Tuy đường đi gập ghềnh nhưng lối đi về tương lại phía trước lại đầy ánh sáng.
Trước giờ cửa cung đóng lại, rốt cuộc Tạ Hử cũng huấn luyện hoàng đệ ta viết được một bản kiểm điểm tạm ổn.
Ta cảm động tới mức rớt nước mắt.
Ngay cả trên đường về phủ, hắn nói muốn nằm gối lên đùi ta ngủ, hắn ngủ tới mức khiến đùi ta tê rần ta cũng không nỡ đạp hắn xuống.
Để nghĩ thử xem, xem ta có khả năng lừa Tạ Hử dạy học cho hoàng đệ ta không nhỉ?
Nếu là vậy thì hắn có thể giúp ta bồi dưỡng hoàng đệ trở thành một vị minh quân tài đức sáng suốt rồi.
Sau này đệ ấy có thể nắm lấy quyền hành, diệt trừ gian thần trong triều...
Nghĩ tới điều đó, ta rũ mắt xuống nhìn gương mặt điềm đạm như ngọc đang ngủ trên đùi ta.
Lông mi hắn hơi rung rung vì xe ngựa đang chạy, dưới mí mắt có một quầng đem nhàn nhạt, nhìn có vẻ vừa ôn hòa mà vừa yếu ớt.
Cùng với đôi tay không an phận mà cứ nắm tóc ta của hắn, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay dài như hành lá, vừa sắc xảo vừa đẹp đẽ, hoàn mỹ tới mức không thể diễn tả được.
Nhưng mà tận sâu trong đáy lòng ta biết rằng ta không thể bị vẻ ngoài của Tạ Hử mê hoặc được.
Bởi vì hắn là một người hoàn toàn khác xa với vẻ bề ngoài.
Hắn không phải là một bình hoa chỉ có gương mặt mà còn là đại gian thần đã nhuốm đầy m.á.u tươi trên tay.
"Hây da..."
Ta nghĩ gì vậy trời.
Hắn là gian thần chứ đâu có bị ngu đâu, làm sao có thể bồi dưỡng một vị hoàng đế tốt để cản trở con đường của mình chứ?
Chấn động quá rồi, cả nhà ơi, cả nhà ơi.
Hắn bị ngu thiệt rồi nè!
Ta kích động tới mức đứng phắt dậy nhưng vì tê chân nên ngã nhào vào lòng Tạ Hử, đυ.ng trúng l*иg ngực cứng rắn của hắn, ta đau tới mức nhe răng trợn mắt, tư thế rất bất nhã.
Nhưng mà cái này không quan trọng, ta núm chặt tay hắn, nói với giọng điệu trông mong, "Ngươi thật sự đồng ý dạy hoàng đệ ta sao?!"
Trời ạ, tại sao ta lại may mắn như thế chứ, sao có thể gặp được người ngu cỡ này vậy nè?
A..., chắc chắn kiếp trước ta đã giải cứu thế giới đúng không?
"Vâng, thần cam tâm tình nguyện." Tạ Hử đỡ ta dậy, lặp lại đáp án của mình lần nữa, sau đó nhìn thoáng qua ta một cái rồi nở nụ cười chế nhạo, "Nhưng mà...Điện hạ, vì sao lại đứng ngồi không yên vậy?"
Tuy hắn đang mỉa mai ta nhưng lần đầu tiên ta cảm thấy giọng nói của hắn dễ nghe tới vậy.
Âm thanh trầm thấp, nội lực như dòng suối chảy qua khe núi, như làn gió lay động từng cơn.
Khiến cho...Mặt ta hơi hồng hồng.
Có thể là do ta xấu hổ mà thôi: "À thì, ngươi buông ra đi, lần này ta đứng vững rồi."
Tạ Hử buông tay, đầu ngón tay cuộn tròn vào lòng bàn tay, thản nhiên nói, "Được."