Chương 4

Đúng là sét đánh ngang tai mà.

Ta nhìn Tạ Hử một cách khó hiểu: "Không đúng, tại sao ngươi muốn nạp thϊếp cùng tên cùng họ với ta? Hoặc, nói cách khác là ngươi muốn hưởng thụ loại đãi ngộ gọi tên một lần nhưng có hai người đáp lời đúng không?"

Quả nhiên, những người uy quyền hơn vua, được dân chúng kính nể luôn có những đam mê không thể nói cho ai biết.

Thoại bản quả thật không lừa ta mà.

Có thể là do ta đã vạch trần đam mê quái dị của hắn nên Tạ Hử nheo đôi mắt hẹp dài lại, đè huyệt thái dương đang nổi gân xanh lên, "Thôi."

Hình tượng công tử lạnh lùng như tiên giáng trần lập tức bị sứt mẻ trong nháy mắt, thậm chí hắn còn cười lạnh một tiếng rồi nói:

"Mạnh Chi, ta vốn không nên nói những thứ này với nàng."

"Hửm?"

Ta tò mò nhìn thái độ "thẹn quá hóa giận" của con hàng này nhưng sợ bị hắn giận chó đánh mèo nên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, tập trung ăn cháo tổ yến của ta.

Ta hiểu mà, ta chừa cho ngươi chút thể diện đó.

Ta không hề biết rằng hậu quả vạch trần đam mê của hắn lại nghiêm trọng đến vậy.

Tóm lại, từ đó về sau, Tạ Hử luôn lạnh nhạt với ta.

Ngoại trừ lúc trời tối, có thể là hắn sợ tốn tiền ủ ấm hai tấm chăn nên muốn cọ nhiệt với cái chăn của ta, nhưng tần suất giao tiếp giữa hai chúng ta gần như bằng không.

Dù cho ta tìm được người trùng tên trùng họ, hắn cũng không thèm ngó ngàng cái nào, lạnh giọng bảo ta mang những bức họa đó đi chỗ khác.

Yêu cầu quá lớn, làm chậm tiến độ sự nghiệp nạp thϊếp của ta.

Mãi cho đến ngày thứ ba sau khi đại hôn, thời điểm ta phải về lại mặt*, hắn mới nói với ta ba câu ngắn gọn...

*về thăm nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn.

"Điện hạ."

"Thần không cần nạp thϊếp."

"Đúng, thần không được, nếu thêm vài người nữa thì thần lực bất tòng tâm rồi."

Hắn đúng là bậc thầy am hiểu tính người khác, chỉ trong vòng ba câu đã khiến ta ngoan ngoãn như chim c.ú.t.

Ta đi theo hắn đến Dưỡng Tâm Điện, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên thay đổi kế hoạch như thế nào, nghĩ đến mức suýt chút đi nhầm đường.

Cũng là hướng tới Dưỡng Tâm Điện nhưng ta đi ngược lại.

"Điện hạ, sai đường rồi, bên này."

Tạ Hử bất thình lình kéo tay ta làm ta lảo đảo một cái rồi ngã vào trong lòng hắn.

Thường ngày nhìn hắn có vẻ lạnh lùng như ngọc nhưng trong thời khắc mấu chốt thì hắn nắm lấy thắt lưng ta vô cùng thuần thục, mùi tùng mùi bách thơm ngát ngào ngạt, "Nếu điện hạ đứng không vững thì thần có thể bế người đi."

Nói xong, trong mắt hắn lại còn có ý cười bỡn cợt.

Ta cười lạnh: "Ha..."

C.h.ó.a này, dám cười nhạo ta.

Nếu không phải ngươi kéo ta thì sao ta ngã được chứ?

Tức c.h.ế.t ta rồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta rời khỏi vòng tay hắn, dứt khoát bước đi một cách lạnh lùng.

Đương nhiên, ta cũng không nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu, dần dần tối lại và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta của hắn.

Đầu ngón tay chạm vào nơi ta vừa sờ hắn.