Âm Kém Dương Sai (Sai Lầm Tình Cờ)

7.05/10 trên tổng số 43 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: Đường Nhỏ Xuống Núi Mô tả: Song tính, BJYX, Cao H 19+, ngôn ngữ có chút thô tục trần trụi, nhưng tác giả viết rất chắc tay đủ lửa. Xin cẩn thận. Lời giác giả: Đàn ông có thể được gọi là mẹ, cho  …
Xem Thêm

Ngày thứ hai trời vừa sáng rõ cha hắn đã ra ngoài rồi, Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ hoang đường đến nửa đêm về sáng mới ngủ yên được, lúc tỉnh dậy đã gần trưa, Tiêu Tán đã nấu cơm xong, trước bưng cho hắn bát canh, gõ cửa. Càng quá đáng là anh ta hôm nay tóc tai cũng không chải búi kỹ, loạn loạn buông lơi khiến cho khuôn mặt càng thêm nhỏ, còn cái áo bông cũ kia nữa, không biết vì sao cúc áo trên tuột ra, Vương Nhất Bác thấy được rõ cả áo yếm bên trong.

Này còn chưa gả qua cửa cha hắn đã cản không nổi rồi ư? Cái bộ dạng này như thể bị đàn ông âu yếm đè làm cả đêm ấy chứ.

Trong lòng giận dỗi nên sắc mặt Vương Nhất Bác đối với Tiêu Tán không mấy dễ chịu, Tiêu Tán bảo hắn húp canh trước cho ấm bụng đã, cơm đã nấu xong rồi bước sang là có thể ăn ngay.

Tay anh vừa đưa bát cho Vương Nhất Bác, cái bát liền bị Vương Nhất Bác hất văng xuống đất. Tiêu Tán ngạc nhiên không hiểu: " Con phát cái chứng gì vậy?"

Vương Nhất Bác giận phát khùng, hắn nghĩ: được lắm, cha hắn vừa ra khỏi cửa, mẹ nhỏ này của hắn đã bộc lộ bản tính rồi, dịu dàng của hai ngày trước toàn là giả vờ cả.

Vương Nhất Bác đứng lên từ phía sau siết lấy eo Tiêu Tán, phanh áo bông của anh ra rồi thò vào trong gấp gáp sờ mó ngực bụng anh. Tiêu Tán giật nảy mình, nhanh chóng trấn tĩnh lại: " Cậu có biết cậu đang làm cái gì không hả? Cậu biết tôi là ai không hả?"

Vương Nhất Bác bị sắc dục làm mờ mắt rồi hơi đâu mà quan tâm nữa, vừa tỉnh ngủ chim chóc đang cương, mồm miệng phun toàn là lời bậy:" Mẹ nhỏ, anh cho cha tôi làm, anh cũng cho tôi làm anh đi!"

Tiêu Chiến cứng người một chút, mặt đỏ thấu, yếu mềm đẩy hai bàn tay đang mò lung tung của Vương Nhất Bác ra: " Nói bậy bạ gì đó..."

Vương Nhất Bác thấy thái độ của anh không có cứng rắn cự tuyệt hắn, trong lòng bỗng nắm bắt được, hắn đoán cha hắn đến tầm tuổi này rồi không đem Tiêu Tán làm đến sung sướиɠ thỏa mãn được, mà hắn thì đang độ trẻ trung mạnh mẽ; cho dù mặt mũi có còn nét trẻ con đi nữa nhưng những phương diện khác đều là đỉnh cấp đàn ông. Hắn mò vào trong qυầи ɭóŧ của Tiêu Tán, quyết tâm hôm nay phải đem chàng dâu của cha hắn làm đến sướиɠ.

Giữa ban ngày ban mặt, trong phòng sáng trưng, Vương Nhất Bác hôn lấy vai gáy Tiêu Tán, vác anh ném lên giường.

Tiêu Tán có chút chút kháng cự, lắc mông muốn né tránh, cọ cọ lui lui, chẳng ngờ ngược lại làm Vương Nhất Bác càng thuận tiện, một bên gặm hầu kết nhô cao tay lại gấp gáp thò tay vào trong quần anh, móc vật nhỏ ra.

Mà lúc này Tiêu Tán lại không phản kháng, ư ư a a để Vương Nhất Bác mò mẫm đào móc, khe nhỏ ấm áp khép khép mở mở, bị mò đến chảy nước. Vương Nhất Bác rút tay ra, đầu ngón tay phủ đầy nước da^ʍ lóng lánh, hắn ngay trước mặt Tiêu Tán liếʍ lấy, cố ý khıêυ khí©h, Tiêu Tán xấu hổ cắn môi, khóe mắt đỏ hồng, trong mắt toàn ý trách cứ hắn, nhìn thôi là cả người rạo rực lên. Mông tròn trần trụi vểnh cao, quần bị lột ra vứt một bên giường, hai cánh mông đầy đặn bị Vương Nhất Bác bẻ ra, nữ huyệt phơi bày, mép ướt dầm dề, giống như thịt con trai mấp máy, Vương Nhất Bác trong lòng như bị sét đánh, vùi cả mặt vào háng Tiêu Tán.

- " Thơm quá, để tôi liếʍ cho mẹ nhỏ nha!"

Âm kém dương sai [ Sai lầm tình cờ] ( HẠ)

Đầu lưỡi thanh niên áp lên, mặt lưỡi lướt qua, chót lưỡi moi móc, mê mẩn với thơm ngọt, tiếng nước tựa như da^ʍ từ diễm khúc vang vọng khắp căn phòng.

Tiêu Tán không còn chút sức lực nào, thân thể chẳng biết do thẹn thùng hay do không khí ấm áp hun lên, gò mông đỏ bừng, ngón tay run run rẩy rẩy tự banh mông ra để mặt của Vương Nhất Bác có thể áp vào càng sâu hơn. Đầu lưỡi linh hoạt cuốn vòng nơi đế hoa hơi cứng rắn, chùn chụt mυ"ŧ vào, huyệt nhỏ bị mυ"ŧ đến nóng rực phun nước, kɧoáı ©ảʍ thuận theo xương sống gấp gáp trèo lên, run lập cập. Tiêu Chiến đem áo cuộn lên, ngậm trong miệng, sung sướиɠ đê mê đến muốn lên tiên.

Lúc bắt đầu còn vờ vĩnh từ chối vậy mà đến lúc này mẹ nhỏ hắn đã nằm ngửa ra hừ hừ ha ha, rên đến ngọt dính như kẹo sữa, cả người đều biến đổi.

Tiêu Tán lắc mông, để huyệt nhỏ cọ lên mặt Vương Nhất Bác: " Sâu thêm chút nữa, đúng rồi. Nhất Bác ngoan, liếʍ bên trong đi.."

Vương Nhất Bác thực sự ra sức, vừa mυ"ŧ vừa cắn, làm đến Tiêu Tán khóc gào, âm cuối dính dấp, rên đến nỗi Vương Nhất Bác cứng cả lông mao, một bên cần cù liếʍ láp, một bên móc chim ra trận, miệng không ngừng kêu:" Mẹ nhỏ... anh ngọt quá... mẹ nhỏ à!"

Hắn miệng lảm nhảm nhưng vẫn không ngừng ngậm lấy mà gặm cắn, đầu lưỡi đâm chọc trong lỗ nhỏ, mép hoa bị hắn liếʍ đến sưng đỏ mới chịu ngừng môi, đứng dậy kéo cái mông kia chổng cao cao lên, xách chim quất lên tiểu huyệt. Cây hàng vừa thô vừa nóng, đầu nấm nặng trình trịch, quất bạch bạch lên miệng hoa, mỗi một lần qυყ đầυ đều muốn húc chui vào trong nhưng lại trượt ra, lặp đi lặp lại như thế.

Tiêu Tán bị trêu gợi đến hứng tình, mặt áp lên cái chăn đã bị Vương Nhất Bác ý da^ʍ đêm qua, ngoảnh đầu lại nhìn hắn, tóc tai xõa tung, ánh mắt ướŧ áŧ: " Nhất Bác..."

Đôi tay to lớn của Vương Nhất Bác nắn bóp lấy đôi gò mông trắng lóa, chim trượt lên xuống trong khe thịt, " Mẹ nhỏ, anh theo tôi đi, sau này, sau này anh làm mẹ ruột tôi nhé, tôi sẽ chăm sóc anh, mua đồ tốt này kia cho anh, cả tiền cả mạng này đều giao cho anh tất. Cha tôi không thỏa mãn được anh, vậy để con trai lại thay đi."

Hắn vạch miệng huyệt đỏ hồng đang khép mở như thịt con trai ngậm sương: " Mẹ nhỏ cho tôi đ* anh được không, sinh em bé cho cha tôi cũng là sinh, sinh con cho tôi cũng vậy mà, đều là họ Vương cả, tôi so với cha tôi lại trẻ hơn biết bao nhiêu, khẳng định sẽ làm anh thoải mái hơn ông ấy nhiều, được không?"

Tiêu Tán trừng hắn một cái, miệng há ra có hơi líu lại:" Ai, ai muốn sinh con cho nhà họ Vương các người chứ!"

Vương Nhất Bác cứ ngỡ anh không nguyện ý, tâm phát ngoan độc, bấu lấy eo anh mà áp lên, đầu chim thế như phá trúc, cứng rắn đẩy mở miệng hoa, từng tấc từng tấc khảm tiến vào trong, " Anh không muốn đẻ con cho tôi đúng không? Thích cha tôi đến vậy ư?"

Tiêu Tán bị cố định đến không thể động đậy, miệng há há nhưng không phát ra được âm thanh, khe của song nhi vốn rất nhỏ hẹp, lúc này bị cây hàng kia thống đến tận gốc, Vương Nhất Bác vẫn còn đang nói: " Vậy được, ngày sau còn dài, mẹ nhỏ bị tôi làm xong nhất định sẽ rõ ai mới giỏi!"

Qυყ đầυ độc ác chọc đến cổ tử ©υиɠ, bên trong vừa chặt vừa nóng, nước tuôn càng lúc càng nhiều, Vương Nhất Bác cực sướиɠ, không kịp chờ Tiêu Tán thích ứng đã nhấp lên, hắn vẫn còn một đoạn chưa vào hết, lúc này muốn đi cả vào, muốn vào đến tận tử ©υиɠ. Hắn cắm vào rút ra, một lần lại một lần, nhấp một hồi Tiêu Tán đã chịu không nổi rồi, xoay eo ứ ứ rên, cho đến khi chim hắn hoàn toàn tiến vào trong, đầu nấm cạ vào miệng tử ©υиɠ, anh nuốt một ngụm nước miếng, âm hành bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên ra trải giường.

Đã cᏂị©Ꮒ được người ta rồi còn làm ra vẻ, Vương Nhất Bác môi miệng vẫn không buông tha người ta; "mẹ nhỏ", "tân nương" cứ gọi mãi không ngừng, một phát Trát Mã Bộ*(4) lại muốn cưỡi trên mông người ta, từ trên hướng xuống mép thịt, đâm tiến vào tử ©υиɠ mà cắm rút, Tiêu Tán cảm thấy mình sắp chết rồi, lỗ tai đều bốc lên hơi nóng, Vương Nhất Bác lại tiếp tục xoa vuốt ngực bụng bằng phẳng của anh, " Được không, mẹ nhỏ, đừng gả cho cha tôi nữa, gả cho tôi đi mà, có được không?"

Tiêu Tán đang trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ, bị hắn vô lại hùng hục làm đến không chỗ trốn, bụng cũng cảm nhận được vòng cơ của cây hàng kia, mắng hắn: " Đồ oan gia*(5), cái đồ khốn nạn này, cậu vẫn là người ư?" Nói xong lại đáng thương thê thảm bảo: " Nhẹ chút... sắp bị chơi chết rồi..."

5. Trát Mã Bộ: Tư thế đứng tấn, hai chân banh ra, hông hạ thấp.

Miệng tử ©υиɠ bị ma sát quá độ, vừa tê vừa mỏi, cả người tựa như có vô số dòng điện chạy qua, anh bị Vương Nhất Bác ăn bậy nói bạ một hồi, tâm lý đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác tội lỗi quái dị như mình là kẻ phụ bạc, nhưng lại khiến kɧoáı ©ảʍ trở nên phóng đại đến tuyệt vời : " Nhưng mà đừng để... để cha cậu biết..."

Thêm Bình Luận