Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Âm Mưu Của Thiên Sứ

Chương 17: Tiệc Sinh Nhật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại một khu biệt thự rộng lớn với thiết kế cổ kính kiểu Bắc Âu, lúc này bên trong tràn ngập ánh sáng từ những chiếc đèn chùm bằng pha lê tinh xảo. Những chiếc xe hơi hạng sang đổ dọc con đường phía trước.

Trong đại sảnh đầy ắp người. Ai nấy đều khoác trên người những bộ tây trang cùng những bộ váy sang trọng. Tiếng trò chuyện của mọi người vang vọng khắp phòng, hòa theo tiếng dương cầm du dưa.

Phó Cảnh đứng ở một góc, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Vừa nãy, có một vài chị lớp trên đến ngỏ ý muốn tán gẫu nhưng cậu đã từ chối. Còn Đặng Chiêu bên cạnh như là cá gặp nước, lập tức đồng ý rời đi cùng mấy chị gái kia. Vì thế, cậu đành phải đứng chờ một mình.

Phó Cảnh liếc mắt hướng về phía bàn rượu, nơi Lam Mặc Nhi đang tán gẫu cùng một đám con gái cậu không quen biết. Phó Cảnh đã định đến chào hỏi nhưng vì phải xoay quanh đám oanh oanh yến yến kia làm cậu cảm thấy khó chịu.

Ở nơi Lam Mặc Nhi đang đứng, Triệu Viên bên cạnh nhìn đồng hồ hơi mất kiên nhẫn. Đã một tiếng trôi qua nhưng đến giờ Tạ Kiều còn chưa đến.

Triệu Viên quay sang hỏi Lam Mặc Nhi đang ở bên cạnh, “Mặc Nhi, cậu có thể nào gọi cho Tạ Kiều xem khi nào cậu ấy đến được không?”

Lam Mặc Nhi ngưng trò chuyện với đàn chị bên cạnh, quay sang nói, “Tạ Kiều nói cậu ấy có việc sẽ đến muộn. Cậu không cần gọi làm phiền cậu ấy làm gì”

Triệu Viên thở dài gật đầu đáp, “Vậy sao? Vậy chúng ta đành đợi vậy".

Thấy Triệu Viên thoả hiệp, Lam Mặc Nhi thở ra trong lòng. Đúng lúc cô cảm thấy khát nước, một nhân viên hầu rượu đang đội nón cũng đang hướng về phía này đi đến. Lam Mặc Nhi tiến đến định lấy một ly thì cô phát hiện một mảnh giấy ở trong khay rượu. Thấy nội dung được viết trong mảnh giấy, mặt Lam Mặc Nhi rạng rỡ lên hẳn. Cô quay sang nói với Triệu Viên rồi sau đó liền rời đi.

Ra sau khuôn viên của khu biệt thự, một bóng người đang dựa lưng vào tường. Lam Mặc Nhi bất chấp tà váy dài chạm đất ở dưới chân chạy đến ôm cổ người đàn ông kia vui vẻ kêu lên,

“Nhất Đông, rốt cuộc anh cũng đến."

An Nhất Đông nở nụ cười vươn tay ôm lấy eo của Lam Mặc Nhi, nhưng trong mắt hắn là một sự lạnh nhạt được che giấu trong màn đêm đen hun hút.

“Chúc mừng sinh nhật", An Nhất Đông lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong đó là một sợi dây chuyền màu vàng chói mắt, vô cùng thích hợp với mái tóc màu vàng bạch kim của Lam Mặc Nhi.

Lam Mặc Nhi vui vẻ nhận lấy chiếc hộp. Cô không nghĩ là An Nhất Đông lại đến đây vì lúc cô đưa cho anh thiệp mời thì anh đã bảo là mình không đến được.

“Anh có muốn vào trong ăn chút gì không?”

“Không.” An Nhất Đông từ chối, “Anh không thể để bạn em thấy anh ở đây."

Lam Mặc Nhi phản bác, “Thầy chủ nhiệm đến dự sinh nhật của học sinh mình thì có gì sai chứ.”

An Nhất Đông cười trừ, “Em hiểu ý anh mà."



Lam Mặc Nhi rốt cuộc cũng biết bạn của cô trong lời của anh là đang nói đến là ai. “Tạ Kiều sao? Cậu ấy sẽ không đến đây sớm đâu. Em đã sắp xếp cả rồi. Hơn nữa, cậu ta cũng đã mất trí nhớ, anh cần gì phải bận tâm”

“Cho dù là như thế nhưng anh cũng phải luôn cảnh giác, không thể để xảy ra sơ sót như lần trước. Thôi bây giờ phải đi đây. Em chơi vui vẻ đi." An Nhất Đông nghiêng đầu trao cho Lam Mặc Nhi một nụ hôn trên má rồi sau đó hướng cửa rời đi. Lam Mặc Nhi dõi theo bóng người đã đi ngày càng xa, trên môi vẫn giữa ý cười nồng đậm.

*****

Buổi tối, Tạ Khương vừa về đến nhà thì đã 7 giờ rưỡi. Cô nhìn tấm thiệp màu hồng trên bàn phía dưới có dòng chữ ghi 9 giờ ngay ngắn, trong lòng nhẹ thả lỏng. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên chiều Tạ Khương đã ra ngoài tìm hiểu một vài công việc để cô có thể làm trong khoảng thời gian cô không làm cho Phương Tuyết Diệp.

Lúc trước, dù chị Tuyết Diệp cũng đã từng đề nghị sẽ vẫn trả lương cho cô nhưng cô đã cự tuyệt. Tạ Khương biết mình đã nợ chị Tuyết Diệp rất nhiều trong kế hoạch lần này, vì vậy cô thật sự không thể nào chấp nhận ân huệ đó.

Tạ Khương nhanh chóng vào nhà tắm rửa một hồi sau đó lấy ra ra mặc bộ váy hở vai màu trắng mà Phương Tuyết Diệp đã dẫn cô đi mua ngày trước để mặc đến dự sinh nhật của Lam Mặc Nhi.

Chuẩn bị xong, Tạ Khương nhanh chóng bắt xe đến nơi tổ chức sinh nhật, chính là nhà của Lam Mặc Nhi. Chỗ ở của Lam Mặc Nhi toạ lạc ở vùng đô thị lâu năm chỉ dành cho những danh gia vọng tộc, nên cách chỗ nhà chung cư tầm trung của cô không hề gần một chút nào.

Lúc Tạ Khương đẩy cửa ra thì đột nhiên, những tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Lúc đó, trong đai sảnh tối đen như mực. Tạ Khương nhíu mày. Cô lờ mờ nhìn thấy những bóng đen đang đứng trải khắp hành lang phòng khách, tất cả bọn họ cùng bao vây trước một bàn ăn dài. Tạ Khương cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, có hiếu kỳ có khinh thường. Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Ở phía ghế ngồi chủ tọa, ngọn nến trên chiếc bánh kem màu trắng trong suốt làm sáng lên một khuôn mặt diễm lệ, làn da trắng sứ, mái tóc màu vàng được búi gọn lên cao, chỉ chừa ra hai lọn tóc rũ nhẹ hai bên mặt.

Lam Mặc Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn Tạ Khương ở ngoài cửa. Nhưng sâu trong đáy mắt cô là một tia mỉa mai khó phát giác.

Một lát sau, đèn đã được mở lên, trả lại ánh sáng cho bóng đêm ngột ngạt ban nãy.

Tạ Khương hướng mắt về phía Lam Mặc Nhi ở đằng kia, chậm rãi đi đến.

Trong khán phòng là những tiếng xì xầm bàn tán của những vị khách đến dự tiệc tối nay.

“Này! Đó chẳng phải là Tạ Kiều vừa về trường từ vụ tự tử không thành mới đây sao?”

“Đúng vậy a."

Tạ Khương thản nhiên đi đến trước mặt Lam Mặc Nhi, đưa cho cô một món quà nhỏ được trang trí vô cùng đơn giản nhưng tinh tế.

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn cậu.” Lam Mặc Nhi mím môi nhận lấy món quà. “Mình cứ tưởng cậu quên sinh nhật mình rồi chứ.”

Tạ Khương thản nhiên giải thích, “Mình thấy trong thiệp ghi là 9 giờ, nhưng không nghĩ lại đến muộn như vậy".



Bên kia, một giọng nói châm chọc vang lên.

“Rõ ràng là trên thiệp ghi 7 giờ mà còn cố tình đến trễ. Chính là muốn chiếm hào quang của người khác đây mà. Đến trễ thì cứ nói mình đến trễ đi, lại còn tự bịa ra lý do này nọ. Nói làm gì để cho mực càng bôi càng thêm đen."

Tạ Khương xoay người hướng ánh mắt vì phía người vừa mới nói chuyện ban nãy. Chính là Lạc Hà Khâm, chị họ của Lam Mặc Nhi. Chị ta cũng trong đám người vừa nãy đã đến bắt chuyện với Phó Cảnh và Đặng Chiêu.

“Chị có chứng cứ gì mà nói tôi bịa đặt?”

Lạc Hà Khâm thấy chính mình bị hỏi đến thì hơi ngẩn ra. Cô đã nghe nói qua, người này là Tạ Kiều, là người cũng đang thích Phó Cảnh. Nghe Lam Mặc Nhi nói, Tạ Kiều đã không ít lần theo dõi cậu. Có điều này rất ít ai biết nhưng mà Lạc Hà Khâm đã từng có khoảng thời gian là bạn gái của Phó Cảnh, nhưng hai người đã chia tay do tranh chấp. Dù đã đường ai nấy đi nhưng trong lòng Lạc Hà Khâm vẫn còn vương vấn tình cũ. Vì thế, cô đối với những ai có ý tứ với Phó Cảnh đều vô cùng chán ghét.

Nhưng vừa rồi, Lạc Hà Khâm bị hành động vừa nãy của Tạ Khương làm cho miệng vừa định nói đã ngậm chặt. Lạc Hà Khâm thấy thế thì lắp bắp nói, “Thì...thì cô cũng không có gì chứng minh cô trong thiệp cô ghi là 9 giờ cả.”

Tạ Khương bình thản đáp trả, “Hiện giờ tôi có mang theo tấm thiệp trên người, có thể đưa cho chị xem”. Sau đó, Tạ Khương liền làm động tác như muốn lấy gì đó ra.

“Được thôi...Có thì mang ra đây." Lạc Hà Khâm khıêυ khí©h trả lời.

Bên kia Lam Mặc Nhi không ngờ sự việc lại đi đến nước này, nghe thấy lời của Tạ Khương thì thầm thấy không ổn. Không thể Tạ Kiều để lộ tấm thiệp ra được. Vì thế, cô lập tức đi tới nói, “Tạ Kiều, cậu đừng nóng. Cậu chẳng phải đã đến rồi không phải rồi sao. Cần gì phải so đo với chị ấy?”

Sau đó, Lam Mặc Nhi quay sang Lạc Hà Khâm, nhỏ giọng trách cứ. “Chị Hà Khâm, bây giờ đang là sinh nhật em. Em không muốn trong ngày vui của em lại có xảy ra tranh chấp".

Lạc Hà Khâm thấy tình thế của mình hiện giờ đang rất bất lợi, liền hừ lạnh, sau đó xoay người rời khỏi đám đông đang ồn ào. Tạ Khương thấy người đã rời đi, trong lòng nhẹ nhõm. Thực ra, cô không hề mang theo thiệp mời. Vừa nãy chỉ vì không muốn thất thế nên cô mới buột miệng nói ra như thế.

Sau đó, cô quay sang nhìn Lam Mặc Nhi ở bên cạnh, trong mắt là tia nghiền ngẫm. Cô loáng thoáng nghe được từ bọn họ là bữa tiệc được bắt đầu vào lúc 7 giờ, vậy trong thiệp của cô vì sao lại ghi là 9 giờ? Phải chăng chỉ là nhầm lẫn của Lam Mặc Nhi. Nhưng vì sao chỉ có thiệp của cô là bị nhầm?

Lam Mặc Nhi không nhìn ra tâm sự của Tạ Khương. Cô quay sang nhìn Tạ Khương điềm đạm nói. “Tạ Kiều. Đều là lỗi của mình. Vừa nãy để cậu vướng vào rắc rối như vậy.”

Tạ Khương còn định nói gì đó nhưng đột nhiên Triệu Viên từ đâu đã xuất hiện bên cạnh vui vẻ kêu lên, “Tạ Kiều, cậu đến rồi sao? Mình cứ ngỡ cậu không đến được chứ!” Tạ Khương gật đầu nhìn Triệu Viên. Lời nói trong miệng định nói ra cũng đã nuốt vào.

“Hôm nay váy của hai chúng ta thật giống nhau a. Nhìn chúng ta như hai chị em vậy.” Tạ Khương nghe vậy thì cười không nói gì.

Triệu Viên cười tiếp tục, “Mình tính gọi cho cậu nhưng mà..."

Đúng lúc này, một giọng nói từ phía xa vọng lại. “Lam Mặc Nhi, có người muốn gặp cậu kìa." Lam Mặc Nhi nghe thấy đích danh của mình bèn nhỏ giọng nói với Tạ Khương,

“Vậy mình đi trước đây. Triệu Viên cậu đi cùng mình đi. Tạ Kiều, đồ ăn ở bên kia, cậu cứ tự nhiên nha." Sau đó liền kéo tay Triệu Viên rời đi. Cô không thể để Triệu Viên ở đây, không khéo Triệu Viên lại buột miệng nói ra điều gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »