Chương 8

Một lúc sau, cuối cùng ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Ta ăn không biết ngon, cân nhắc hồi lâu, thẳng cho tới tối khi Tạ Hử chui vào ổ chăn của ta thì...

Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Ta đúng thật là...Tạ Hử là ai chứ?

Hắn là người tàn nhẫn có năng lực tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t hai vị hoàng thúc của ta, đã vậy mà còn được triều thần khen ngợi!

Hơn nữa, loại người thông minh toan tính tới mức ngay cả than lửa để hâm nóng chăn cho mình mà cũng tiếc rẻ, phải chui vào ổ chăn của ta cho bằng được thì làm sao có thể là kẻ ngu đây?

Hắn có âm mưu!

Tuyệt đối là...CÓ M MƯU!

Ta đoán, chắc chắn là hắn cố ý muốn dạy hoàng đệ ta ăn chơi đàng điếm, khiến hoàng đệ ta đi sai đường.

Hoặc là hắn muốn hoàng đệ ta phải ỷ lại hắn, khiến hoàng đệ ta không có quan điểm cá nhân.

Ta gọi tên hắn, "Tạ Hử."

"Hửm?"

m thanh của hắn khàn khàn, có vẻ như không tập trung tựa như không muốn đáp lời ta.

Nhưng ta vẫn phải nói, "Lúc ngươi dạy hoàng đệ của ta, ta có thể ở đó xem không?"

Hắn không trả lời, "..."

Ta chọt chọt người hắn, "Đang nói chuyện với ngươi đó."

Hắn nói: "Có thể."

"Chỉ cần ngày mai điện hạ thức dậy nổi là được."

A, làm sao mà không dậy nổi chứ?

Bản công chúa ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi có thể đọc thơ, bảy tuổi có thể làm thơ, là tại vì sao hả?

Đương nhiên là vì bản công chúa có một ý chí và nghị lực không thể phá vỡ rồi!

Dù cho ta không ngủ tám tiếng, dù cho một giây tiếp theo ta phải quỳ xuống, dù cho là có bò, có lết thì ta cũng phải tới hoàng cung giám thị hắn!!!

"Mệt mỏi quá rồi! Hủy diệt đi! Ai muốn quyền lực thì cứ lấy đi."

Thực xin lỗi, ta là phế vật, ta chỉ muốn bật ngửa ra thôi.

Tạ Hử nở nụ cười không rõ là ý gì, cũng không thúc giục ta nữa, "Vậy điện hạ ngủ thêm đi."

"Uhm, ngươi đi đi, coi chừng trễ đó."

Ta ngáp ngáp rồi nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm giác có người kéo góc chăn giúp ta.

Ta ôm chăn theo bản năng, sau đó ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao.

Vừa tỉnh ngủ thì đã là cảnh tượng quen thuộc.

Tạ Hử ngồi ngay bàn cạnh giường, một đống tấu chương chồng chất như núi trên bàn hắn.

Hắn rũ mắt xem từng cái, âm thanh lật tấu chương cực kỳ khẽ, cực kỳ yên tỉnh.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng ta trở mình, phát hiện ta thức dậy, "Điện hạ, nên dùng bữa rồi."

Hắn bế ta từ trên giường lên, thuận tiện lau nước miếng trên mặt ta, nói cho oai thì đó là "nụ hôn chào buổi sáng".

Ta muốn cũng muốn chùi miệng mình nhưng nể mặt hắn vừa mới đi dạy hoàng đệ phế vật của ta, nên ta kìm chế cảm giác thôi thúc này lại.

Ta ăn đồ ăn sáng, hỏi hắn câu có câu không, "Tạ Hử, biểu hiện của hoàng đệ ta như thế nào?"

"..."

Hay lắm, bầu không khí ngượng ngùng lập tức xuất hiện rồi.

Vậy ta đổi đề tài khác một chút, "Ta tìm được mấy mỹ nhân tên là Mạnh Chi ở dân gian cho ngươi rồi, khi nào ngươi có thời gian thì ta cho ngươi xem họa của các nàng nha?"

Rõ ràng là ta đang lấy lòng hắn.

Nhưng mà, sắc mặt Tạ Hử ngược lại càng khó coi hơn lúc nãy.

Hắn chôn giấu phong ba bão táp vào tận sâu dưới đáy mắt, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, hắn nói: "Điện hạ."

"Điện hạ có từng nghĩ tới không..."

"Có lẽ Mạnh Chi mà thần nói lúc ấy không phải là người khác mà chính là điện hạ."

Ngữ khí của hắn quá bình tĩnh, khiến lòng ta run sợ.

Ta bị hắn nhìn tới mức nghẹn họng trân trối: "Ý của ngươi là...Ngươi muốn nạp ta làm thϊếp sao?"

Cừ thật luôn.

Hắn vẫn chưa soán vị thành công mà đã có ý nghĩ muốn nhục nhã Trưởng công chúa ta rồi hả?

Tạ Hử yên lặng nhìn vào đôi mắt ta, tựa hồ là bị sự cơ trí của ta thuyết phục.

Hắn thở dài: "...Thôi."