- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Âm Mưu Của Thiên Sứ
- Chương 13: Bà Dì
Âm Mưu Của Thiên Sứ
Chương 13: Bà Dì
Nếu hỏi tất cả học sinh lớp 11A1 trường Nhị Hàm môn học đáng ghét nhất của mình thì hơn nửa sẽ có chung một câu trả lời. Đó chính là tiết thể dục. Ngặt nghẽo một chỗ, môn thể dục đã từng là bộ môn dễ lấy điểm nhất của đám học sinh bọn họ. Thầy giáo thể dục của bọn họ, chính là Thầy Quý, đã từng là một người vô cùng hiền hậu và đặc biệt là vô cùng dễ dãi. Nhưng sau đó, thầy Quý không may bị tai nạn giao thông, và thế là những con điểm mười của môn thể dục cũng đã theo thầy mà rời khỏi trường.
Sau này, giáo viên thể dục tiếp theo của bọn họ là cô Trương Thanh Thanh, một cỗ máy đội lốt người. Xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cô Trương chính là người có tư tưởng không rèn sắt không thể thành thép, vì thế cô vô cùng nghiêm túc trong việc huấn luyện những mầm non tương lai của tổ quốc trở thành những con người có ích cho xã hội.
Như vậy, trong một tháng sau đó, những tiết học của cô Trương trở thành một tiếng đồng hồ cực hình mỗi thứ hai của tất cả học sinh 11A1. Chính vì những con điểm mười môn thể dục tội nghiệp đã bị thẳng tay chém phăng ra khỏi sổ điểm của bọn học sinh cùng với bộ dáng hay trừng người khác của cô, Trương Thanh Thanh bị học sinh gán cho cái biệt danh "đao phủ Thanh trừng" của lớp 11A1.
Đã lâu rồi Tạ Khương chưa được trải nghiệm việc chạy bộ thành hàng với người khác. Hồi còn ở trường huấn luyện, chạy bộ đối với cô chính là việc nhắm mắt cũng có thể làm được. Cô nhớ đoạn thời gian mà cô cùng những đồng nghiệp nữ của mình thi nhau chạy để xem ai có thể lấy được phòng tắm nước nóng trước trước tiên. Những khoảng thời gian đó mặc dù có vô vàn gian khổ, nhưng nhờ thế mà Tạ Khương mới có được một thể lực vô cùng cường hãn.
Giờ đây, nhìn những cô gái đang thở hổn hển té ngã phía sau lưng mình, Tạ Khương cũng thả chậm cước bộ để nghỉ một chút.
Đột nhiên Lam Mặc Nhi bên cạnh bỗng trở nên lảo đảo như muốn ngả về sau. Thấy vậy. Tạ Khương bỗng rời hàng của mình đi đến đỡ lưng Lam Mặc Nhi, sau đó làm động tác đẩy ra phía trước để giữ cho cô không chao đảo lần nữa. Cô gái phía sau cô đang chạy thì bị cô cắt ngang nên đã té ra phía trước.
"Em kia! Lại đây cho cô!" Chợt một thanh âm lạnh lùng từ phía xa vọng tới. Mọi người đang chạy đều nhìn về phía vạch đích nơi cô Trương đang đứng.
"Đúng, chính là em. Cô không nói lần hai".
Tạ Khương nhìn cô Trương một lúc, cô liền đứng dậy bước về phía đó. Nét mặt cô bình thản, không nhìn ra một chút sự sợ hãi hay lo lắng nào. Trong khi đó, những học sinh trong lớp tất cả ảnh mắt đổ dồn về phía cô, có lo lắng, có chờ mong, có hả hê.
Phó Cảnh liếc nhìn người vừa mới bước ra khỏi hàng, là Tạ Kiều. Dường như sau khi về trường thì cô luôn trở thành tâm điểm chú ý của lớp.
Lúc Tạ Khương đi đến cô Trương thì trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người khác. An Nhất Đông đang đứng thong dong bên cạnh cô Trương, ánh mắt thản nhiên nhìn người vừa đến, trên khoé môi nở ra một cười ấm áp.
"Em là Tạ Kiều phải không?" Trương Thanh Thanh trừng mắt nghiêm giọng chất vấn.
Tạ Khương gật đầu.
"Mặc dù việc em tự ý rời khỏi hàng của mình mặc dù xuất phát từ ý tốt, điều đó cũng ảnh hưởng đến những bạn đằng sau. Cô đã nghe đến trường hợp của em từ thầy chủ nhiệm của em. Vì vậy, hình phạt chạy mười vòng sân thông thường có thể miễn nhưng em vẫn sẽ phải làm 30 cái chống đẩy. Được chứ?"
Tạ Khương cũng không nhiều lời. Cô trực tiếp thả người xuống bắt đầu chống đẩy.
Lúc này, tất cả những học sinh đã hoàn thành phần chạy của mình đều tập trung về phía này. Phó Cảnh vừa chạy xong ung dung đi đến chỗ náo nhiệt.
Đặng Chiêu không biết từ đâu đi đến bên cạnh Phó Cảnh.
"Cô Trương không hổ là" đao phủ Thanh trừng "của lớp chúng ta. Kể cả Tạ Kiều mới quay lại trường không lâu mà cũng không tha. Mình còn muốn chết, hỏi chi cô ta. Không biết 30 cái chống đẩy kia có phải là vì cô Trương cay cú cái tuổi 30 chưa chồng của mình không. Ha ha ha".
Phó Cảnh trầm mặc. Cậu đút tay vào túi quần, tầm mắt vẫn đặt lên người cô gái đang chống đẩy.
"Đây chẳng phải người vừa về trường đây sao? Tên gì nhỉ, Tạ.. Tạ.."
"Tạ Kiều." Phó Cảnh ngắt lời Đặng Chiêu.
"Tạ Kiều sao?" Đặng Chiêu như chợt nhớ điều gì. "Chẳng phải là cái người hồi trước thích cậu chỉ vì cậu đã giúp cô ta một lần kia thôi đấy sao? Nhớ sau lần đó cô ta bắt đầu theo dõi cậu mọi lúc mọi nơi. Lúc đó nét mặt cậu thật sự hận không thể đá cậu ta ra xa khỏi tầm mắt."
Phó Cảnh lườm Đặng Chiêu, "Cậu im lặng không ai nói cậu câm đâu."
Đặng Chiêu cười hì hì, "Được, được. Không thích thì mình không nói là được chứ gì."
Tạ Khương rốt cuộc cũng đã nói được làm được 25 cái. Thấy mình chỉ còn năm cái nữa là xong hình phạt, Tạ Khương cố gắng làm thật nhanh để có thể đứng dậy. Cô không muốn trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ, và sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Tạ Kiều. Với lại dù gì thì cô cũng đã 20 tuổi, nên cô thật sự cảm thấy chính mình vô cùng mất mặt khi bị phạt trước mặt một đám nhóc.
Chợt, một cơn quặn đau từ bụng dưới mãnh liệt đánh tới làm cánh tay đang chống xuống đất của Tạ Khương giật giật. Mồ hôi túa ra như tắm, làm ướt cả tấm lưng cô. Tạ Khương nhắm mắt, cố gắng nhịn cơn đau xuống.
Không phải là thời điểm này chứ, cô mắng thầm. Cư nhiên hôm nay lại bà dì lại đến, thế mà còn đến sớm nữa. Bình thường, nguyệt sự của cô đều vô cùng quy tắc, nhưng đây là lần đầu tiên nó đến mà không báo trước như vậy. Chắc là do mấy ngày nay Tạ Khương ăn ngủ không tốt vì chuyện của em gái nên mới bà dì muốn đến sớm để trừng phạt cô đây.
Đặc biệt, mỗi lần bà dì đến thì cái bụng của Tạ Khương đều đau âm ỉ làm cô chỉ muốn nằm trên giường không làm gì cả. Cho dù có là người có thể lực tốt như cô thì cũng sẽ chào thua những cơn đau quặn thắt mà bà dì ban tặng.
Tạ Khương nhắm mắt, cố gắng nhịn xuống để hoàn thành phần còn lại. Tốc độ vì thế cũng chậm lại, cả người cô run lên bần bật, nhìn thập phần chật vật.
Sau khi làm xong cái chống đẩy cuối cùng, Tạ Khương ngã nhào xuống đất, thở hổn hển. Cô cắn môi, tay ôm bụng, ánh mắt dần trở nên mong lung.
Lúc này, Trương Thanh Thanh cũng nhìn ra điều bất thường. Cô đang định đi đến chỗ Tạ Khương thì thấy người bên cạnh mình đã không còn bóng dáng.
"Tạ Kiều, em có sao không?" An Nhất Đông đặt tay lên bả vai Tạ Khương lo lắng hỏi.
"Bụng.. rất đau.." Tạ Khương mấp máy môi cố gắng gặng từng chữ. Cô ôm chặt bụng, cuốn người như con tôm, có thể ngược tiếng thở hắt từ cô phát ra.
"Cô Trương, Tạ Kiều hình như không được khoẻ. Tôi đưa em ấy đi phòng y tế xem sao."
"Vậy đành phải phiền thầy An một chuyến." Trương Thanh Thanh nhẹ giọng nói.
"Vậy tôi đi trước." An Nhất Đông dìu Tạ Khương đứng lên. Hai người chậm chạp rời đi.
Phó Cảnh nhìn người vừa nãy dưới đất đang được mang đi, bàn tay trong túi quần vô thức nắm lại.
Đặng Chiêu bên cạnh mở giọng nói, "Thật công nhận có ngày đao phủ có thể hành người khác đến đau bụng như thế. Hôm nay không chừng chúng ta có thể được nghỉ đấy."
Phó Cảnh hừ một tiếng, không nói gì. Chắc cô ta lại đang giở trò gì đây.
"Các em nhìn thế là đủ rồi. Tiếp tục mỗi người chống đẩy 10 cái cho cô. Bắt đầu đi". Trương Thanh Thanh quay qua bọn học sinh đang đứng tụm năm tụm bảy lạnh giọng quát.
Thấy náo nhiệt đã qua, mọi người tản ra, ai về chỗ người nấy.
Phó Cảnh xoay người rời khỏi đám người, theo sau là Đặng Chiêu đang trề môi bực tức vì tưởng lớp học được nghỉ sớm hơn dự tính.
"Mặc Nhi, chúng ta đi thôi." Triệu Viên kéo tay Lam Mặc Nhi hướng ra một khoảng trống ở giữa hai học sinh đang đứng.
"Ừm" Lam Mặc Nhi cụp mắt rời khỏi bóng hai người đã đi xa, cắn môi đi với Triệu Viên. Nhất Đông, anh rốt cuộc chính là muốn làm gì?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Âm Mưu Của Thiên Sứ
- Chương 13: Bà Dì