Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người convert: meoconlunar – Tàng thư viện Người Edit: Minnamin + Phong Vũ Beta: Minnamin Cô cảm thấy chính mình gần đây hình như…… Là lạ! Tuy rằng phản ứng của cô chậm một chút, đầu óc trì độn một ch …
Xem Thêm

Chương 5
Mơ màng tỉnh dậy, cô gái nào đó theo thói quen vươn vai, hả? Lần này tại sao lại không gặp trở ngại gì nhỉ?

Mở choàng mắt ra, Uông Thiên Hồng nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi tự cuời mình một chút… đương nhiên rồi! Đây là phòng của cô, giường cũng chỉ một mình cô ngủ, làm gì có ai khác, đương nhiên là không có chướng ngại vật gì rồi.

Nhưng đây rõ ràng là căn phòng mà cô đã ngủ mười mấy năm, vì sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ thế này?

Tầm mắt vô thức nhìn chằm chằm phía bên cạnh trống không, một tay nhẹ nhàng xoa xoa má mình, trong lòng cô đột nhiên bị một loại cảm xúc mang tên mất mát bao phủ.

Lam Lam và Cao nhị ca đã trở về rồi, cô cũng không cần qua chăm sóc Cao đại ca nữa…. Phải nói là, từ nay trở đi cô cũng chả bao giờ nằm trên chiếc giường xa lạ kia mà tỉnh dậy nữa, lại càng chẳng có nụ hôn nhẹ vào mỗi sáng sớm làm cô tâm hoảng ý loạn nữa.

Cô xuống giường, đánh răng, rửa mặt xong, mở cửa chuẩn bị ra khỏi phòng, xông vào mũi chính là từng đợt hương bánh thơm lừng.

“Chị, chị dậy rồi à?”

“Lam Lam? Em, em đang làm bữa sáng sao?” Đây thực sự là kỳ tích, bình thường đều ngủ thẳng đến khi sát giờ muộn làm mới dậy, hôm nay tự nhiên dậy sớm hơn cả cô, đã thế còn làm bữa sáng!

“Sao phải bày cái bộ dạng doạ chết người thế kia a, chị thực sự nghĩ em gái của chị là đứa ngu ngốc không biết gì hử?” Chẳng qua cô lười không làm thôi nha.

“Em mà không phải như thế à?” Uông Thiên Hồng nhỏ giọng nói.

“Uông Thiên Hồng! Chị đừng tưởng chị là chị cả mà em không dám hành hung chị nha!” Nhìn thấy chị lại tươi cười như mọi ngày, Uông Thiên Lam rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có trời mới biết khi Uông Thiên Hồng sắc mặt tái nhợt về đến nhà lại không nói nổi một câu nào, lúc đó cô đã bị dọa chết rồi.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai thế nhỉ? Mới bảy rưỡi sáng đã đến rồi!” Uông Thiên Hồng vừa hỏi vừa đi ra mở cửa.

“Cao nhị ca?” Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở phía tây sao, hai cái người rõ ràng là yêu ngủ như mạng này thế mà lại dậy sớm như vậy, lại còn ăn mặc chỉnh tề như bộ dáng chuẩn bị đi làm nữa chứ.

“Chào buổi sáng, Thiên Hồng muội muội!”

“Sớm thế này Cao nhị ca đã đến nhà bọn em…..” Thật kinh ngạc.

“Đương nhiên là bởi vì bữa sáng của anh nha!” Cao Khoát xoa xoa bụng mình, mũi dùng sức ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm.

Nửa đêm Uông Thiên Lam gọi điện cho anh, cảnh cáo anh nhất định sáng sớm nay phải đến, bằng không anh đừng mơ tưởng về sau lại có thể như vậy như vậy với cô, dù sao hết thảy cũng không được, thật thảm a! (Min: như vậy như vậy??? *nuôt nước bọt*)

Đã bị uy hϊếp đến mức này, đương nhiên Cao Khoát dù phải liều mạng cũng phải đến báo danh từ sáng sớm.

“Ra là Lam Lam chuẩn bị bữa sáng cho Cao nhị ca nha!” Uông Thiên Hồng cuối cùng cũng hiểu ra.

“Không phải không phải!” Cao Khoát đi vào bếp, ôm lấy người đẹp từ phía sau, kết cục chịu một quyền, sắc mặt siêu thối nói: “Thiên Hồng muội muội a, đứa em gái động một chút là sử dụng bạo lực này của em từ nay trở đi, mỗi ngày sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng ta, để em không cần mỗi ngày vội vội vàng vàng lo cho cái bụng của mọi người nữa, em cũng sẽ có một chút thời gian thuộc về mình.”

“Hả?”

“Tóm lại là, tuần này chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần quan tâm chuyện gì cả, cứ chuyên tâm vào công việc may vá của chị là được, em nhớ tuần sau chị còn ba đơn đặt hàng thì phải, còn chỉ đích danh chị làm cho họ loại ba lô như lần trước.” Tốt nhất là mấy ngày tiếp theo ít ra ngoài đi một chút miễn lại xảy ra việc ngồi xe lạc đường như hôm, dọa chết mọi người.

“Lam Lam, chị không mệt nha…….” Uông Thiên Hồng muốn giải thích gì đó.

Uông Thiên Lam trừng mắt nhìn Cao Khoát một cái, anh lập tức ngắt lời Uông Thiên Hồng, “Đúng thế, đúng thế, Thiên Hồng muội muội, em cũng không cần lo lắng cho bữa trưa của anh trai anh đâu! Việc ấy anh với Thiên Lam cũng nghĩ biện pháp rồi, anh trai anh đã lớn thế rồi, tự mình có thể lo liệu được, huống hồ anh với Thiên Lam cũng có thể đi tìm anh ấy cùng ăn trưa, Thiên Hồng muội muội nên hạn chế ra ngàoi, ở nhà nghỉ ngơi a!”

Không cần đi tìm Cao đại ca! Trong lòng Uông Thiên Hồng căng thẳng. “Bình thường khi đi làm Cao đại ca bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đi mua thức ăn bên ngoài, cho nên mỗi ngày em mới đưa cơm cho anh ấy.”

“Yên tâm đi! Sáng nay anh đã đứng trước phòng anh ấy nói trưa sẽ mua cơm đưa qua cho anh ấy, cũng bảo anh ấy về sau tự chuẩn bị cơm trưa của mình rồi. Anh ấy cũng không nói là không được! Cho nên bọn anh đều có thể thay thế em, em cứ an tâm!”

Uông Thiên Hồng thấp giọng. “Thật sao? Cao đại ca không phản đối?” ‘rầm’ một tiếng, dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống đáy cốc.

“Em biết rồi.” Cô sẽ không chuẩn bị cơm trưa cho Cao đại ca nữa – hôm nay không, về sau cũng không.

Tuy rằng lần trước Cao Dương đã nhận lời, chỉ cần mỗi cô chuẩn bị cơm trưa cho anh, nhưng hôm qua khi nhìn thấy anh khen thức ăn do Hàn tiểu thư làm, Uông Thiên Hồng lại cảm thấy Cao đại ca đang lừa dối mình.

Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng rất thích tay nghề của Hàn tiểu thư!

Uông Thiên Hồng không thể không thừa nhận, con người Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp lại có năng lực, làm đồ ăn lại rất ngon, làm sao người ta có thể không thích cơ chứ? Khó trách mọi người đều hy vọng Cao đại ca và Hàn tiểu thư thành một đôi, hai người đó đứng cùng một chỗ thật sự rất xứng đôi!

Cảm giác sợ hãi quấn lấy cô cả ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện, có người có thể thay thế cô, có nữa là từ nay về sau mỗi lúc đến bữa trưa, cô không cần đi tìm Cao đại ca nữa, cô cũng sẽ không được nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của Cao đại ca mỗi khi ăn món cô làm nữa.

“Đúng rồi Thiên Hồng, anh ấy muốn anh trả lại cái này cho em.”

Uông Thiên Hồng nhìn chiếc túi tiện lợi trên tay Cao Khoát, trong lòng tràn ngập khó chịu, có cảm giác mất mát khi địa vị của mình bị người khác đoạt mất.

Cô nghĩ, từ nay về sau chắc Cao đại ca cũng chả cần cái túi này nữa.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Ngày đầu tiên không phải đưa cơm cho Cao Dương, Uông Thiên Hồng ăn cơm xong liền làm tổ trong phòng làm việc khâu khâu khâu, cố gắng hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên.

Cuối tuần cô tự cho mình một ngày nghỉ xả hơi, không suy nghĩ đến Cao Dương hay ở nhà làm việc nữa mà cùng đi dạo công viên và các cửa hàng trong nội thành, hưởng thụ một ngày cuối tuần đơn giản.

Thứ hai, cô khâu khâu khâu, hoàn thành đơn đặt hàng thứ hai. Thứ ba, cô tiếp tục khâu khâu khâu, rốt cuộc cũng hoàn thành đơn đặt hàng cuối cùng.

Đến thứ tư, Uông Thiên Hồng đã không còn đơn đặt hàng để làm nữa, chỉ biết ngây ngốc nhìn đồng hồ trên tường, thì ra đã là giữa trưa rồi!

Cô thất thần thở dài một hơi, Hai tay rỗi việc không có gì làm, cảm giác nhớ nhung dấu tận sâu trong đáy lòng lại trào dâng.

Dường như đến bây giờ cô mới biết, thì ra vị trí của Cao đại ca trong lòng mình quan trọng đến vậy, cô rất nhớ Cao đại ca, ước chừng đã năm ngày không được gặp anh.

Cô vẫn tự nhủ không được nhớ, không được suy nghĩ, nhưng cô vẫn không có cách nào quên đi lo lắng như trước – mấy ngày nay Cao đại ca có tốt không?

Lam Lam, Cao nhị ca và vị Hàn tiểu thư mà cô vừa nghĩ đến đã không thoải mái kia có chăm sóc tốt cho Cao đại ca không?

Đột nhiên, suy nghĩ của cô bị một loạt tiếng chuông cửa cắt đứt.

Bây giờ là giữa trưa, là thời gian mà mọi người đều đang nghỉ ngơi, ai lại tìm đến lúc này nhỉ?

Người bên ngoài dường như không thể kiên nhẫn chờ, lại ấn thêm vài hồi chuông.

“Đến đây, hả?” Uông Thiên Hồng bị người ngoài cửa dọa cho giật nảy mình, “Cao đại ca!” Người nhớ thương trong lòng đột nhiên xuất hiện trước mắt, muốn không kinh ngạc thật sự là rất khó.

Đi vòng qua cô, Cao Dương đi thẳng vào trong phòng.

Uông Thiên Hồng đóng cửa lại, vội vội vàng vàng đuổi theo. “Cao đại ca, anh, sao anh lại đến đây? Anh không đến công ty à?”

“Gần đây không có vụ án mới, anh xin phép buổi chiều về nghỉ sớm một chút.”

“Ah!”

Sau đó, trong phòng khách lại lặng yên không một tiếng động.

Uông Thiên Hồng cúi cúi đầu, không ngừng xoay xoay ngón tay.

Thấy Cao đại ca đến đây, cô thật là vừa sợ vừa kinh ngạc, lại vừa vui vẻ nữa, nhưng nỗi nhớ nhung mấy ngày nay cũng với sự khổ sở trong l*иg ngực, làm cho rất nhiều lời cô muốn nói đều nghẹn lại ở yết hầu không nên lời.

Cao Dương vắt áo khoác trên sô pha, kéo lỏng caravat, nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang co rụt lại đầy vẻ bất an, rõ ràng muốn nhìn anh lại không dám kia, anh chủ động mở lời trước, “Thiên Hồng, không phải em có điều gì phải nói với anh sao?”

“Không ạ, không có.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, yếu ớt nói.

Anh nhăn mày, con ngươi đen híp lại hiện lên một tia thâm thuý và một chút hờn giận, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn với câu trả lời này – anh đã nói với cô rồi, muốn cái gì thì chính miệng nói với anh, anh nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô, đáng tiếc cho tới tận bây giờ cô vẫn không có dũng khí.

Xem ra hôm đó thật sự đã làm cô bị kí©h thí©ɧ rất lớn, cho nên mấy ngày nay cô mới có thể chẳng quan tâm đến anh.

Cao Dương sao có thể dễ dàng để cho tình hình xấu này tiếp tục xảy ra chứ, cho nên ngang nhiên tự mình tìm tới cửa, tính giáo dục lại Uông Thiên Hồng cho tốt một lần nữa.

Vì thế anh lấy giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhu hòa dụ dỗ cô, “Chẳng lẽ em không muốn biết nguyên nhân anh phải chịu đói mấy ngày nay sao?”

Muốn, cô rất muốn.

Con ngươi đen chặt chẽ nhìn chăm chú vào cô, anh trả lời thay cô. “Bởi vì anh luôn luôn chờ một cô bé nuốt lời, cô ấy đồng ý mỗi ngày sẽ mang cơm đến cho anh, kết quả lại bỏ mặc anh mấy ngày, hại anh trưa không có cơm để ăn, thậm chí đến cuối tuần cũng chả quan tâm đến anh, vui vui vẻ vẻ cùng em gái đi chơi, còn anh một mình ở nhà đối mặt với cái tủ lạnh trống trơn và cái bụng bị đói đến hỏng rồi.”

Hơn nửa ngày sau, Uông Thiên Hồng phản ứng chậm chạp mới trừng lớn hai mắt, có chút không dám tin nỏi: “Người Cao đại ca nói là……”

“Đúng, chính là em cái cô gái không có lương tâm này, hại anh mấy ngày nay chỉ có thể nhịn đói.”

“Em không phải……” không có lương tâm, đấy là vì Cao đại ca không cần cô chứ — có nhiều người chăm sóc anh như thế, đúng rồi, còn có cái vị Hàn tiểu thư kia.

“Em cố ý để anh nhịn đói, bởi vì em chán ghét và ghen tị khi anh ăn đồ ăn do người phụ nữ khác làm, cho nên muốn trừng phạt anh!”

Những lời này giống như một cây gậy, đánh cho cô một đòn thật mạnh.

“Em không có…….” Uông Thiên Hồng bắt đầu hoài nghi mình có phải……. có phải là….. thật sự bởi vì ghen tị và chán ghét, mới có thể khổ sở và sợ hãi như thế. “Nhưng Hàn tiểu thư thật sự rất tài giỏi, em nghĩ càng thích hợp để chăm sóc anh hơn em, hơn nữa hôm đó anh cũng khen tay nghề của cô ấy tốt…….”

“Tay nghề tốt thì sao? Sao anh lại thích ăn cơm trưa người khác chuẩn bị chứ!”

Hả?

Hai câu này cắt ngang do dự của cô, Uông Thiên Hồng thật cẩn thận, thật cận thận suy đoán ý tứ của Cao đại ca, anh nói là không muốn ăn cơm trưa do những người khác chuẩn bị, chỉ muốn ăn món cô tự tay chuẩn bị sao?

“Em có nhớ mình từng nói, muốn anh không nhận đồ ăn của những người khác làm, bởi vì em muốn tự tay chuẩn bị cho anh không?” Vòng tay kéo cô đến trước ngực mình, Cao Dương thực thích xem bộ dáng vui vẻ của cô sau khi đi ra từ sương mù, “Không phải khi đó anh đã đồng ý với em, sẽ chỉ chờ cơm trưa của em rồi sao?”

Cho nên mấy ngày nay Cao đại ca thật sự đều chờ cô sao? Anh ấy không nhận ý tốt của những người khác a!

Khổ sở mấy ngày nay của cô trong nháy mắt đền tan thành mây khói, chẳng qua là….. “Nhưng Cao nhị ca cũng không nói thế nha!”

“Hả?” Cao Dương nhíu mày, “Chuyện này quan hệ gì tới thằng nhóc kia?”

“Cao nhị ca nói anh ấy đã hỏi anh, anh cũng cho rằng không chỉ riêng em có thể đưa cơm đến công ty, bởi vì anh ấy hay là Lam Lam, ai cũng có thể thay thế em.”

“Thật sao?” Cao Dương cười thực mất tự nhiên, “Em có biết nó hỏi anh lúc nào không?”

“Chính là sáng hôm anh ấy trả lại túi tiện lợi cho em, Cao nhị ca đứng ngoài cửa phòng hỏi anh, anh ấy bảo anh không phản đối gì.” Thì tức là đồng ý.

“Bởi vì thế, cho nên em lập tức quyết định không gặp anh nữa sao?” Thì ra đây mới chính là nguyên nhân cô biến mất ba ngày.

Cao Dương áp chế lửa giận phun trào trong l*иg ngực, tên Cao Khoát ngu ngốc kia dám giả truyền thánh chỉ! Lúc anh đang ngủ đứng ngoài cửa phòng mà nói, có quỷ mới nghe thấy!

Người thận trọng tinh tế có lẽ có thể nhận thấy gân xanh nổi lên ở thái dương của Cao Dương, đáng tiếc Uông Thiên Hồng cho tới bây giờ cũng không phải người như vậy.

Cô tiếp tục thẳng thắn nói: “Khi em nghe thấy Cao nhị ca nói vậy, trong lòng thật sự rất khổ sở, vừa nghĩ đến Cao đại ca một chút cũng không cần em, thậm chí bất kể là ai cũng có thể thay thế vị trí của em, em liền cảm thấy rất đau lòng. Sau đó em lại nghĩ đến hôm nhìn thấy Hàn tiểu thư, Cao đại ca cũng khen ngợi tay nghề nấy ăn của cô ấy tốt, em sợ về sau sẽ không được nhìn thấy nụ cười của anh khi ăn thứ gì em làm nữa….”

Cô thu hai tay lại, không ngừng ấn ngực mình, bất an nói: “Hiện giờ nhớ tới cảm giác đó, em còn cảm thấy rất khó chịu….”

Cao Dương trực tiếp cúi đầu, dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất, đơn giản nhất nhân loại, che miệng của cô lại, không để cô tiếp tục khổ sở.

Uông Thiên Hồng trừng lớn mắt, ngắm nhìn khuôn mặt nam tính đang gần mình trong gang tấc. Tim cô đập thật nhanh, cảm nhận được môi mình bị môi Cao Dương nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy, đầu cô không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể cảm thụ sức nóng mà đôi môi anh mang đến, cùng với cảm giác khi hai tay thô ráp của anh vuốt ve hai má nhẵn mịn tinh tế của cô.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Uông Thiên Hồng vẫn thở phì phò, gương mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại không rời được khỏi Cao Dương đang cười thật dịu dàng kia.

“Thiên Hồng, sau này có vấn đề gì phải trực tiếp đến hỏi anh, không cho phép lại một mình khổ sở ở nơi nào đó, biết không?” Kéo lại áo giúp cô, cài lại cúc áo, anh cố gắng không chú ý tới cảnh xuân dưới cổ áo vừa bị chính tay mình kéo căng ra của cô gái nhỏ này.

Chỉ vì hiện tại, thời gian, địa điểm, tất cả đều không thích hợp.

“Dạ.” Uông Thiên Hồng ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh, càng nhìn, càng nhìn, cô thật muốn biết vì sao bộ dáng mê người của Cao đại ca cô có nhìn nhiều thế nào cũng không chán? Vì sao giọng nói, nụ cười, cử chỉ của anh lại luôn mê người như thế chứ?

Còn có môi của Cao đại ca nữa, ấm ấm ráp ráp, nhưng lại không giống như cá tính dịu dàng của chủ nhân, ngược lại có vẻ cực kỳ bá đạo, đối với môi của cô thì vừa mυ"ŧ vừa cắn, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho cô sắp không thở nổi.

“Thiên Hồng, anh thật sự rất đói, rốt cuộc em có muốn chuẩn bị bữa trưa hay không a?”

“Ầm” một tiếng, Uông Thiên Hồng và bộ mặt sắp bị thiêu cháy vội vàng trốn vào phòng bếp, bắt đầu lách cách lộc cộc ‘động thủ’.

Khi tầm mắt đong đầy ôn nhu rời khỏi hình bóng đang bận rộn kia, chuyển hướng đến túi tiện lợi đặt trên bàn cơm, nhất thời tràn ngập lửa giận.

Cái thằng Cao Khoát được việc thì không thấy mà hỏng việc thì có thừa kia nhất định là rất ngứa da, thiếu người đánh, ngang nhiên tự tiện xử lý mọi việc, thay anh quyết định lung tung, hại Thiên Hồng mấy ngày này vô cùng khó chịu, sổ sách này anh nhất định phải tính với tên đần kia thật cẩn thận thật cẩn thận mới được!

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Lại là một ngày nắng đẹp, Uông Thiên Hồng mang theo nụ cười vui vẻ đi vào tòa nhà quen thuộc, mang theo tâm tình thật tốt đi thang máy tới tầng trệt quen thuộc.

Lúc đi qua quầy lễ tân, cũng giống như trước kia, cô chào người ngồi ở bên trong.

“Chị Uông!” Cô gái như là hoảng sợ, đồ ăn vừa mới nhận trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống.

Chị Uông không xuất hiện mấy ngày nay, cô còn tưởng là ông chủ thật sự cự tuyệt ý tốt của chị ấy, thế là còn cao hứng động viên cổ vũ chị Kim Linh nữa chứ.

Sao biết hôm nay chị Uông lại xuất hiện chứ!

Thảm rồi, chị Kim Linh cũng chuẩn bị cơm trưa cho sếp, hai hộp cơm cho một người, có thể nuốt trôi sao?

“Buổi trưa tốt lành.” Uông Thiên Hồng không chú ý tới khác thường của cô, vẫn đi thẳng vào.

Cô gái kia còn chưa kịp hoàn hồn, một cánh người nháy mắt vòng qua quầy, đẩy Uông Thiên Hồng đang đứng phía trước ra vọt vào văn phòng.

“Các người thật là một lũ luật sư vô dụng, mau trả phí trị liệu cho con tôi!” Một người trung niên hói đầu đứng trong văn phòng lớn tiếng ồn ào.

“Bác à bác bình tĩnh một chút, có việc gì cần hỗ trợ có thể chậm rãi nói!” Sinh viên vừa học vừa làm La Chí Lăng đứng ra nói — những người như thế này đều do cậu xử lí, với bản lĩnh cứ gặp qua người nào là không quên của mình, hẳn là đã đoán ra lí do người này đến đây.

“Mắt tôi chính là bị mù, nới có thể nhờ vả những tên luật sư máu lạnh các người, tôi lại chậm rãi nói, chẳng phải càng cho các người kéo dài nhiều thời gian sao? Tôi mặc kệ! Hôm nay các người không cho tôi một cái công bằng, tôi sẽ đi báo cho nhật báo Thuỷ Quả nghe các con trùng hút máu như các người hút của ta bao nhiêu phí luật sư, thế là chỉ có thể tranh thủ cho đứa con bảo bối của tôi còn đang nằm viện có ngần ấy tiền bồi thường! Tôi muốn xem các người về sau còn có thể làm ăn được không!”

“Chúng tôi chỉ lấy của bác năm nghìn, lại giúp bác tranh thủ năm vạn, thấy thế nào cũng thấy bác thu có vẻ nhiều nha!” La Chí Lăng lấy hai tay tính tính, tính thế nào cũng thấy ông bác đầu hói này lãi lớn.

“Cậu nói cái gì!” Ông bác đầu hói hung hăng lườm lườm.

“Tôi chưa nói gì sai, con của bác là vì vừa lái xe vừa ngắm Tây Thi, cho nên mới đâm vào đống sắt thép của công trường đang thi công, kết quả thép phía trên rơi xuống, bác lấy được năm vạn phí bồi thường đã tính là không tệ rồi. Mà cone của bác chỉ là trật thắt lưng một chút, nằm viện hai ba ngày là có thể xuất viện!”

Ông bác hói đầu bị nói cho không thể phản bác lời nào.

Đây là lí do vì sao mọi người phái sinh viện vừ học vừa làm đi ứng phó vô lại “muốn đòi nợ” kiểu này, bởi vì những người này hơn một nữa đã bị tức chết.

Tiếng người ồn ào, cái đầu nhỏ nhắn của Uông Thiên Hồng chí có thể đứng ngoài vòng người quan sát động tĩnh bên trong.

“Cậu cậu cậu…… cậu nói hươu nói vượn, rõ ràng dàn thép không được buộc chắc, là thiếu sót của công trường, vốn nên bồi thường cho nhà tôi mấy chục vạn, không phải là lỗi của con tôi!”

“Những lời này là chính miệng con bác nói cho tôi biết, chẳng lẽ còn giả sao?” Cậu sinh viên này với con của ông bác đầu hói không hiểu thế nào mà vừa gặp như đã thân từ lâu, bởi vì đầu thích ngắm những cô em xinh đẹp, cho nên con của ông bác này mới không cẩn thận kể hết toàn bộ mọi việc.

Thằng nghiệt tử làm tổn thọ người khác này! Ông bác đầu hói trong lòng thầm rủa.

“Thì ra rõ ràng là lỗi của con mình, còn muốn vu cho người khác, cầm tiền còn không biết chừng mực, thật là lòng tham không đáy!” Những người cầm cơm hộp vây xem bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Ông bác đầu hói cảm thấy tình huống bất lợi, đành xuất ra chiêu cuối cùng –

chơi xấu! “Tôi không cần biết! Tóm lại các người không bằng không chứng, không cho phép nói con tôi như vậy, tôi, tôi muốn kiện các người tội phỉ báng!”

Nói hăng quá, người cũng không nhịn được khoa chân múa tay, vung toán loạn, “Bốp” một tiếng, đập vào một cái gì đó.

“Choang” một tiếng, vật đó vỡ vụn, “Cạch”, tiếng cửa mở.

Trên cái bàn trà nhỏ bé chuyên để tiếp khách lúc này trống trơn, ánh mắt tất cả mọi người đều trừng lên nhìn đồ sứ tan nát trên đất.

“Bác La, thứ bác làm vỡ là cổ vật do chủ tịch trường khoa học kỹ thuật mang về từ Trung Quốc, giá trị có thể sánh ngang một chiếc xe thể thao, xin hỏi bác bồi thường được không đây?” Hàn Kim Linh cầm máy ảnh xuất hiện, vừa mở miệng liền thực sắc bén.

“Cô, cô đừng có dọa người, tuỳ tiện nói ta làm vỡ một cổ vật, còn bảo tôi bồi thường!” Ông bác đầu hói hiển nhiên bị dọa, mồ hôi không ngừng thấm ướt trán.

“Có phải thật hay không, chúng tôi có thể mời chủ tịnh trường khoa học kĩ thuật làm chứng, mặt khác……” Cô nâng nâng máy ảnh trong tay, “Trong này có ảnh chụp bác hua tay trúng đồ sứ, làm nó rơi vỡ, có cần tôi mở cho mọi người xem không?”

Cái này là chứng cớ vô cùng chính xác, đổi lại ông bác đầu hói khẩn trương. “Chẳng qua chỉ là đánh vỡ cái khay nhỏ thôi! Rõ ràng là các người không đúng, đặt ở đấy làm gì? Cùng lắm thì ta không so đo chút tiền bồi thường với mấy người nữa chứ gì.”

La Chí Lăng lấy bút ghi âm tuỳ thân ra, cười tủm tỉm nói: “Bác à, đây là bác nói tôi đã ghi lại cả rồi, không thể đổi ý nha!”

Thứ luật sư có nhiều nhất chính là thiết bị ghi âm, tuỳ tiện có thể lấy ra ở bất cứ đâu. Xem đi, cái này nhìn qua thật giống thanh sôcôla nhưng thực ra là bút ghi âm.

“Các người….” Thật sự là trộm không được gà còn mất nắm gạo, ông bác đầu hói cũng không dám lên tiếng nữa, tức giận trừng mắt nhìn mọi người, thở phì phì đi khỏi.

Để biểu đạt sự tức giận của mình, ông bác này còn cố ý hung hăng đẩy vài ngươi.

Có điều phải nói thêm, hiện giờ thanh niên nước nhà thật đúng là yếu đuối, cũng có thể là ăn cơm hộp chuyện tâm quá, không biết có người ‘ám toán’,

bị người ta đẩy nhẹ một cái đã mất trọng tâm, lúc sắp ngã còn không quên kéo người đứng cạnh theo, kết quả một người, hai người, ba người….

Giống y hệt phim truyền hình, bốn, năm người đều ngã hết, tiếng hét thất thanh liên tục vang lên.

La Chí Lăng tinh mắt chú ý tới trong đám người ngã xuống hình như có một người không phải là đồng nghiệp trong văn phòng.

Không xong rồi, mau cứu người!

“Rốt cuộc mọi người đang ồn ào gì thế?” Tiếng tranh, tiếng hét quá ầm ĩ dị thường, làm cho người đàn ông vừa chấm dứt cuộc gọi trong văn phòng cũng không nhịn được đi ra xem cho rõ mọi việc.

“Ông chủ, thực xin lỗi.” Tự thú trước mới có thể được tha tội.

“Mấy người đang yên đang lành xin lỗi tôi làm gì?” Cao Dương nhíu mày.

“Mọi người lỡ dại đem Uông tiểu thư thành đệm thịt.”

Tất cả ba chân bốn cẳng mới đem nổi Uông Thiên Hồng lúc này quần áo nhăn nhúm, có chút mặt xám mày tro lên trước mặt ông chủ.

Cao Dương nhìn chằm chằm Uông Thiên Hồng cả người chật vật, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc mái hỗn độn trên trán cô, cũng buồn bực bất đắc dĩ nhìn hai cái tay không biết bảo vệ mặt kia, lúc này đang ôm khư khư một cái túi tiện lợi.

Anh biết, đó là cơm trưa của mình.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Vào trong phòng, Cao Dương cầm chiếc khăn ẩm lau nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi kia, không nhịn được thở dài. “Thật là, em không bảo hộ cho mặt mình sao?”

Ngã đến mặt mày đầy bụi, cô thấy không sao, nhưng anh lại đau lòng muốn chết.

“Như thế sẽ rơi mất hộp cơm.” Uông Thiên Hồng không chút nghĩ ngợi đáp.

“Nhưng mặt em bẩn hết rồi.” Anh lắc đầu, thoáng nhìn thấy khuỷu tay cô gái nhỏ này có chỗ sưng đỏ, hình như cũng bị đυ.ng vào.

“Cơm trưa của anh đương nhiên quan trọng hơn khuôn mặt em!” Trên mặt cô lộ ra vẻ kiên định không cho xen vào.

Đúng đúng! Cái gì cũng không quan trọng bằng cơm của anh, Cao Dương nghĩ thầm.

Có đôi khi cô bé này cố chấp thật làm cho người ta lắc đầu cười khổ, nhưng cô một lòng không có ý khác, ý nghĩ chỉ vì muốn tốt cho anh đó cũng làm cho anh không thể không động tâm với cô.

“Cao đại ca chưa nghe thấy màn cãi nhau bên ngoài lúc nãy, thật là kịch liệt, có điều may mắn có cậu sinh viên kia và Hàn tiểu thư.” Tuy rằng nhắc tới Hàn Kim Linh, lòng cô không hiểu sao đau đớn một chút, nhưng người ta lợi hại chính là lợi hại, cô cũng sẽ không cố ý không xem trọng người ta, “Bọn họ thật thông minh cũng thật là lợi hại, có thể dùng phương pháp đó khống chế vị tiên sinh kia…..”

“Ừ được rồi, đừng nói về người khác nữa, em cuộn tay áo lên đi, anh xem xem có bị thương không?” Mặc kệ ai lợi hại ai không lợi hại, anh chỉ để ý đến khuỷu tay của cô thôi.

“Em không sao! Cao đại ca không cần để ý, anh nhanh ăn cơm rồi làm việc đi, hình như có vẻ quan trọng.”

Cao Dương nhẹ nhàng kéo Uông Thiên Hồng vào trong lòng, lại nhẹ thở dài, “Em nha! Không biết lợi dụng một chút yếu đuổi của phụ nữ để giành được sự chăm sóc của đàn ông sao?

“Cao đại ca, anh, anh đừng ôm em được không?” Uông Thiên Hồng hơi hơi giãy dụa.

Anh nhăn mày, trước đây là cô gái nhỏ mềm mại, hôm nay sao tự nhiên lại cứng đầu vậy chứ?

“Em vừa ngã xuống đến, quần áo rất bẩn, tây trang của anh sạch sẽ như thế, em không muốn làm bẩn nó.” Thấy anh nhíu mày, Uông Thiên Hồng lập tức giải thích, “Có điều Cao đại ca yên tâm, mỗi lần ra khỏi nhà em đều thay một bộ quần áo sạch sẽ.”

Bởi vì cô biết Cao Dương động một chút là ôm cô.

“Ý của em là vì để anh ôm, mỗi ngày em đều thay một bộ quần áo sạch sẽ đến gặp anh sao?” Anh ẩn ý cười, thay đổi ý tứ trong câu nói của cô.

“Vâng a!” Không nghi ngờ anh, Uông Thiên Hồng gật đầu.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp, cô ngẩng đầu, biểu tình hoang mang mờ mịt kia thật sự làm cho người đàn ông nào đó rất khó kiềm chế được.

Vừa thấy mặt Cao Dương dần dần sát lại, Uông Thiên Hồng trực giác đẩy anh ra. “Chờ, chờ một chút!”

Nhìn thấy biểu tình của Cao Dương rất không vui vẻ, Uông Thiên Hồng tiếp tục giải thích, “Em vừa mới….. ngã xuống đất, mặt bẩn, ừm…. miệng cũng bẩn.”

“Vậy thì phải đợi em đánh răng súc miệng xong anh mới có thể hôn em à?” Anh đảo mắt.

Cô bỗng nhiên lại lẩm bẩm vài tiếng.

“Em nói gì?” Lờ mờ nghe thấy vài từ gì đó, biểu tình không kiên nhẫn của Cao Dương nháy mắt bị cảm giác mừng như điên thay thế.

“Em, trước khi ra khỏi nhà mỗi lần đều đánh răng nha!”

Bởi vì Cao Dương hơi một chút là sẽ đột nhiên hôn nhẹ cô, có đôi khi là hai má, nếu mà là hôn môi giống như hôm qua…… Vậy thì cô đương nhiên phải đánh sạch sẽ nha, súc miệng xong mới có thể đến gặp Cao đại ca được chứ!

“Anh không biết thì ra em lại chờ mong anh hôn em như thế!” Anh vui như mở cờ trong bụng nói.

“Em, em không có ý đó!”

Nhìn Uông Thiên Hồng dáng vẻ đáng yêu như cô gái nhỏ, tiến bộ siêu việt của cô hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của anh, thật rất đáng thưởng nha.

Nếu cô gái nhỏ của anh đã ám chỉ như thế, anh là đàn ông đương nhiên phải hào phóng một chút, coi do dự và giãy dụa của cô như không khí, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngừng kia lên, anh cũng không tiếc cho cô một nụ hôn dài vài phút.

Thêm Bình Luận