Chương 12
Thanh Hoành kéo tay Cửu Thiều, anh uể oải đứng dậy bước theo cô.
Gương mặt đỏ rực vì nhiệt độ trong bể nước nóng càng tôn thêm nước da trắng bóc của anh. Da mỏng, không hay chút nào, mới thế mà mặt đã đỏ tía tai. Thanh Hoành ngâm mình trong nước hoa hồng, ấm ức nói:
- Thời tiết nóng nực quá, ngâm mình trong nước nóng chẳng khác nào tắm xông hơi.
Cửu Thiều nhìn cô, nụ cười xuất hiện trên môi anh.
-Em coi anh là chị em gái của em?
Nhìn anh cười như vậy cô biết tiếp theo sẽ chẳng có gì hay ho.
-Em thấy anh thật nhỏ mọn, anh thừa biết em chỉ đùa thôi mà.
Cửu Thiều tóm lấy cổ tay cô, đặt lên ngực mình, chầm chậm kéo xuống dưới:
-Tiếc là anh không đảm đương nổi vai trò nặng nề ấy… Em muốn kiểm chứng giới tính
không?
Thanh Hoành rụt tay lại như phải bỏng, nhưng đâu dễ thế. Cô nhớn nhác ngó nghiêng xung quanh, may quá quanh đó không có người quen nào cả.
-Này này, anh có bạn gái rồi kia mà, không được ăn vụng.
-Người ta nói, vợ cả không bằng vợ bé, vợ bé không bằng bồ nhỏ. Thỉnh thoảng ăn vụng cũng thú vị lắm chứ.
Anh nhanh chóng vào vai, trong khi Thanh Hoành cảm thấy tim mình đập nhanh khó kiểm soát. Dẫu vậy cô vẫn cố gắng tỏ ra không hề sợ hãi, hiên ngang nhìn thẳng vào mắt anh:
-Em thích chủ động hơn bị động.
-Này… xin lỗi làm phiền một chút, tôi thấy cậu cũng thoáng đấy chứ. – Nhã Ca hắng giọng lên tiếng. – Tôi định rủ cậu ra bể bơi đằng kia ngâm.
Thanh Hoành ngẩng lên nhìn Nhã Ca, nở nụ cười:
-Chờ một lát tôi sẽ sang ngay.
Nói xong, cô qua lại, nụ cười tươi tắn trên môi, cô đến gần anh:
-Thực ra, câu anh vừa nói còn một vế nữa, anh biết là gì không?
Bàn tay cô chạm vào ngực anh, cô cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh.
-Ăn vụng không hấp dẫn bằng ăn vụng trượt!
Cô khoái trí khi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, tức tối của anh, nhảy ra khỏi bể bơi, đi về phía Nhã Ca. Nhã Ca nhoài người lên thành bể, hờ hững nói:
-Tôi cảm thấy mùi sát khí rất nặng, sao cậu ấy vẫn chưa đuổi theo bẻ gãy cổ cậu nhỉ? Thật đúng kì tích.
Thanh Hoành đáp:
-Bởi vì anh ấy không thể đuổi theo tôi, đây chính là điểm phiền phức ở đàn ông.
Ánh mắt của Nhã Ca lập tức lộ vẻ cảm thông.
-Này, có phải cậu bị lãnh cảm với sεメ không?
-…Im ngay!
Hiển nhiên cơn giận của Cửu Thiều không hề nguôi bớt suốt chặng đường quay về khách sạn. Anh tỏ ra lạnh lùng, chẳng buồn chuyện trò. Bạn bè đồng nghiệp đã quen với vẻ mặt lạnh như tiền đó của anh, nên họ vẫn vui vẻ nói cười.
Thanh Hoành nhắn liền mấy tin nhắn cho anh nhưng không nhận được hồi đáp, cô đành bỏ cuộc. Đoàn người thấy một quán nướng trên đường còn mở cửa, liền sà vào.
Tần Tấn xung phong đi gọi đồ, anh ta quay lại hỏi Cửu Thiều:
-Đội trưởng chiêu đãi anh em rồi, giờ đến lượt cậu nhỉ?
Nói đoạn, anh ta liền nháy mắt về phía Thanh Hoành, cười bảo:
-Không mời cũng không sao, tôi tìm được “chủ xị” mới rồi.
Thanh Hoành phì cười:
-Tôi trở thành chủ xị của anh từ bao giờ vậy?
-Không phải chứ! – Tần Tấn diễn vẻ thảm thương. – Ăn của người ta, uống của người ta rồi còn định chối ư?
Cửu Thiều rút ví tiền trong túi quần, liếc Thanh Hoành một cái.
-Để tôi mời.
Ngồi bên trái anh là vợ chồng Hình Mẫn, bên phải là Nhã Ca, rồi mới đến Thanh Hoành.
Hình Mẫn thở than:
-Tôi già thật rồi, không theo kịp suy nghĩ của các cô, các cậu.
Tần Tấn gọi đủ các món nướng, khác nhau, còn khuân cả một thùng bia ra bàn, sau đó mới ném trả ví tiền cho Cửu Thiều. Anh ta chen vào ngồi cạnh Thanh Hoành, mở bốn chai bia, chia đều mỗi người hai chai:
-Lần trước ở quán karaoke chúng ta chưa kịp phân thắng bại, uống tạm hai chai chào mừng nào!
Thanh Hoành cầm một chai bia, lắc nhẹ:
-Tôi thấy anh là điển hình của những người nói dối không chớp mắt đấy. Lần trước rõ ràng anh đã say kia mà.
-Lần trước tôi không được khoẻ cho lắm. Lần này thì khác, đội chúng tôi từng này người lẽ nào không thắng nổi mình cô? – Tần Tấn bắt đầu khua chân múa tay. – Tôi mà thua tôi xin mang họ của cô.
Thanh Hoành lắc đầu:
-Nhưng tên Chử Tấn khó nghe lắm.
Vừa dứt lời cô bỗng nghe thấy tiếng hắng giọng khe khẽ của Cửu Thiều. Ngẫm ngợi một lát, cô quyết định vờ như không hay biết phản ứng của anh. Cô cùng Tần Tấn uống một hơi hết sạch hai chai bia, hâm nóng bầu không khí của cả đoàn.
-Uống như vậy không vui chút nào, chi bằng uống giao bôi đi!
Nhã Ca thấp giọng nói với Cửu Thiều:
-Cậu không định can thiệp thật à? Đây mới chỉ là màn dạo đầu, lát nữa cả đám người này mà đồng loạt chuốc bia, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi.
Cửu Thiều đáp:
-Uống bia có sao đâu, tôi thích là được.
Nhã Ca hết cách:
-Được được, coi như tôi chưa nói gì.
-Tần Tấn, tránh ra, không đến lượt anh uống ly giao bôi đầu tiên đâu. – Tiêu Linh cười thật tươi, nói: - Tất cả chúng ta đều biết, trong vụ án lần trước, nếu không nhờ sếp Tiêu ra tay “anh hình cứu mỹ nhân” thì đâu thể giải quyết nhanh gọn như thế, đúng không?
Thanh Hoành nâng ly, quay sang phía Cửu Thiều. Anh đâu dễ bị vài câu nói kích động mà nhảy lên “sân khấu” diễn kịch cho mọi người xem. Cô mỉm cười với anh:
-Sếp Tiêu không thích mấy trò tẻ nhạt này đâu, đúng không?
Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô thầm cầu nguyện: xin đừng lại đây, đừng lại đây.
Nguyện vọng của cô đã không thành sự thật. Cửu Thiều cầm ly bia, rời khỏi chỗ ngồi. Sắc mặt Thanh Hoành lúc này thật sự khó coi. Nhưng không còn cách nào khác, cô đành nhấc chai bia, rót đầy bia cho anh.
Cửu Thiều chìa tay cho cô vòng tay qua khuỷu tay anh, sau đó anh mới khẽ cúi người, duy trì thế cân bằng với chiều cao của cô. Thanh Hoành tiếp tục động viên bản thân: chỉ một ly thôi mà, rất nhanh thôi, chưa đầy nửa phút.
Cửu Thiều chậm chậm đưa ly bia lên miệng, ánh mắt anh bình thản lạ lùng, nhưng dường như có sức nóng khủng khϊếp, thiêu đốt gương mặt cô. Thanh Hoành cảm thấy bối rối khi bị ánh mắt mờ ám ấy chiếu tướng, rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng lại sinh ra cảm giác có tật giật mình như thể vừa bị bắt quả tang. Cũng may họ đã nhanh chóng uống cạn ly bia ấy.
Cô vội vã ngồi lại và không quên trút giận lên Tần Tấn:
-Tất cả đều tại anh! Đang yên đang lành bắt tôi thi uống, giờ thì hay rồi!
Cô vừa xả giận xong thì di động rung lên. Cô mở di động và đọc tin nhắn của Cửu Thiều:
“Nếu muốn đổi họ thì em phải đổi thành họ của anh.”
“Vì sao anh không đổi sang họ của em?”
Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát, Tiêu Chử Thanh Hoành hoặc Tiêu Thanh Hoành nghe đều hay cả, nhưng nếu đổi ngược lại thì chẳng ra sao.
Cuối cùng, đàn châu chấu cũng bị chủ quán đồ nướng tống khứ về khách sạn. Lúc ngang qua cửa hàng tạp hoá gần đó, mấy anh chàng trong đội điều tra ghé vào mua một đống mỳ gói. Nhưng cô bé bán hàng không còn tiền lẻ trả lại, thế là tất cả mọi người phải dốc hầu bao, gom tiền lẻ.
Thanh Hoành mở ví, dốc ra mấy đồng xu, bỗng cô nghe thấy tiếng leng keng, một chiếc nhẫn bạc rơi ra khỏi ví tiền, lăn tới bên chân Cửu Thiều.
Cô thấy anh khom lưng xuống nhặt chiếc nhẫn. Khoảng khắc ấy, cô cảm thấy vô cùng ngán ngẩm cho sự đen đủi của mình ngày hôm nay. Tỷ lệ phần trăm của loại đen đủi này chắc cũng hiếm hoi ngang với sét đánh, thế nhưng cô đã lãnh đủ.
Thanh Hoành về phòng tắm gội. Xong xuôi cô ngồi trên giường lau đầu, ngắm nhìn khung cảnh tịch mịch, vắng vẻ xung quanh hồ nước nhân tạo dưới lầu.
Bỗng màn hình di động vụt sáng, chuông rung kéo di động dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu. Thanh Hoành bật loa ngoài:
-Có chuyện gì vậy?
Cửu Thiều đáp:
-Chưa ngủ thì xuống đây đi dạo một lát.
-Em đi ngủ đây, em thay áo ngủ rồi.
Giọng anh lạnh lùng:
-Ăn no lại lăn ra ngủ như thế, toàn bộ năng lượng sẽ chuyển hoá hết thành mỡ bụng.
Thanh Hoành đành chịu thua:
-Được rồi, chờ em thay đồ rồi xuống liền.
Thực ra, cô biết sớm muộn cũng phải đối diện với chuyện này. Không cần suy xét cũng biết Cửu Thiều chắc chắn không bỏ qua chuyện chiếc nhẫn. Cô đành thay chiếc váy liền có cổ và tay áo sơ mi, rồi xuống dưới bằng cầu thang máy.
Nhưng vừa đến nơi cô đã lập tức thấy hối hận, vì quanh hồ nước nhân tạo cây cối um tùm, muỗi bay nhặng xị. Đám muỗi này cũng thật tệ, bọn chúng chỉ nhắm vào cô mà tấn công, không con nào để ý đến gã “động vật máu lạnh” đi cạnh cô.
Thanh Hoành vỗ chán chê cuối cùng đành bỏ cuộc.
-…Thôi kệ.
Con đường lát gỗ kéo dài đến tận giữa hồ. Dưới đêm trăng, mặt hồ ánh lên sắc tím đỏ, gợn từng lớp khói sóng mênh mông. Ngay cả ánh sáng hắt ra từ những ngọn đèn đường hình hoa ngọc lan cũng chao ôi là lạnh giá, giống hệt vầng trăng cô độc, chênh chếch nơi cuối trời. Thanh Hoành thầm nhủ, nơi đây quả nhiên là “thánh địa” hẹn hò, chỉ có điều, bây giờ chưa phải lúc với họ.
Cô hơi ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp chiếc cổ với đường nét sống động như tạc khắc của anh, “quả táo” thấp thoáng, đôi vết sẹo nhỏ nổi bật trên nước da trắng bóc.
Cô nghĩ, có lẽ cô nên là người mở đầu câu chuyện trước, bằng không cô sẽ phải làm mồi cho lũ muỗi cả đêm nay mất.
Cô hắng giọng, nói:
-Về chuyện chiếc nhẫn, sở dĩ em làm vậy, cái đó, là vì…
Cửu Thiều cắt ngang sự bối rối của cô:
-Em rất quan tâm đến chuyện đó?
Thanh Hoành sững sờ:
-Sao kia?
-Chuyện chiếc nhẫn ấy. – Cửu Thiều đút tay vào túi quần, ngoảnh lại nhìn cô. – Chuyện đó là quá khứ, anh sẽ không cân nhắc chọn lựa gì hết.
Thanh Hoành chìa tay ra:
-Anh không ném đi lần nữa đó chứ?
Cửu Thiều rút chiếc nhẫn trong túi quần, nhẹ nhàng đặt vào tay Thanh Hoành. Lúc mới mua, anh đeo chiếc nhẫn này thường xuyên, kể cả những khi làm thí nghiệm hầu như không tháo ra, vì thế mặt trong của nhẫn đã mòn đi nhiều. Ngày lên đường đi Đức, anh tháo chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, rất dễ dàng. Thì ra chiếc nhẫn không còn vừa tay anh nữa.
Thanh Hoành cầm chiếc nhẫn lên, thở dài:
-Thương hiệu Tiffany kể cũng không tồi, nhưng loại nhẫn này chỉ là đồ trang sức bình dân, nếu có ai cầu hôn em bằng chiếc nhẫn kiểu này, chắc chắn em sẽ không nhận lời.
Cửu Thiều mỉm cười:
-Anh biết.
Cô thành thật nói:
-Nhưng em cảm thấy rất ngưỡng mộ. Anh giỏi phân tích tâm lí người khác, thử nói xem, sao lại như vậy?
Cửu Thiều dừng bước, đưa tay lên vuốt tóc cô. Một lúc sau anh mới chầm chậm cúi xuống, chạm khẽ vào môi cô. Dường như cô nghe thấy cả tiếng thở dài khe khẽ ngân lên trong cổ họng anh. Ngón tay anh mơn man trên những sợi tóc mềm mại của cô. Nụ hôn nhẹ tựa gió, khá bất ngờ và có phần gượng gạo.
Thanh Hoành đặt tay mình lên tay anh, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang cô. Cô thầm nghĩ, con người đúng là vật thể dẫn nhiệt, và thật lạ là anh lại giống người thường đến thế. Anh không phải kì tích, cũng không phải một cỗ máy, anh là người phàm trong chốn nhân gian, là thần linh đã bước xuống tế đàn.
-Hôm đó em vừa đến nhận việc ở Sở, đúng giờ giao ban của anh, nên một đồng nghiệp khác đã phụ trách hướng dẫn em và Nhuế Vân. – Anh nắm tay cô, chầm chậm cất bước. – Lúc ra về, anh liếc qua cửa kính và nhớ mãi cảnh tượng lúc đó.
Ấn tượng của anh về cô khi ấy rất sâu sắc, vì cùng là người mới vào nghề, nhưng Nhuế Vân thì nôn thốc nôn tháo, mật xanh mật vàng, trong khi cô hết sức bình tĩnh, như thể hôm đó không phải là lần đầu cô tiếp xúc với công việc này, cô không hề tỏ ra bỡ ngỡ. Làn da cô toát ra thứ ánh sáng lạnh sắc, mang theo sức sống tràn đầy của tuổi thanh xuân, cảm giác khi ấy thật sống động, rõ nét, mặc dù anh chỉ hơn cô vài tuổi.
Thanh Hoành không hiểu vì sao bỗng dưng anh nhắc đến chuyện này, cô đùa:
-Thì ra anh trúng phải tiếng sét ái tình.
Lúc đó cô đeo khẩu trang, anh không thấy rõ gương mặt cô, họ có phát tín hiệu gì cho nhau được đâu.
Anh siết tay cô thật chặt, rất lâu sau vẫn không thấy anh phản bác lời cô, trái lại, anh thừa nhận:
-Ừ, anh trúng tiếng sét ái tình!
Sau đó anh gặp cô mấy lần vào các buổi tối tăng ca.
Họ cùng chen chân trong thang máy đông người, bóng cô mờ ảo in trên tường kim loại. Anh đã quen với hình bóng cô, trong khi cô không hay biết gì về anh, cũng không biết mối liên hệ giữa anh và ID kia.
-Anh từng nghe đồng nghiệp nhắc về em, nhưng mãi đến hôm đó mới có cơ hội hợp tác. Thật đáng tiếc!
Thanh Hoành đeo nhẫn vào ngón áp út của anh, chiếc nhẫn lớn hơn ngón tay anh, cảm giác thật lỏng lẻo.
-Anh gầy đi nhiều.
Cửu Thiều tháo nhẫn, ném thẳng xuống hồ, mặt nước chỉ gợn chút xao động, không một thanh âm vang lên. Thanh Hoành nhìn anh:
-Thực ra em muốn nói với anh rằng…
Cửu Thiều nhìn cô, chờ đợi.
-Thì là…chiếc nhẫn này…Nếu có cơ hội, chắc em sẽ mua một chiếc cho anh.
Anh mỉm cười.
-Nhưng thật ra, đem chiếc nhẫn đó đi sửa lại một chút là anh có thể…
Bị anh đột ngột chiếu tướng bằng ánh mắt lạnh âm độ, Thanh Hoành lập tức đổi giọng:
-Đương nhiên, mua nhẫn mới vẫn hay hơn.
Hôm sau, đội trưởng Hình Mẫn đưa họ lên hồ chứa nước trên núi để thưởng thức các món ăn dân dã.
Mặt trời rực rỡ, mái che trên đầu, từng cơn gió mát mang theo hơi nước thổi tới. Phu nhân của Hình Mẫn và mấy cô gái ngồi một bàn, bàn còn lại dành cho cánh đàn ông.
Thanh Hoành rất thích lạc luộc, một mình lặng lẽ ngồi bóc lạc. Phu nhân HÌnh Mẫn thấy vậy cũng bước lại giúp cô một tay.
Lát sau, Nhã Ca và Tiêu Linh sang bàn bên cạnh mời rượu, Thanh Hoành vì phải lái xe nên ngoan ngoãn ngồi yên.
Hình phu nhân mỉm cười nhìn cô:
-Cô rất ít nói, lần đầu nghe anh Mẫn kể về cô, tôi cứ nghĩ cô là một cô gái hoạt bát, hay cười hay nói.
Đó là cách nói giảm nói tránh tế nhị, theo Thanh Hoành, chắc chắn ấn tượng ban đầu của Hình Mẫn về cô phải là: ngang bướng, hống hách.
Thanh Hoành cười, đáp:
-Đội trưởng là người đàn ông tốt.
-Cô cũng thấy vậy à? Gia đình chúng tôi tuy không nghèo khó nhưng cũng không giàu có gì cho cam. Bố mẹ chồng tôi đều là giáo viên trung học, tôi cũng vậy.
Hình phu nhân tươi cười gắp cá cho Thanh Hoành.
-Cô ăn đi. Anh Mẫn đã nỗ lực làm nhân viên quèn bao nhiêu năm, không ngại khó, ngại khổ. Nhưng tính cách anh ấy khá cứng nhắc, bảo thủ, lại ghét cay ghét đắng cường quyền thế lực.
Với những bình xét về yếu điểm của Hình Mẫn, Thanh Hoành không dám tiếp lời, cô im lặng lắng nghe.
-Tuy áp lực cuộc sống ở các thành phố rất nặng nề, nhưng lại nhiều cơ hội phát triển. Lúc con gái mới chào đời, anh Mẫn bảo phải mua nhà gần trường học trong thành phố nơi anh làm việc, rồi đón con bé lên, cho nó đi học ở đó. Lúc đầu, vì tiền đặt cọc khá nhiều, chúng tôi sợ không gánh nổi khoản lãi vay ngân hàng. Sau đó, giá nhà đất lên cao vùn vụt, không có cách nào trả tiền đặt cọc. Năm nay cháu nhà tôi sắp vào lớp một, nhưng vẫn không xoay đủ tiền. Anh Mẫn thường than thở, không biết rốt cuộc thành phố ấy không giữ được chân anh hay anh không đủ khả năng trụ vững ở đấy.
Hình phu nhân khéo léo lái câu chuyện sang một hướng khác:
-Sau này có một thanh niên trẻ tuổi, xuất thân bần hàn nhưng thông minh, tài giỏi muốn thi vào Sở. Anh Mẫn rất yêu mến người đó, muốn giúp cậu ta. Vì anh bảo cậu ấy giống anh thời trẻ.
Thanh Hoành biết trong Sở, Hình Mẫn là người giàu kinh nghiệm, nhưng ông không tốt nghiệp trường nổi tiếng, học lực không cao, lại không giỏi giao thiệp, quan hệ. Vì vậy, vất vả bao năm mới lên được chức đội trưởng. Trong khi đó, Cửu Thiều chưa đầy ba mươi tuổi đã ở vị trí ngang với ông.
Cô tươi cười, nói:
-Anh chàng mà đội trưởng yêu mến ấy về sau đã không thi đậu vào Sở, vì cậu ta không may bị người có quan hệ là em đây ngáng trở.
Hình phu nhân không đổi sắc mặt, vẫn dịu dàng vỗ vai Thanh Hoành:
-Nhưng tôi cũng nghe nói cô đã rất cố gắng, và được mọi người công nhận.
Thực ra vẫn có người không chịu công nhận năng lực làm việc của cô. Thanh Hoành liếc xéo Cửu Thiều, đúng lúc anh cũng đang nhìn về phía cô. Thật không may là vị trí cô đang ngồi, cho dù xoay ba trăm sáu mươi độ cũng không thoát khỏi tầm mắt anh, đáng sợ quá!
-Tôi mong cô bỏ quá cho anh Mẫn, đừng để bụng chuyện trước đây.