Chương 33: Kinh mộng

Đào Đào cảm thấy cuộc sống hiện giờ của cô và Hoa Diệp còn ngọt ngào hơn cả tuần trăng mật.

Chỉ cần không có việc gấp, Hoa Diệp đều sẽ đưa đón cô đi làm, nếu buổi tối có tiệc tùng, kiểu gì cũng gọi điện báo cáo từ sớm, còn luôn miệng dặn dò cô một mình phải ăn uống đàng hoàng, không được đối phó bằng mì gói, mà cô cũng sẽ hờn dỗi uy hϊếp anh, nếu anh uống rượu thì sẽ không mở cửa cho. Nói được làm được, tối Hoa Diệp về nhà, cô chặn ngay trước cửa, ngửi tới ngửi lui trên người anh giống như chó con, không có mùi thuốc lá và rượu, mới mở cửa cho. Thỉnh thoảng hai người có thời gian rảnh, sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó xem phim, cuối cùng, trên đường về nhà sẽ bàn luận tình tiết phim, đêm nào không quá lạnh thì cô dắt anh đi dạo ở bờ biển nửa tiếng đồng hồ, sau đó, anh vào thư phòng xem hồ sơ, cô làm ổ trên tấm thảm trải nền dưới chân anh đọc “Tuyển tập Trương Ái Linh”, “Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ” đã đọc xong, bây giờ cô đang đọc “Hoa rơi”, thi thoảng còn than thở vài tiếng cho số phận nữ chính, lúc này, Hoa Diệp luôn lắc đầu, nói cô đúng là một đứa trẻ. Khi cô nấu cơm trong bếp, Hoa Diệp cũng không ở trong thư phòng giống như trước đây nữa, anh hoặc là làm phụ bếp cho cô, hoặc là đứng một bên, nói chuyện với cô, cô nấu gì, anh cũng đều khen ngon.

Điều khiến người ta đỏ mặt là, vào một đêm mưa lạnh, cô dùng một chiếc áo ngủ sεメy siêu ngắn cùng Hoa Diệp trải qua một đêm kí©ɧ ŧìиɧ cuồng nhiệt. Đêm đó, hai thân thể nóng rực, tựa như cố nhân đã lâu không gặp, đều có hơi mất kiểm soát. Khi cô lêи đỉиɦ, đã cào rách lưng anh. Anh ngậm tai cô, trầm khàn hỏi cô có phải là đệ tử của Mai Siêu Phong hay không? Cô càu nhàu: Không, em là sư tỷ của bà ấy.

(Mai Siêu Phong hay Mai Nhược Hoa, là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.)

Những ngày tháng như vậy, giống như ngâm mình trong mật ngọt, tâm trạng Đào Đào làm sao mà không tốt cơ chứ? Tâm trạng tốt nên việc gì cũng nghĩ thoáng. Tả Tu Nhiên có yêu cầu khắt khe đến mấy, cô cũng có thể đạt được. Cái liếc mắt của Tăng Kỳ, cô xem như không khí. Phi Phi chua xót hỏi cô, rõ ràng gió bấc lạnh cắt da cắt thịt, da dẻ ai cũng vừa khô vừa nóng, còn da cô sao mà mềm mại thế kia? Cô mỉm cười ra vẻ thần bí, đây là bí mật.

Lúc này Tả Tu Nhiên luôn lạnh lùng liếc cô, lạnh lùng hừ một tiếng, giống như châm biếm, cũng giống như mỉa mai.

Có điều, Đào Đào đâu thèm để ý làm gì, cô chỉ coi như họ đang đố kỵ.

Thứ Sáu, như thường lệ đến chỗ Quý Manh Nhân ngủ. Tuần trước chưa đặt được vé “Mẫu đơn đình”, tuần này cuối cùng đã có. Hoa Diệp gọi điện cho Quý Manh Nhân, nói tối nay đi xem kịch trước, cơm tối sẽ ăn ở ngoài. Nhưng hôm nay, Đào Đào lại vô cùng mệt mỏi. Lô thiết bị thứ ba của dây chuyền sản xuất cuối cùng đã đến nơi, kể từ hôm nay sẽ chính thức bắt đầu lắp ráp. Buổi sáng Tả Tu Nhiên tiến hành đào tạo huấn luyện về thao tác công việc, buổi chiều thì ở lại nhà xưởng, giám sát quá trình lắp ráp. Đào Đào bị anh sai bảo tới quay mòng mòng, đến thời gian thở cũng không có.

Vở diễn này hai người đều xem một cách chẳng có hứng thú. Đào Đào hoàn toàn nghe không hiểu Côn khúc Tô Châu, cũng hoàn toàn không xem phụ đề. Chốc chốc lại lén che miệng, ngáp. Hoa Diệp thường hay đưa Quý Manh Nhân đi xem kịch, cũng gọi là một nửa am hiểu hí khúc, nhưng bên cạnh có người ngồi ngáp không ngừng, dù hát có hay đến mấy hay hát kèm với nhạc cụ cũng đều trở thành vật trang trí mà thôi. Hơn nữa thật ra anh đã xem “Mẫu đơn đình” từ trước rồi, Côn khúc Thượng Hải và Côn khúc miền bắc anh đều đã xem qua, phiên bản của Bạch Tiên Dũng này ngoài diễn viên trẻ với phục trang đẹp ra, những thứ khác cũng chỉ có thế thôi.

Dễ dàng chịu đựng hết “Du viên”, “Kinh mộng” mới đến một nửa, nghỉ giữa giờ, anh kiên quyết đứng dậy, kéo Đào Đào đi ra ngoài.

(Du viên, Kinh mộng: là những màn nhỏ trong vở “Mẫu đơn đình”)

Nghỉ ngơi ở ngoài phòng, hai người nhìn thấy Trương Hoằng ở đối diện đi đến, không mặc quân phục, mà mặc âu phục với vẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn thấy hai người thì hơi giật mình, liền giơ tay lên chào, “Hi, Hoa Diệp, em đang định gọi điện tìm anh đây.”

“Một mình?” Hoa Diệp quét mắt nhìn xung quanh.

“Kìa, đang ở đằng kia!” Trương Hoằng hếch cằm về phía trước.

Đào Đào ngoảnh đầu lại, một cô gái xinh đẹp thời thượng đang nhìn qua bên này cười rất dịu dàng. Cô nhớ mấy tháng trước, cô gái Trương Hoằng dắt đi mà cô nhìn thấy trên phố là mẫu người nhỏ nhắn thanh tú, xem ra lại đổi nữa rồi.

“Thứ Tư tuần sau sinh nhật em, đừng nói với em là anh không nhớ đấy, quà sinh nhật thì miễn đi, nhưng người nhất định phải đến. Anh đã từ chối mấy lần tụ tập rồi, cái đám đó rất có ý kiến với anh đấy. Chỉ có mấy người chúng ta hay chơi với nhau cùng uống rượu, ăn lẩu, anh mà không đến thì em giận anh đó.”

“Hôm ấy tôi có việc, lần sau tôi mời lại mọi người được rồi.” Hoa Diệp dường như lập tức tiếp lời khi Trương Hoằng vừa nói xong, giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước

Trương Hoằng nhướng mày, khoát tay, “Người anh em, dở quá rồi đấy! Chuyện lớn gì cũng từ chối hết cho em.”

“Nếu có thể từ chối thì tôi sẽ không nói ra đâu.” Hoa Diệp cười cười, vỗ vai anh ta, “Có điều, tôi sẽ chuẩn bị một món quà sinh nhật.”

Trương Hoằng sa sầm mặt, phủi tay anh xuống, trong mắt đầy bất mãn và quở trách, “Bớt giùm đi, chút trò khôn vặt đó, đừng tưởng là em không biết.”

“Nói bậy gì đó.” Hoa Diệp không vui trừng anh ta.

Trương Hoằng đảo mắt vài vòng, chậm rãi rơi về phía Đào Đào đang đứng bên cạnh, “Chị dâu, chị có thể nể mặt em không?”

Đào Đào ngây người, trong số mấy người bạn mà Hoa Diệp chơi, Hoa Diệp lớn tuổi nhất, họ đều rất tôn trọng anh, có thể vì cô nhỏ tuổi hơn họ nhiều nên ai cũng chỉ gọi cô là Tiểu Đào, rất ít khi gọi “chị dâu” trịnh trọng như vậy.

“Sao cơ?” Cô khó hiểu chớp chớp mắt.

“Cho đại ca nghỉ phép một tối, không, chỉ vài tiếng thôi, em bảo đảm trả anh ấy về cho chị không chút sứt mẻ, sẽ không xảy ra chuyện gì hết.” Trương Hoằng vỗ ngực nói.



“Hả?” Đào Đào càng nghe không hiểu, Hoa Diệp nói có việc, cũng đâu phải cô níu kéo anh, sao lại nói với cô như vậy chứ. Cô quay mặt nhìn Hoa Diệp.

Hoa Diệp lạnh lùng nhìn Trương Hoằng, kéo tay cô, “Chúng tôi đi trước.”

“Hoa Diệp, có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Trương Hoằng ở đằng sau truy hỏi.

Hoa Diệp nhắm mắt, không trả lời, kéo Đào Đào ra khỏi rạp hát, bên ngoài, là buổi đêm Thanh Đài se lạnh đầu đông, đèn điện sáng trưng, ánh sao nhàn nhạt.

“Trương Hoằng nói thế là có ý gì?” Lúc lên xe, Đào Đào hỏi.

“Chắc là uống say nói lung tung thôi!” Hoa Diệp bảo cô cài dây an toàn, sa sầm mặt.

Trở về doanh trại quân đội, Hoa Diệp sợ quấy rầy Quý Manh Nhân viết bài, tự mình cầm chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở, Quý Manh Nhân liền từ trong phòng bước ra, “Nhanh vậy à?”

“Tiểu Đào mệt lắm rồi.” Hoa Diệp cởϊ áσ khoác vắt lên giá áo.

Quý Manh Nhân nhàn nhạt nhìn Đào Đào, Đào Đào cười cười ngại ngùng.

“Mẹ có hầm ít canh hạt sen ngân nhĩ, có muốn ăn một chút không?”

Đào Đào lắc đầu, Hoa Diệp cũng ra vẻ không có hứng thú, “Con đi tắm trước, sáng mai con phải đến thành phố Tân Giang một chuyến, đưa đương sự đi lấy chứng cứ.”

Quý Manh Nhân khẽ gật đầu, “Vậy đi nghỉ sớm chút, Đào Đào, con gọi điện cho bố mẹ con, ngày mai chúng ta cùng đi ăn trưa.”

Quý Manh Nhân tuy tính tình dửng dưng nhưng lễ tiết thì lại không chút thiếu sót, chỉ cần bà ở Thanh Đài thì sẽ đều mời vợ chồng Đào Giang Hải cùng ăn bữa cơm, mà vợ chồng Đào Giang Hải cũng làm rất tốt, mỗi dịp lễ tết đều sẽ đặt nhà hàng từ sớm, hoặc là tự chuẩn bị, rồi đón Quý Manh Nhân qua đón lễ.

Đào Đào vâng một tiếng, lập tức gọi điện cho bố mẹ. Cúp máy xong, cô đi vào phòng chuẩn bị đồ cho Hoa Diệp thay khi tắm xong, “Tiểu Đào, mai có thể nhiệt độ sẽ giảm, con chuẩn bị cho Hoa Diệp một chiếc áo len dày vào nhé.” Quý Manh Nhân nói.

“Mẹ, giảm mấy độ ạ?”

“Mẹ không rõ lắm, điện thoại Hoa Diệp chẳng phải có thể lên mạng được sao, con lên tra thử xem.” Nói xong, Quý Manh Nhân lại đi vào phòng.

Đào Đào vào phòng, lấy điện thoại trong túi áo của Hoa Diệp ra, mẫu điện thoại này là điện thoại 3G hiệu mới nhất, màn hình rất lớn, chức năng cũng nhiều. Đào Đào tìm một lúc, mới vào được giao diện, khi vừa mới đăng nhập vào trang web, thì trên giao diện đột nhiên nhảy ra một biểu tượng như một bức thư, cô tiện tay mở ra, phát hiện thì ra là một email.

Cô muốn tắt đi, nhưng lúc lướt mắt qua, cô ngây người.

“Diệp, trong lòng em hơi buồn. Nếu biết vì em về nước mà quấy nhiễu anh nhiều như vậy thì em sẽ lựa chọn lang thang nơi đất khách. Làm bạn với họ là vì anh. Nhưng bây giờ anh lại vì em mà xa lánh họ. Diệp, không cần thiết phải như vậy, sau này chỉ cần là tình huống có mặt anh, em nhất định sẽ tìm lý do từ chối. Đàn ông mà, sao có thể không có bạn bè được chứ? Huống hồ họ đều là bạn từ thuở nhỏ của Diệp. Trương Hoằng quan tâm đến tình bạn với Diệp nhiều thế nào, Diệp không biết sao? Không có ý oán hận đâu, em chỉ thành tâm muốn làm bạn của Diệp, có thể em đã suy nghĩ quá đơn giản, bất kể Diệp làm gì đối với em, em đều có thể hiểu được. Em đã tổn thương Diệp, không muốn lại vì em mà khiến Diệp mất đi thứ gì nữa. Ngủ ngon!”

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính đập vào mặt không chút nể nang, cô thấy chói, nên híp mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy đau. Dường như có một cơn đau nhói từ mắt vào trong cơ thể, rồi dọc theo tứ chi lên đến tim, khiến cô hơi choáng váng.

Không phải Trương Hoằng nói lung tung, họ đều biết là vì cô mà Hoa Diệp cố ý xa lánh họ, nên Trương Hoằng mới nói với cô mượn Hoa Diệp mấy tiếng đồng hồ, bảo đảm không sứt mẻ, bảo đảm không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hoa Diệp quả thật đã làm được, không gặp Hứa Mộc Ca nữa, nhưng mà… cục diện này tại sao lại khiến cô cảm thấy thấp thỏm lo âu vậy chứ?

Trong mắt đám bạn đó của anh, có phải cô rất tùy hứng, rất ngang ngược đoạt lấy niềm vui của anh ở bên họ? Trong những ngày yên bình và ngọt ngào này, thật ra anh không hề vui vẻ, chỉ là nỗ lực vượt qua? Vì anh đã hứa với cô.

“Sao không bật đèn?” Trong phòng bỗng nhiên có ánh sáng, cô không thích ứng được nhắm mắt lại. Hoa Diệp mặc áo ngủ từ ngoài bước vào. “Có ai gọi đến à?” Anh nhíu mày ngó chiếc điện thoại trong tay cô.

“Ừ,” cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt đưa tay là có thể chạm tới này mơ hồ hệt như ở tận chân trời, “Mẹ bảo anh mai mặc nhiều một chút, nói là nhiệt độ sẽ giảm.” Cô nói một cách máy móc, xoay người lấy áo ngủ của mình từ trong tủ ra.



“Không sao, anh không thích mặc quá dày. Phòng tắm đang rất ấm, em mau đi tắm đi!” Hoa Diệp khom người cầm điện thoại lên.

Cô đi đến cửa, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hoa Diệp nghiêng người đối diện cô, tay nhanh chóng bấm phím điện thoại, anh chuyên chú tới mức không để ý thấy cô vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa.

Giống như một cái gai vô hình bỗng chốc đâm vào da, cô đau đến co rút, cắn chặt môi.

Cô bỗng nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ: Đây không phải là email đầu tiên Hứa Mộc Ca gửi cho anh? Thời đại bây giờ, không phải cứ mặt đối mặt mới là có liên lạc, email, QQ, MSN, điện thoại… đều có thể để đối phương biết tin tức của mình chỉ trong phút chốc.

Nhưng việc này thì có thể đại diện cho điều gì chứ?

Email đó không có một chút gì gọi là tình cũ cháy lại, mà nhiều hơn là sự bất đắc dĩ và thổn thức. Nếu đã lựa chọn tôn trọng hôn nhân, tin tưởng Hoa Diệp, vậy thì cứ yên tâm mà sống. Không có phát hiện mang tính thực chất, không cần phải suy đoán lung tung.

Đào Đào tự nhủ với lòng, bước nhanh vào phòng tắm, mở vòi sen, mặc cho dòng nước ấm từ trên xối xuống, làm ướt chính mình.

Ngày hôm sau, Hoa Diệp lái xe đi Tân Giang từ sáng sớm. Đào Đào dọn dẹp nhà cho Quý Manh Nhân xong, giặt đồ, rồi cùng Quý Manh Nhân đến nhà hàng sớm đợi bố mẹ. Chưa đợi được bao lâu, vợ chồng Đào Giang Hải đã đến. Đào Đào phát hiện sắc mặt mẹ rất tiều tụy, môi miệng cũng hơi tím tái, không yên tâm hỏi mẹ có phải đánh mạt chược lâu quá hay không. Mẹ Đào cười nói, thời gian này rất chú ý dưỡng sinh, ăn ngon, ngủ ngon, đã rất lâu rồi không gặp bạn chơi bài.

Đào Đào chu môi, nói không tin, yêu cầu bố sau này giảm bớt tiệc tùng, về nhà với mẹ nhiều hơn.

Đào Giang Hải cười khà khà, nói biểu hiện bây giờ của ông còn hơn là ông chồng hoàn hảo nữa.

Đào Đào trợn mắt nhìn trần nhà, Quý Manh Nhân nhìn họ, tao nhã cong khóe môi.

Ăn cơm xong, Quý Manh Nhân trở về ngủ trưa, bảo Đào Đào đưa bố mẹ đi mua sắm. Vẫn chưa dạo được một cửa hàng nào, Đào Giang Hải đã nhận được điện thoại của khách hàng, rồi bay ra xe như lửa cháy đến nơi. Đào Đào muốn mua cho mẹ vài chiếc áo mùa đông mới, nhưng đi được một lúc, mẹ Đào đã than mệt, thở hổn hển đòi về nhà.

Đào Đào nhìn mẹ, bất đắc dĩ đón xe đưa mẹ về đường Quế Lâm, vừa xuống xe, liền nhìn thấy mẹ Diệp Thiếu Ninh đang mặt nhăn mày nhó đứng trong sân nói chuyện với dì ở nhà.

“Mẹ Đào Đào, chị nói xem sao số tôi lại khổ như vậy chứ? Thiếu Ninh khó khăn lắm mới chịu yêu đương, đối phương trông cũng là một cô cái tốt, dáng người đẹp, công việc cũng tốt, nhưng hôm qua nó về nói với tôi là hai đứa chia tay rồi. Tôi hỏi sao lại chia tay thì nó không nói một tiếng.” Mẹ Diệp sốt ruột đến độ nước mắt tràn ra cả viền mắt.

“Chị đừng vội, vào nhà từ từ nói.” Mẹ Đào kéo tay mẹ Diệp an ủi.

Đào Đào trộm lè lưỡi, sợ mình ở lại thì sẽ bất cẩn nói ra chuyện đi xem phim mất, nên chỉ chào một tiếng rồi nói phải về với mẹ chồng, vội vàng lên taxi.”

“Vẫn đến chỗ lên xe à?” Tài xế hỏi.

Đào Đào ngây người, buột miệng nói: “Không, đến bar Cầu Vồng.”

“Giờ này?” Tài xế trông có vẻ bằng tuổi Đào Đào, ăn mặc rất trào lưu, hình như có chút quen thuộc với quán bar Cầu Vồng, “Giờ này uống rượu liệu có sớm quá không?”

Đào Đào cười cười, “Không phải tôi đến uống rượu, tôi đi tìm một người.”

Tài xế huýt sáo một cái, chân đạp phanh, xe bay nhanh lên đường.

Bốn giờ chiều, đối với khách đến quán bar quả thật có hơi sớm, trong đại sảnh tối đen, chỉ có lác đác vài người khách đang nhâm nhi. Đào Đào rất thân với người giữ cửa, khẽ mỉm cười gật đầu ra hiệu.

“Bà chủ đang ở đây, cả anh Tiêu nữa.” Anh chàng giữ cửa thấp giọng nói với cô.

Cô cười cười, đi vào, ngước mắt lên, liền phát hiện ra người đàn ông đang ngồi trong góc là Tả Tu Nhiên, đối diện anh ta là một cô nàng cao gầy sắc nước hương trời, không phải Tăng Kỳ, nhưng nhìn cũng rất xứng đôi, đầu kề rất gần.

Ánh mắt cô chỉ dừng lại nửa giây, liền chậm rãi dời đi, đi thẳng về phía quầy bar. Trong tình huống này, người có tư duy bình thường, giả vờ như không quen biết, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.