không tiễn tôi sao? Này, em cẩn thận chút!” Một chiếc xe đua màu đỏ không biết sao lại chạy vào đường dành cho người đi bộ, sượt qua đằng sau cô, anh giật mình, kéo cô một cái, cô bổ nhào vào lòng anh.

“Cô gái nhỏ, tiễn đi mà, nếu không bạn trai cô sẽ đau lòng đó.” Tài xế trêu.

“Tối qua còn giữ em nửa đêm, theo lý thì…”

“Tôi tiễn, tôi tiễn…” Cô chặn miệng anh lại, bất đắc dĩ ngồi vào trong xe, bất đắc dĩ cắn cắn môi.

“Vậy còn tạm được. Hơn nữa, tôi còn có việc giao cho em đây! Đợi chút, tôi nghe điện thoại. Ơ, là Tăng Kỳ!” Tả Tu Nhiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cười lạnh, “Sớm thật nha!”

Anh ấn phím nghe, xoay mặt qua nhìn Đào Đào. Đào Đào ngoảnh mặt sang một bên, nhìn phố xá sáng sớm, rất yên tĩnh.

“Đúng, là chuyến bay sáng nay! Ồ, cô tới dưới chung cư rồi… Cảm ơn, tôi đang trên đường đến sân bay rồi… Ô tô và căn hộ, tôi sẽ tự mình xử lý… Tổng công ty thông báo cho bố cô hoãn việc đến Bắc Kinh? Tôi không rõ tại sao… Có thể là một vài trình tự phải đi, ví dụ như tạm thời nghỉ công tác để thanh tra chẳng hạn… Được, hẹn gặp ở Bắc Kinh!” Trả lời rất công việc hóa, rất lịch sự, cũng rất xa cách.

“Sao không nói chuyện?” Anh đυ.ng đυ.ng cô.

“Anh đang nói chuyện điện thoại mà!”

Anh cười cười, móc từ trong túi áo ra hai chiếc chìa khóa đặt vào tay cô, “Chiếc này là chìa khóa cổng chính căn hộ, thời hạn thuê nhà đến cuối tháng, nếu muốn một mình yên tĩnh, chỗ đó có thể cho em mượn. Chiếc này là chìa khóa xe, thay tôi trả cho Long Tiếu. Còn nữa, phải giữ liên lạc với tôi, nếu sợ tiết lộ tâm trạng của em, vậy thì nhắn tin. Nghe thấy không hả?” Anh cốc đầu cô.

“Ai thèm quan tâm đến anh, anh cũng đâu phải cấp trên của tôi.” Nói thì nói vậy, nhưng lại rất cẩn thận bỏ hai chiếc chìa khóa vào trong túi xách.

“Đừng có tỏ vẻ như vậy, có một người che đậy em là tôi đây, em ở Đằng Diệu không có ai dám bắt nạt, cho nên, biểu hiện tốt vào.”

Tác phong tự yêu bản thân của Tả Tu Nhiên, Đào Đào cười cười, rồi lại có chút thương cảm, sau này không còn cơ hội lãnh hội được nữa rồi. “Thầy Tả cũng phải biểu hiện cho tốt, thăng chức nhanh nhanh, sớm đề bạt tôi làm tổng giám đốc công ty Thanh Đài.”

“Tổng giám đốc có lẽ rất khó, có điều, phu nhân tổng giám đốc chắc có một chút hi vọng.”

“Xí! Tôi cũng đâu có điên, tôi có…” Trong lòng bỗng nhói đau.

“Tôi có chồng,” câu này từ nay không thể nói nữa rồi, đây đã không còn là sự thật.

Anh không bỏ sót vẻ đau buồn trên mặt cô, dừng lại một chút, rồi híp mắt lại, “Kìa, đến sân bay rồi. Thời gian còn rất sớm, chúng ta đi ăn sáng, sau đó hãy làm thủ tục lên máy bay.”

Cô ngước mắt nhìn lên. Ba tháng trước, cô giơ bảng đón Tả Tu Nhiên đứng ở sân bay, nhìn thấy Hoa Diệp đau khổ dằn vặt nhìn Hứa Mộc Ca quay về, hôm nay, cô tiễn Tả Tu Nhiên rời đi, cô với Hoa Diệp đã thành người qua đường.

Ba tháng, hơn một trăm ngày, thế giới của cô hoàn toàn thay đổi.

Có điều, giữa cô và Tả Tu Nhiên, cô cho rằng đã đặt một dấu chấm toàn vẹn.

Nhưng cô không ngờ, đây không phải là dấu chấm, chỉ là một dấu ngắt tạm dừng.

“Đúng là cô ta!” Cách đó không xa, chiếc xe đua màu đỏ từ từ trượt cửa xe xuống, Tăng Kỳ nhìn chằm chằm Đào Đào đang đứng bên cạnh Tả Tu Nhiên, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến méo mó…
« Chương TrướcChương Tiếp »