Chương 75: Sói đến rồi

Vừa qua mười hai giờ, Hoa Diệp đã đến. Trong tay cầm túi của Thực phẩm Nguyên Tổ. Đào Đào thức dậy chưa được bao lâu, sắc mặt vàng vọt, mắt sưng húp, nhìn đúng là dáng vẻ ngủ không ngon. Dì giúp việc pha một ly trà bưởi cho cô, dặn cô cơm và đồ ăn đang hâm ở trong nồi, bà mang cơm đến bệnh viện cho Đào Giang Hải.

Đào Đào bưng ly trà đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn dì giúp việc bắt xe, cứ như vậy, đã nhìn thấy Hoa Diệp. Anh không lái xe, mà đi taxi vào. Dì giúp việc cười với anh chỉ chỉ vào nhà, ý là Đào Đào đang đợi anh!

Đào Đào nhìn không chớp mắt, giống như không hề quen biết, áo khoác lông lạc đà màu xám, mái tóc đen gọn gàng chải ngược ra sau, mặt mày sáng sủa, không gọi là quá đẹp trai, nhưng cử chỉ lại anh tuấn bức người. Người đàn ông như vậy trong mắt bất cứ người nào, ai mà lại liên hệ được hai chữ “lừa dối” với anh chứ?

Rốt cuộc anh đã lừa dối cô bao nhiêu lần, cô không còn sức lực truy cứu nữa. Bởi vì, xuất phát điểm của việc lừa dối một lần và một trăm lần đều là vì Hứa Mộc Ca.

Đâu chỉ là lừa dối, sự dịu dàng của anh, sự chu đáo của anh, sự hụt hẫng của anh, sự chán chường của anh, e là ngay cả mặt thô lỗ của anh, cũng đều là vì Hứa Mộc Ca.

Tại sao những người yêu nhau không nguyện ở cùng nhau chứ? Đào Đào cười lạnh một tiếng.

Cô mở cửa giúp anh, nhàn nhạt chớp mắt một cái.

Trên người Hoa Diệp vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, chẳng trách không lái xe, Đào Đào nhếch nhếch khóe miệng, có thể thấy được tối qua anh đã uống bao nhiêu.

Hoa Diệp lắc lắc cái túi trong tay với cô, “Anh hỏi thư ký Trâu bây giờ có loại bánh ngọt nào ngon, cậu ta giới thiệu cho anh Thực phẩm Nguyên Tổ, nghe nói bánh chưng và bánh ú của quán đó đều rất ngon, anh chọn mỗi loại một ít.”

Đào Đào giống như sợ lạnh, hai tay bưng chặt ly trà, không dành tay ra đón lấy, bàn tay Hoa Diệp dừng lại hồi lâu trong không trung, rồi đặt túi lên kỷ trà ở phòng khách.

“Từ văn phòng đến thẳng đây à?” Đào Đào ngồi xuống sofa, hờ hững hỏi.

Hoa Diệp cởϊ áσ khoác, ngồi xuống đối diện với cô, mười ngón tay đan nhau, “Không, anh về nhà thay đồ, tối qua ở chỗ mẹ. Cổ họng mẹ bỗng nhiên không phát ra tiếng.”

“Có phải uống rất nhiều rượu không?” Đã đến lúc này rồi anh vẫn còn coi cô như một con ngốc mà lừa dối, trong lòng Đào Đào bỗng trào lên lửa giận không thể nói rõ.

Hoa Diệp sững sờ giây lát, trên mặt lộ vẻ hơi cáu. Nhưng anh liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, “Trước đây khi mẹ còn là diễn viên đi hát, dây thanh đới thường xuyên bị viêm nhẹ, nhiều năm rồi không tái phát, lần này có hơi nghiêm trọng.”

“Ừ, cửa ở nhà có khóa kỹ không?” Khóe miệng Đào Đào hiện ra tia mỉa mai cố ý.

Với sự sáng suốt của một luật sư, Hoa Diệp nhanh chóng nắm bắt được điều gì đó trong lời nói của cô, anh kinh ngạc buột miệng hỏi: “Em đã về nhà ư?”

Đào Đào nhìn thẳng anh, biểu cảm lạnh lùng.

“Tiểu Đào, em muốn hỏi gì thì hỏi thẳng được rồi, nói bóng nói gió không phải phong cách của em!”

“Tại sao phải cần em hỏi? Anh không có gì để nói sao? Hoặc anh cho rằng chuyện này quá nhỏ, không đáng nói?”

Hoa Diệp buồn bực mím môi, “Tối qua nhận được điện thoại của Trương Hoằng, hỏi anh đang ở đâu, anh nói đang nằm ở nhà, cậu ấy nói có phải tâm trạng không tốt? Anh không lên tiếng. Một lúc sau, lền nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu ấy mang theo rượu và đồ nhắm đến. Lúc kết thúc, mẹ gửi tin nhắn cho anh, hỏi mẹ em sao rồi, anh gọi lại. Giọng bà khàn đến mức không nghe rõ, anh liền qua chỗ bà.”

“Tiếp tục…” Đào Đào khẽ mỉm cười.

“Không có tiếp tục nữa.”

“Người đến chỉ có Trương Hoằng?”

Truy hỏi đến cùng là thế mạnh của Hoa Diệp, nhưng anh rất ghét bị người khác hăm dọa ép hỏi như vậy, “Đúng vậy, còn có vài người bạn khác. Anh biết bây giờ em đang rất hận anh, vì chuyện của bác sĩ Âu Dương, cũng vì Mộc Ca, nhưng mà những chuyện này quá đan xen phức tạp, anh cũng không biết nên nói với em thế nào. Nhưng mà, Tiểu Đào, anh thật sự không đánh mất chừng mực của một người làm chồng, trên đời này, anh chỉ muốn sinh con dưỡng cái với em…”

Mấy câu này nghe vô cùng chối tai, giống như vũ khí sắc bén rạch lên thủy tinh để tách rời thần kinh và giác quan của con người, Đào Đào chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân thoáng chốc dâng lên đầu, hoàn toàn là theo bản năng, giống như ném lựu đạn vậy, cô đập ly trà trong tay về phía Hoa Diệp, từng tép bưởi vàng ươm dính trên cổ áo Hoa Diệp, cái ly rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.

Lời của Hoa Diệp bỗng dưng im bặt, trong phòng khách lạnh như hầm băng, lặng tựa đêm khuya.

Cảnh tượng trước mắt không hề khiến Đào Đào kinh hoảng, cô lạnh lùng cắn môi, nói rất rõ ràng: “Hoa Diệp, thật ra cuộc đối thoại này của chúng ta đã rất nhạt nhẽo rồi, không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Những gì được nói ra từ miệng anh, em đều sẽ không tin nữa. Lúc nhỏ anh từng học bài văn ‘Sói đến rồi’ chứ? Một cậu bé chăn cừu thích nói dối, thật ra em nghĩ rằng có thể là nó muốn được người khác chú ý đến nên mới hết lần này tới lần khác lừa những người chăn nuôi nói có sói đến. Mấy lần đầu những người chăn nuôi vội lên núi để đánh sói, phát hiện bị lừa, sau đó thì không đến nữa. Một hôm, sói đến thật, mặc kệ cậu bé có kêu có gọi thế nào, cũng không có lấy một người để ý nó, đành phải trơ mắt nhìn sói ăn cừu. Bây giờ anh chính là cậu bé đó, đi thăm bố của Hứa Mộc Ca, nói dối em đi Tân Giang công tác, anh nói không liên lạc với cô ta nữa, nhưng lại vẫn luôn qua lại bằng email, anh nói có tiệc xã giao nhưng lại đi xem buổi diễn đầu tiên của cô ta… Đêm bình an, anh đến bệnh viện thăm cô ta, nhưng nói với em là bạn uống say… Hôm nay, em chủ động gọi điện cho anh, chính là muốn nghe anh nói chuyện tối qua như thế nào. Hoa Diệp, anh thật không khiến em thất vọng. Khi anh nói dối, trong lòng có vô tư không? Lừa dối em, sỉ nhục em có phải rất có cảm giác thành tựu không?”

Hoa Diệp bỗng đứng dậy, giận tím mặt, “Tiểu Đào, có một số chuyện đúng là anh xử lý không tốt, làm tổn thương em. Nhưng mà tối hôm qua anh không có lừa dối em.”

“Có cần em cung cấp nhân chứng, vật chứng không? Trong phòng khách là tàn tích sau khi hoan lạc, trên tủ đầu giường phòng ngủ đặt một túi bao đã bị xé vỏ. Trên giường có sợi tóc dài của phụ nữ. Nếu thật sự kí©ɧ ŧìиɧ khó kìm nén, thì có thể ra phòng khách mà, không thì cũng phải lấy hình em từ trên giường xuống chứ…”

“Không thể nào, không thể nào… Đó không phải anh…” Hoa Diệp sửng sốt.

“Vậy thì là ai?” Đào Đào thật muốn đập bàn tán thưởng cho câu trả lời của anh.

“Tiểu Đào, em phải tin anh, nếu không tin, em có thể gọi điện cho mẹ.”

“Hoa Diệp, đừng dùng cái chiêu mà anh đối phó luật sư tranh luận với em, anh muốn nói anh không có thời gian gây án? Ha, trò chơi người lớn chỉ cần vài phút thôi, không nhất định phải dùng hết cả một đêm dài.”

“Tiểu Đào. Em đang bắt gió bắt bóng!”

“Nếu đúng, thì cũng là do anh có quá nhiều tiền án, khiến em đi bắt khiến em đi tóm. Nhất định phải dùng cách ‘lộ ảnh nóng’, ‘làm trên xe’ thì anh mới chịu thừa nhận sao? Thật ra, anh không cần lo lắng, em có thể giúp anh chứng minh, mọi việc anh làm đều là vì một chữ ‘yêu’. Yêu là vĩ đại, yêu là thiêng liêng, yêu là thuần khiết, yêu là tốt đẹp, người khác sau khi biết được, sẽ chỉ bị anh làm cho cảm động, sẽ chỉ khiến cho hình tượng của anh càng thêm rực rỡ, cao thượng.”

“Tiểu Đào…” Hoa Diệp trầm giọng gọi tên cô, đi đến, tay nắm chặt vai cô, bóp chặt khiến bả vai cũng âm ỉ đau, song cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.

“Bỏ ra!”



Anh không buông tay, nhìn cô đăm đăm, “Tiểu Đào, anh với Mộc Ca thật sự không thể ở bên nhau nữa rồi. Sự quan tâm anh dành cho cô ấy, là vì… trong lòng anh có chút áy náy. Tuy lúc đầu là cô ấy buông tay trước, nhưng khi cô ấy nạo thai, không cẩn thận làm tổn thương tử ©υиɠ, cả đời này cô ấy sẽ không thể có con nữa.”

Đào Đào cảm thấy cổ họng đột nhiên bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp khó khăn, cô ra sức nuốt nước miếng, giống như đang nhìn anh, lại giống như đang nhìn về phương xa, “Đúng, như vậy hai người thật không thể ở bên nhau được nữa rồi. Anh là con mồ côi cha, sao có thể không có con được chứ? Cho nên mẹ anh nói muốn tranh thủ sắp xếp kế hoạch sinh con, anh nói chúng ta có con đi, Hứa Mộc Ca hỏi em có từng nghĩ đến sẽ sinh một đứa bé giống ai? Nếu em sinh cho anh một đứa con, như thế có phải anh sẽ có thể không chùn bước mà chạy đến với cô ta?”

Đây chính là sự thật anh kiên trì không ly hôn sao? Không mang thai được là báo ứng của Hứa Mộc Ca, có liên quan gì đến anh? Cái gọi là áy náy, vẫn là vì yêu. Miễn cưỡng bản thân ở bên cô, cũng là vì yêu.

Đầu rất choáng, cả thế giới như đang quay cuồng.

Không phải anh coi cô là một đứa trẻ, cũng không phải coi cô là kẻ ngốc, chỉ coi cô là một công cụ có thể sinh đẻ.

Ha ha, ha ha… thú vị…

Bàn tay Hoa Diệp bỗng thu chặt lại, cô đâm thật mạnh vào trước ngực anh, không thể không ngẩng đầu lên, dán mặt lên mặt anh. “Nếu chỉ là muốn tìm một người vợ sinh con cho anh, anh có thể tìm người trong phạm vi bọn anh, chứ không nhất định là em.”

“Trong phạm vi?” Anh còn phân cô vào một phạm vi khác, tim tuyệt vọng đến vỡ vụn, có một lúc, chỉ có thể thở gấp, một câu cũng không thể nói ra, chỉ cảm thấy lạnh giá vô biên từ bốn phương tám hướng xông đến.

“Lẽ nào anh chọn em là vì anh đã yêu em sao?” Cô cười híp mắt nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ vô tâm vô tính.

Hoa Diệp im lặng nhìn cô, môi miệng có hơi run rẩy.

Cô không muốn nói thêm câu nào với anh nữa, cũng không muốn nhìn anh thêm dù chỉ một cái.

Không cần thiết phải chỉ trích tiếp nữa, mọi chuyện đều đã rõ ràng.

Cô không cần tốn sức, đã đẩy được bàn tay đang nắm chặt cô của anh ra, cô xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu Đào, em đi đâu?” Anh đi theo sau, muốn giữ cô lại.

Cô né tránh, “Về phạm vi của em.”

Tiệc liên hoan của bộ phận Kỹ thuật trước giờ không có ý mới, không phải ăn cơm thì là đi hát. Hôm nay vì Tả Tu Nhiên mà phá lệ, vừa ăn vừa hát. Lúc ăn cơm, trắng thêm đỏ, người nào cũng uống không ít. Vào phòng karaoke, Long Tiếu phóng khoáng búng ngón tay với nhân viên phục vụ, bảo mang thêm hai két bia.

“Anh còn uống được sao?” Tả Tu Nhiên ngồi chuyến bay sáng mai, nên tối nay được ưu đãi, chỉ cần có ý là được, không bị chuốc uống, anh là một trong số không ít người tỉnh táo.

Người tỉnh táo còn lại là Đào Đào, cô biểu hiện rất tốt, chủ động mời vài vòng rượu, lần nào cũng uống cạn đáy ly, người khác mời rượu cô, cô cũng sảng khoái một hơi uống cạn.

“Lần này ra đi, dẫu rằng cảnh trời đều đẹp, em biết nói cùng ai? Nay chia tay chàng, biết ngày tháng năm nào mới gặp lại?” Long Tiếu bưng một ly bia đầy, gật gù đắc ý, chậm rãi ngâm nga, “Cho nên, thầy Tả, cạn, cuộc đời đắc ý phải uống cạn.”

“Cạn!” Bên kia, Đào Đào tiếp đón rất nhanh, sấn lại gần, cụng ly thật mạnh với Long Tiếu, “Em rất hưởng ứng lời kêu gọi của sếp.”

“Đúng, đúng, cô là nhân viên tốt.”

Đào Đào nghịch ngợm lè lưỡi liếʍ mép ly, sau đó uống rột rột từng ngụm lớn, giống như trâu uống nước, Tả Tu Nhiên cau mày, vội cầm khô mực trên bàn lên đưa qua, “Đào Đào, ăn một chút đi.”

Đào Đào không rảnh lên tiếng, lắc lắc đầu, bọt bia từ khóe miệng chảy xuống, cô giơ tay lau đi, rất gọn ghẽ.

“Ha ha,” cô cười ngây ngô với cái ly không, lại hồn nhiên đưa tới trước, “Thầy Tả, rót rượu.”

“Đợi đã, chúng ta nghe Phi Phi hát một bài.” Tả Tu Nhiên đón lấy cái ly, vội di chuyển sự chú ý của cô.

“Ừ!” Cô nhắm mắt lại, thật sự xoay người qua.

Phi Phi cầm mic, xoay cái eo nhỏ xíu giống như cành liễu tháng Ba, làm như không có ai mà hát rất nhập tâm. “… Mười người đàn ông bảy người ngốc tám người ngu chín người xấu, còn một người ai cũng yêu, các chị em nhảy lên nào, dù là nói lời đường mật, cũng phải gạt được anh ta về. Tìm một người để yêu đi, mới có thể quên được anh… Đào Đào?”

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, mic bỗng bị Đào Đào giành lấy. “Ai nói đàn ông ngu đàn ông ngốc là phụ nữ, giống kẻ đần, giống công cụ… Không nghe bài này, đổi kênh đổi kênh…”

Phi Phi cau mày, “Đào Đào, cậu uống say rồi, ngoan, về nghỉ đi!”

“Mình không say…” Đào Đào liên tục giậm chân như một đứa trẻ.”

“Đúng, đúng, không say, chúng ta hoan nghênh Đào Đào hát một bài…” Tả Tu Nhiên nháy nháy mắt với Phi Phi, Phi Phi giậm chân không tình nguyện ngồi xuống sofa.

“Tối nay rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu?” Tả Tu Nhiên lẩm bẩm một mình, tửu lượng của Đào Đào đâu có nhỏ!

“Tóm lại chỉ cần em nhìn thấy cậu ấy là cậu ấy đều đang uống. Sợ là không nỡ để thầy Tả đi đó, mượn rượu tiêu sầu.”

“Tôi có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?” Tả Tu Nhiên lười nhác nhếch khóe miệng, Phi Phi ôm ngực than khẽ.

Nhạc lại vang lên lần nữa, làm Tả Tu Nhiên giật mình, khúc mở đầu là phong cách dân tộc nồng nặc, giọng Đào Đào cũng đổi sang trung tính trầm thấp.

“Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, mãi xa ta không sao giữ lại được



Hôm nay có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta

Rút dao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm

Gió sớm mai thổi đi bốn phương

Xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu

Hai tiếng ái tình thật cay đắng

Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô

Biết nhiều biết ít khó biết đủ

Giống như đôi uyên ương hồ điệp trong những năm tháng khó khăn này

Thế nhưng ai có thể thoát được mối sầu nhân thế…”


“Đây là bài gì vậy?” Anh hỏi Phi Phi.

“Bài xưa lắc xưa lơ rồi, “Uyên ương hồ điệp mộng”!” Phi Phi trề môi.

Đào Đào hát rồi hát, đầu cúi xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trong phòng chỉ có tiếng nhạc đệm, mà không nghe thấy tiếng ca của cô.

“Đào Đào…” Tả Tu Nhiên ở đằng sau gọi một tiếng.

“Tôi… đi rửa mặt.” Cô ném mic xuống đất, giành cửa đi ra.

“Không phải là đi nôn đấy chứ?” Phi Phi sững người, “Em đi xem thử.”

Một lúc sau, Đào Đào và cô đã quay lại, viền mắt vừa đỏ vừa ướt, giống như đã nôn thật, bước đi loạng choạng.

Tả Tu Nhiên chau chau mày, “Vậy mà lại say thành như vậy, mẹ cô ấy còn đang ở bệnh viện đấy! Không được, tôi đưa cô ấy về trước, mọi người chơi tiếp đi.”

“Hả!” Cả đám mất hứng, “Thầy Tả sao có thể đi được chứ?”

“Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn mà, không sao không sao, ở cùng một công ty, cơ hội gặp mặt vẫn còn.” Tả Tu Nhiên gật gật đầu với mọi người, dìu Đào Đào đứng dậy.

“Bỏ ra!” Đào Đào phủi “phạch” một cái, “Tôi không muốn về nhà, tôi muốn uống rượu.”

“Được, chúng ta ra ngoài uống.” Tả Tu Nhiên thở dài, khẽ dỗ dành.

“Tôi muốn uống rất nhiều… đỏ… trắng… vàng… còn có trà…” Đào Đào giơ ngón tay lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Được… Đen cũng được.” Tả Tu Nhiên bật cười.

Khó khăn lắm mới đưa được Đào Đào lên xe, cô vẫn cực kỳ không an phận xoay tới xoay lui trên chỗ ngồi, trên đường đi lúc thì hát lúc thì cười.

Tả Tu Nhiên lái xe đến Thính Hải Các, hỏi cô có thể đi bộ về nhà không? Cô rất lớn tiếng trả lời “Có!”

Anh tin, có chút lưu luyến nhìn cô xách túi xách, lảo đảo đi vào trong, vẫn ổn, luôn đi chính giữa đường.

Cho đến khi cô rẽ ngoặt, anh mới quay đầu rời đi. Lúc lên lầu, cố tình cầm điện thoại trong tay, nghĩ lát nữa sẽ xác định Đào Đào có về đến nhà an toàn không.

Hành lý đã thu dọn xong, chỉ có hai cái vali, anh nhìn phòng khách một lượt, vào bếp pha cho mình một tách cà phê, nhìn thấy nồi chén bên trong, lòng thắt lại, hô hấp cũng giống như ngừng trệ.

Bưng cà phê vào phòng ngủ, tiện tay bấm số điện thoại Đào Đào.

Điện thoại vừa gọi đã thông, “Đến nhà chưa?” Anh hỏi.

“Vẫn chưa.”

Anh nhíu mày, tháo tai nghe, sao giọng Đào Đào lại gần như vậy?

“Đi chậm quá, làm gì vậy?”

“Bắt xe!”

Anh kinh ngạc nhìn cửa nhà, bỗng chạy tới, kéo ra, Đào Đào đứng ở bên ngoài, khẽ nhắm mắt với anh, cười lắc lắc điện thoại.

Đôi mắt đẹp lập tức sâu như biển đêm. “Sao em lại ở đây?” Anh nghe thấy mình hỏi với giọng khàn khàn.

“Tôi vẫn chưa nói tạm biệt với thầy Tả mà!”…