Trước quán cà phê.
Lam Mặc Nhi dừng cước bộ, thở hổn hển nhìn chậu hoa lan bày ở trước cửa. Cô đi đến vứt bó hoa của Phó Cảnh vào thùng rác.
Sau đó, Lam Mặc Nhi dựa người bên bờ tường cho đến khi nhịp thở mình bình thường trở lại thì mới định đi vào. Nhưng trong lúc cô định đẩy cửa thì cùng lúc đó, một người phụ nữ trung niên cũng từ trong bước ra. Hai người vì thế đã đâm sầm vào nhau.
"Đi đứng không nhìn đường à?" Người phụ nữ danh giọng hô lớn.
"Cháu xin lỗi." Lam Mặc Nhi nhỏ giọng đáp. Cô nghiêng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Trên người bà là một chiếc áo da thú dày cộm, nhìn vô cùng tương phản với thời tiết nóng bức bên ngoài. Trên cổ bà có đeo một viên ngọc pha lê đỏ vô cùng bắt mắt.
Dường như cảm thấy chính mình vừa hơi thất thố, bà ta bình tĩnh lại liền nói, "Lần sau cẩn thận một chút." Nói xong bà ta liền xoay người rời đi.
Lam Mặc Nhi cụp mắt xuống, sau đó trấn định lại cảm xúc thì mới đẩy cửa vào trong. Khi vào bên trong quán cà phê, Lam Mặc Nhi quét mắt xung quanh, thấy một bóng người trong góc khuất đang ngồi nhâm nhi ly cà phê của mình. Cô đi tới, cho đến khi đi đến trước mặt người đó thì dừng lại.
"Em đã đến." Một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Sao anh lại kêu em đến đây? Chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao?" Lam Mặc Nhi bày bộ dáng hờ hững nhìn người trước mặt.
"Em ngồi xuống trước đi." Người kia đặt tách cà phê xuống, bình thản nói.
"Em không muốn ngồi. Anh nói đi. Rốt cuộc vì sao lại kêu em ra đây?"
"Anh chỉ muốn nói chuyện với em."
Lam Mặc Nhi cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cô kéo chiếc ghế ra ngồi xuống. Đôi mắt trở nên nhu hòa nhìn người đối diện.
"Anh có chuyện gì muốn giải thích với em sao?"
"Mặc Nhi, đêm đó là anh không tốt, đã làm em hiểu lầm. Anh thật sự chẳng làm gì với em ấy cả."
"Không làm gì? Hai cô nam quả nữ hẹn trong quán bar mà bảo không làm gì. Nếu không phải lúc đó, em vì muốn đến hỏi anh vì sao lại chia tay với em, thì em đã không gặp cảnh hai người đang ngồi đó tình tứ."
"Không phải như em nghĩ."
"Vậy cái gì là như em nghĩ hả, thầy An?"
An Nhất Đông đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt chuyên chú nhìn Lam Mặc Nhi.
Một lúc sau, An Nhất Đông thở dài, bình tĩnh nói.
"Tạ Kiều đã biết chuyện của chúng ta."
Lam Mặc Nhi giật mình không thể tin nhìn anh, trong mắt xoay chuyển. "Cậu ta đã biết? Vậy thì phải làm thế nào bây giờ?"
"Lần đó, anh đã hẹn em ấy ra để nói về chuyện đó. Nhưng anh cũng không ngờ sự việc lại như thế." Nói xong, An Nhất Đông nghiêng mắt nhìn về phía cửa sổ.
Lam Mặc Nhi hạ tầm mắt nhìn cốc cà phê đang nằm trên bàn nhìn đăm chiêu.
"Có điều anh không nghĩ đến là Tạ Kiều lại bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn đó. Vì vậy bây giờ chuyện chúng ta xem như an toàn."
"Thật.. thật may quá nhỉ" Lam Mặc Nhi ngập ngừng đáp. Bàn tay ở dưới bàn nắm chặt dây túi.
Lam Mặc Nhi nắm lấy bàn tay của An Nhất Đông siết nhẹ, trong mắt đầy ý khẩn thiết.
"Nhất Đông, em xin lỗi. Là em đã hiểu lầm ý tốt của anh. Em cũng không muốn chúng ta kết thúc như vậy."
"Chuyện của chúng ta mặc dù tạm thời đã ổn, nhưng anh không muốn chuyện này mà làm liên luỵ đến em."
"Em không sợ!" Lam Mặc Nhi kêu lên, trong lòng hoảng hốt. Mặc dù cô biết mối quan hệ của cô và anh chính là trái với luân lý lẽ thường, nhưng cô chưa thực sự muốn buông tay với đoạn tình cảm này. Ít nhất bây giờ thì chưa, khi cô chưa nắm chắc được tình cảm của Phó Cảnh với cô là như thế nào.
"Vậy Mặc Nhi, em hôm nay là đi đâu?" An Nhất Đông nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của Lam Mặc Nhi, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm ý nhìn cô.
"Em.. em đi xem phim với bạn!" Lam Mặc Nhi chột dạ nói.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy. Em chính là đi xem phim với Tạ Kiều."
"Được. Anh tin em." An Nhất Đông ngưng mắt nhìn Lam Mặc Nhi một hồi, ngữ khí liền thả lỏng. Ánh mắt anh nhu hòa nhìn cô.
"Nhất Đông, vậy còn chuyện của chúng ta?"
An Nhất Đông xoa bàn tay Lam Mặc Nhi trấn an, "Anh không nghĩ bây giờ chúng ta có thể trở lại như trước. Anh cần một chút thời gian."
"Là Tạ Kiều sao? Em có thể giúp anh quan sát cậu ta".
"Em đừng manh động. Anh tự có sắp xếp. Em về trước đi, lát nữa anh có việc bận".
Lam Mặc Nhi cầm túi, ánh mắt nhìn An Nhất Đông đầy sự bi thương cùng hụt hẫng, sau đó đứng dậy rời đi.
An Nhất Đông lấy chiếc muỗng nhỏ bên cạnh khuấy ly cà phê đã nguội, đáy mắt lạnh đi. Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Bọn họ đã ở đâu?"
"Rạp chiếu phim sao.."
"Đã không có việc gì. Kế hoạch chúng ta vẫn sẽ như cũ, hiện giờ chưa cần động đến người kia".
Cúp điện thoại, An Nhất Đông nhìn vừa phía hướng cửa sổ nơi bóng lưng Lam Mặc Nhi khuất sau bức tường đối diện, ánh mắt đăm chiêu.