Chương 2

Cuối cùng, nhϊếp chính vương vẫn thỏa hiệp.

Cũng không còn cách nào khác, ai kêu bản công chúa tài trí hơn người, học cao hiểu rộng, vốn từ ngữ của ta nhiều hơn hắn chứ.

Rõ ràng người thắng là ta thế mà Tạ Hử lại không tức giận đến mức giậm chân như ta mong chờ.

Ngược lại, hắn cong đuôi mắt dài hẹp như bán nguyệt lên, nở nụ cười vô cùng đẹp mắt, "Nếu công chúa vừa ý thần như vậy."

"Tốt lắm."

"Thần nguyện ý cưới công chúa làm thê tử."

Ta: "???"

Cảm thấy có gì đó sai sai.

Sao hắn lại đồng ý một cách nhẹ nhàng như vậy chứ, chắc chắn có biến!

Không vui chút nào.

Nhưng mà không quan trọng, gả được là được rồi.

Ngày ta xuất giá, hoàng đệ khóc tới mức nước mắt nước mũi dính đầy trên long bào, không nỡ xa ta mà nói "A tỷ lớn rồi không giữ được nữa", lại còn căn dặn ta, "A tỷ một thân một mình ở phủ nhϊếp chính vương, nếu mà bị chọc giận thì cứ việc vào cung tìm trẫm phân xử."

Đệ đệ quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ của tỷ tỷ, trong lòng ta ấm áp, đang muốn đáp lời.

Kết quả, lời nói của hoàng đệ ta thay đổi theo hướng không ngờ tới, "Tuyệt đối đừng có tự ý đ.á.n.h c.h.ế.t nhϊếp chính vương nha tỷ."

"..."

Cái mồm của hoàng đệ ta vẫn chưa chịu ngoan, "Nếu mà hắn c.h.ế.t rồi thì ai giúp trẫm phê tấu chương vào lúc sáng sớm đây?"

"..."

Mẹ nó, áo bông nhỏ này, rách rồi.

So với hoàng đệ thì cái người đáng giận nhất là nhϊếp chính vương Tạ Hử.

Chỉ vì không muốn cưới ta mà hắn khen ta cứ như là tiên nữ trên trời trước mặt hoàng đệ, hắn nói là: "Từ lão già sáu đầu tóc bạc trắng cho tới con nít ba tuổi, bất cứ ai cũng muốn làm cá trong ao của Trưởng công chúa." "Mặc dù thần ái mộ công chúa nhưng cũng biết bản thân mình không xứng."

Kết quả thì sao!!!

Giờ khắc này đây, tấm màn sa màu đỏ được cuộn lên, hương thơm thoang thoảng khắp cả phòng.

Hắn ngồi ngay ngắn ở ngay án thư*, để mặc một đại mỹ nữ tuyệt sắc mặc hôn phục đỏ thẫm, tà áo uốn lượn trải dài xuống sàn như ta, để mặc ta thong thả bước tới bước lui trước mặt hắn, mà hắn thì vẫn ngồi lù lù ngay đó, xem chồng tấu chương cao như núi.

*bàn làm việc.

Ha, ủa, làm ơn đi, đêm động phòng hoa chúc mà đằng ấy ơi, chao ôi, hắn vẫn đang nhìn tấu chương kìa, là sao?

Hắn quả thực không xem ta ra gì rồi, có phải hắn cảm thấy cưới ta về rồi thì lòng ta sẽ hướng về hắn, trơ mắt nhìn hắn đùa giỡn triều đình không?

Không, không, không, ta làm sao có thể để yên, ta muốn ép khô hắn, để hắn không còn tinh lực đi lên triều mỗi sáng nữa!

Kế hoạch dụ dỗ, bắt đầu.

"Phu quân."

Ta cởϊ áσ ngoài của mình ra, vừa lắc mông vừa nũng nịu với hắn: "Đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha."

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Hử giương mắt nhìn ta, môi đỏ như m.á.u, mày kiếm mắt sáng, nến mừng đỏ thẫm lay động trong đáy mắt hắn.

So với ta, ngược lại hắn càng giống yêu tinh hút hồn người khác hơn.

Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi nói: "Điện hạ, trời lạnh, mặc áo vào đi."

Lần này, tuy hắn dùng giọng điệu như thường ngày, cái giọng lạnh lùng, đẩy người ta cách xa ngàn dặm ấy.

Nhưng ta biết, hiện tại hắn hoàn toàn khác với ngày thường.

Hiển nhiên, hàm dưới của hắn cắn chặt, ngay gương mặt nhìn tấu chương cũng bắt đầu nhăn lại, ấy mà hắn chưa phát hiện ra đâu.

"Đừng uốn éo nữa, khó coi quá."

Ta biết ngay mà, cái sức hút c.h.ế.t tiệt này của ta, sao mà đỡ được.

Ta gắt giọng:

"Không thích thì thôi!"

Nghe vậy, Ta Hử thở ra một hơi, hắn đứng dậy, đứng trong không gian chật chội của án thư, bóng dáng to lớn của hắn ta đổ xuống đầu ta, vô cùng có cảm giác bị áp bách.

Một khắc kia, ta nhận thấy có mùi của sự nguy hiểm, cái mùi ấy lấn át cả khí chất thanh lãnh như tùng như bách của hắn ta.

Ta vừa định giả bộ cười thẹn thùng thì hắn đã dời tầm mắt đi nơi khác rồi nhặt áo khoác rơi trên đất của ta, đặt trong tay ta và ngồi lại chỗ cũ, cuối cùng hắn nói: "Nhưng mà điện hạ đang ngăn cản ánh sáng của nến hỉ đó."

A, à, á, a, mùi của sự nguy hiểm gì đó, rồi cảm giác áp bách này kia, tất cả đều biến mất không còn sót lại tí gì luôn.