Phó Cảnh dường như cũng đã ngộ ra điều gì. Cậu nhìn đứa trẻ cùng người đàn bà trước mặt, ánh mắt lạnh băng nói, "Đây là cách cô đối xử với ân nhân của mình sao?"
"Cái gì mà ân nhân. Rõ ràng các người đã mang con tôi đi mà giờ còn ở đây chối. Mọi người ơi, có bọn người bắt cóc ở đây này" Bà mẹ la lớn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Bà.." Phó Cảnh tức giận. Cậu quay sang đứa bé nãy giờ đang đứng sau lưng người đàn bà kia.
Đúng lúc này, một người bảo vệ đột nhiên đi đến nói, "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn bà kia lên tiếng trước, "Là hai người bắt cóc con tôi. Bây giờ hai người này là đang chối bỏ việc ác của mình đấy. Đừng tin bọn họ."
Phó Cảnh hắng giọng đáp, "Này, các người đừng có đổi trắng thay đen như thế. Là thằng bé kia đã chạy đến cô gái này để hỏi tìm mẹ trước."
Phó Cảnh nhìn đứa trẻ hỏi, "Em nói đi. Anh nãy là đang giúp em tìm mẹ đúng chứ?"
Người bảo vệ nghe vậy bèn xoay sang đứa trẻ hỏi, "Có đúng là cháu đã nói với bọn họ như thế không?"
Đứa bé rụt đầu trong lòng người đàn kia, nhỏ giọng đáp, "Không. Hai người đó bắt cóc cháu. Cháu đang chạy chơi thì bất ngờ đâm trúng chị này. Sau đó hai người đó còn đòi dẫn cháu đi ăn kem ở ngoài kia. Lúc đó cháu đói bụng nên mới đi theo."
"Em.." Phó Cảnh trừng mắt nhìn đứa trẻ mặt không đổi sắc mà nói như thế kia, trong lòng lạnh đi vài phần. Lẽ ra cậu nên sập một cái bẫy ngu ngốc như vậy chứ.
Người bảo vệ sau đó nói, "Vậy mời hai người theo tôi về đồn cảnh sát làm chứng." Nói xong, tên đó định đi đến bên Phó Cảnh còng tay cậu lại thì thanh âm Tạ Khương bên cạnh đột nhiên vang lên.
"Các người diễn xuất không biết đã lừa được bao nhiêu người rồi vậy?"
Người bảo vệ nghe vậy liền lớn giọng hỏi, "Ý cô là gì?"
"Các người có chứng cứ gì mà nói chúng tôi bắt cóc con của cô?" Tạ Khương lạnh giọng đáp, ánh mắt thâm trầm nhắm thẳng về phía người đàn kia làm bà ta run lên.
"Con tôi vừa mới nói đây này. Bộ cô không nghe thấy sao?" Người đàn bà kia lớn giọng đáp.
Tạ Khương nghe vậy liền cười lạnh nói, "Vậy để xem chứng cứ của con cô có thể chống lại chứng cứ của tôi hay không". Nói xong, cô liền lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại cùng đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Phó Cảnh vả đứa bé kia.
Lúc nãy khi Tạ Khương đi theo sau hai người, tay cô đã bỏ vào trong túi, cùng lúc đó cô đã bấm cho đoạn ghi âm bắt đầu chạy. Vì là vệ sĩ nên cô luôn có thói quen cẩn thận. Vì thế những thao tác ghi âm này cô đều luôn sử dụng để phòng khi có tình huống bất trắc xảy ra như hôm nay.
Tạ Khương mở đoạn ghi âm ra, tức khắc có thể nghe được tiếng khóc đòi mẹ của đứa trẻ cùng với thanh âm Phó Cảnh nói muốn giúp cậu bé.
Phó Cảnh một bên kinh ngạc nhìn một màn này. Cho dù là cậu cũng không hề nghĩ đến mình sẽ lâm vào tình huống éo le như vậy. Nhưng một cô gái như Tạ Kiều lại có thể suy nghĩ đến mức này. Từ khi nào mà Tạ Kiều đã trở nên nhạy bén như vậy?
Trong lúc đoạn ghi âm được phát ra, trên mặt người đàn bà ngày càng trở nên trắng bệch. Trong mấy năm làm việc này của của bà ta chưa bao giờ có ai lại đi làm chuyện này.
Tên bảo vệ thấy thế vội tiến lên nói, "Hóa ra là như vậy. Vậy ba người đều theo tôi đến đồn cảnh sát. Còn đoạn ghi âm này sẽ là bằng chứng nên tôi sẽ giao cho bên cảnh sát luôn một thể".
Lúc hắn định vươn tay ra lấy điện thoại của Tạ Khương thì đã bị cô giật lại. Phó Cảnh thấy rốt cuộc cũng an toàn thì nhẹ thở ra. Nhưng thấy hành động của Tạ Khương, cậu nghi hoặc nhìn cô.
"Này, cô đang làm gì vậy? Tôi có thể bắt cô vì tội không hợp tác. Mau đưa cho tôi." Tên bảo vệ trầm giọng quát.
"Muốn tôi đưa cho chú chứng cứ này để rồi nó sẽ biến mất không một dấu vết hay sao?" Chiếc điện thoại đang cầm trên tay được Tạ Khương cho vào trong túi. Ánh mắt cô nhìn tên bảo vệ không hề chút độ âm làm tên bảo vệ thầm kêu không ổn.
"Cô đang nói gì vậy?"
"Diễn xuất của ông cũng không thua kém gì bà ta đâu." Tạ Khương cười nói. "Có phải là các người sẽ đem chúng tôi lên đồn cảnh sát sau đó bảo chúng tôi nếu không muốn ngồi tù thì hãy đưa tiền ra thì sẽ được qua chuyện, đúng chứ?"
Người đàn bà cùng tên bảo vệ cả kinh nhìn Tạ Khương. Cô gái này sao có thể biết tường tận thủ đoạn lừa người của bọn họ như vậy? Người này là ai?
"Tôi sẽ mang đoạn ghi âm này đến đồn cảnh sát để bọn họ xử lý." Tạ Khương trầm giọng nói.
Người đàn bà kia nghe thấy vậy thì nở nụ cười trào phúng kêu lên, "Đúng là không nghĩ tới lại có người biết được việc này. Được, cô cứ mang đi đi".
"Nhưng không phải là bọn cảnh sát khu vực ở đây", Tạ Khương bất ngờ cắt ngang. "Mà là cho cục cảnh sát thành phố. Bọn người ở đây ăn tiền của các người no bụng rồi nên cũng chẳng làm được trò gì đâu phải không?"
Tạ Khương biết chuyện này có thể giao cho chị Tuyết Diệp xử lý. Với những liên kết của chị ấy thì trò mèo bọn lừa đảo này cũng coi như xong.
"Cô.." Người đàn bà kia nghe xong thì mặt lập tức biến sắc. Cô ta chỉ biết bọn họ cần phải chuồn ngay lập tức.
"Cô cứ chờ đó. Đi." Nói xong, cô ta kéo đứa trẻ cùng với tên bảo vệ nhanh chóng rời đi. Tạ Khương thấy bọn họ bỏ đi thì trong lòng cũng nhẹ thở ra.
Đột nhiên, Phó Cảnh ở bên cạnh nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng.
"Vì sao cô biết bọn họ là lừa đảo?"
Tạ Khương thản nhiên đáp, "Tôi đã từng gặp qua những người như bọn họ nên cũng biết một chút".
Lúc cô còn làm vệ sĩ cho Phương Tuyết Diệp, Tạ Khương cũng đã từng nhận những nhiệm vụ đi đòi nợ thuê. Vì thế cô cũng đã gặp rất nhiều loại người. Bọn họ dường như đều nằm trong một đường dây lửa đảo vô cùng tinh vi. Không ít lần cô đã chứng kiến cách bọn họ hành sự với những người qua đường khác. Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên cô lại thành người bị hại.
Tạ Khương nói tiếp, "Bọn họ thường hay dùng trẻ nhỏ lợi dụng lòng thương của người khác để thực hiện các vụ lừa đảo chiếm đoạt."
Phó Cảnh xiết chặt nấm đấm trầm giọng nói, "Vậy mà lúc nãy tôi còn cảm thấy đáng thương cho thằng bé đó."
Nói xong, cậu rút từ trong túi quần ra hộp thuốc định lấy ra một điếu để hút. Tạ Khương bên cạnh thấy vậy bèn nói.
"Đây là khu mua sắm. Cậu đừng có hút ở đây."
"Cô đừng có quản tôi!" Phó Cảnh trầm giọng quát, ánh mắt cậu ánh lên sự giận dữ khó giấu. Sau đó, cậu cầm điếu thuốc trên tay xoay người hướng cửa rời đi.
Tạ Khương nhìn theo bóng lưng Phó Cảnh hòa lẫn vào trong đám người. Cũng đúng thôi, cảm giác bị lợi dụng thật sự rất khó chịu.