Tôi không thể để Lãnh Triết Lăng bước lên vết xe đổ của Lãnh Thiên Ngạo, và tôi cũng không thể làm Lam Nhi thứ hai nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt tôi thở dài thườn thượt, nhìn đống đồ hỗn loạn, "Tôi sẽ không đi âm giới tìm anh ta nữa.”
Tiếng rống giận dữ của Lãnh Thiên Ngạo thu hút người giúp việc đến, anh ta giống như một con boss điêu ngoa, chỉ huy dọn dẹp sạch sẽ phòng, sau đó không quay đầu lại đi ra ngoài.
Vừa mới kết hôn đã nổi trận lôi đình lại ném đồ, nên đám giúp việc kia nhìn tôi với vẻ mặt rất đặc sắc, còn tôi cũng vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho sư phụ nói rõ tình huống ngày hôm qua, nói về cuộc hôn nhân bất ngờ của mình rồi mới xuống lầu, dưới lầu Lãnh Thiên Ngạo đang ở trong cơ thể Lãnh Triết Lăng nói chuyện phiếm cùng Lãnh Thiên Dực, tôi nhìn hai người này nói chuyện say sưa, mối quan hệ này đúng là loạn.
Có lẽ là trong lòng mình đã vững hơn trước nên tôi quyết định về sau sẽ coi Lãnh Thiên Ngạo là Lãnh Triết Lăng, còn việc anh ta Lãnh Thiên Ngạo thật thì chỉ có một mình tôi biết là đủ.
"Triết Lăng à, anh đang nói chuyện gì với cha vậy?" Tôi đi tới ngồi bên cạnh Lãnh Triết Lăng, đối diện là Lãnh Thiên Dực.
Lãnh Thiên Dực hoàn toàn coi Lãnh Thiên Ngạo là con trai Lãnh Triết Lăng của mình, mà sự thay đổi của Lãnh Triết Lăng có lẽ cũng được Lãnh Thiên Dực giải thích bằng việc anh ta biến thành thi quỷ.
Hiểu được suy nghĩ của người cha, tôi cũng lười vạch trần, dù gì ông ta mãi mãi vẫn là cha của Lãnh Triết Lăng, nếu tôi đã gả vào nơi này rồi, thì sẽ cố gắng hỗ trợ hóa giải ân oán giữa Lãnh Thiên Ngạo cùng Lãnh Thiên Dực.
Đây cũng coi như là một chút bồi thường của tôi dành cho Lãnh Triết Lăng, về phần Lãnh Triết Lăng, thực sự nên coi anh ta là quá khứ.
"Chúng ta đang nói chuyện về bụng của con, nhà họ Lãnh không có yêu cầu gì đối với thân thể của con dâu, nhưng nhất định phải sinh cho nhà họ Lãnh chúng ta một đứa con trai, để có người thừa kế gia nghiệp lớn này." Lãnh Thiên Dực nói xong đem xì gà đưa vào trong miệng với vẻ mặt tự hào.
Tôi trầm mặt không dám nhìn ánh mắt Lãnh Thiên Dực, tôi có thật thì sản nghiệp này của ông biến thành của người khác.
Lãnh Thiên Ngạo ôm tôi vào trong ngực, "Mộng Mộng đã mang thai con của con. ”
"Anh nói bậy bạ gì vậy hả!" Tôi ngửa đầu, nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Ngạo, trong bụng tôi là thai quỷ đó, làm sao có thể nói ra chuyện này?
Lãnh Thiên Dực vừa nghe tôi đang mang thai thì kích động buông chân đang bắt chéo xuống, và suýt nữa đã chạy đến ngồi bên cạnh tôi.
"Có từ lúc nào, Mộng Mộng, sao con không nói sớm?" Ông ta lập tức phân phó người giúp việc từ ngày mai bắt đầu chuẩn bị thức ăn đặc biệt cho phụ nữ mang thai, còn muốn mời chuyên gia dinh dưỡng về, nhưng tôi vội vàng ngăn cản ông ta lại.
"Cha đừng nghe Triết Lăng nói bậy, còn chưa đi kiểm tra, con không dám xác định."
Tôi nháy mắt đưa ra ám hiệu với Lãnh Thiên Ngạo, nhưng anh ta làm như không thấy gì còn không thèm nhìn tôi, anh ta nhất định là cố ý!!
Lãnh Thiên Dực nào chịu nghe tôi giải thích, liền nhận định là tôi đã mang thai cháu trai của ông ta, còn nói gì mà bảo Triết Lăng đưa tôi đi kiểm tra.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhìn bộ dáng kích động của Lãnh Thiên Dực, tôi thật sự không đành lòng nói thêm gì nữa, chờ trở lại phòng, tôi chặn Lãnh Thiên Ngạo đang chuẩn bị đi tắm rửa, "Anh biết rõ là tôi đang mang thai quỷ, tại sao lại nói như vậy?”
"Nói như vậy không tốt sao? Cô đã có thai con của tôi, cũng ngồi vào vị trí con dâu nhà họ Lãnh, mà tôi cũng có thể nhanh chóng làm cho Lãnh Thiên Dực thoái vị (rời khỏi vị trí thường dùng chỉ người có quyền cao ví dụ hoàng đế thoái vị) lấy được sản nghiệp nhà họ Lãnh. ”
"Nhưng anh biết đứa nhỏ này có thể..." Tôi nói không nên lời hai chữ sinh non (sinh non: sinh chưa đủ tháng có thể dẫn đến sảy thai).
"Vậy thì thế nào, đợi đến lúc đó, tôi đã lấy được tất cả tài sản của nhà họ Lãnh." Lãnh Thiên Ngạo không cho là đúng, cởϊ qυầи áo trên người ném lên giường.
"Tài sản của nhà họ Lãnh quan trọng với anh lắm sao?" Tôi thật sự nghĩ không ra, một con quỷ muốn tiền tài vật chất ở dương gian để làm gì?
"Quan trọng, bởi vì đây là thứ cha tôi để lại cho tôi.
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đấm một quyền lên tường, nghiêng đầu nhìn tôi, "Tôi mới là con trai ruột của cha tôi, mà Lãnh Thiên Dực chỉ là con trai của bạn cha, năm đó cha ông ta chết ở trên chiến trường, là cha tôi có lòng tốt nhận nuôi ông ta, không ngờ là nuôi phải một bạch nhãn lang (Bạch nhãn lang chỉ kẻ vô ơn)."
Nói xong, anh ta kéo cửa phòng tắm ra và đi vào, sau đó đóng sầm cửa lại một tiếng, để cho tôi một mình trong gió hỗn loạn.
Hai người này rõ ràng rất giống nhau, sao lại không có quan hệ huyết thống.
Tôi không ngờ là giữa hai người họ còn có một quá khứ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy Lãnh Thiên Ngạo rất giống với tôi, gia sản của cha mẹ cũng bị bạch nhãn lang cướp mất.
Công ty trước kia của cha mẹ nếu dựa theo giá trị của thị trường ở hiện tại thì nó ít nhất cũng có giá hơn 10 triệu tệ ( tương đương 34 tỷ VNĐ tính theo quy đổi năm 2022)
Tôi tựa người vào tường, nghe anh ta nói chuyện xong tôi thấy mình như quay về lúc còn bé, cái loại cảm giác bị người ta xa lánh, lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng không khác gì chết nơi đất khách quê người.
Lãnh Thiên Ngạo tắm rửa xong đi ra nhìn thấy tôi vẫn còn ở ngoài cửa, thì nhíu lông mày, nên liền đẩy tôi một phen, đẩy đến chỗ tủ quần áo, "Cô còn không mau thay quần áo, hôm nay là ngày trở về nhà gái, lẽ nào cô không muốn đi thăm cha mẹ cô?”
Ồ, một con quỷ còn chu đáo hơn tôi nè.
"Tôi biết rồi, không cần anh nhắc!"
Dù sao trên người tôi cũng không có chỗ nào mà anh ta chưa nhìn qua, cho nên tôi rất tự nhiên đứng trước mặt anh ta mà thay quần áo, không ngờ là anh ta lại ôm lấy tôi từ phía sau, "Cảm giác ở chung với em như thế này rất tốt, sau này em đừng chọc giận tôi nữa.”
Rõ ràng lời nói dịu dàng, lại nói rất chân thành và đáng tin, nhưng giữa tôi và anh ta có thể cùng chung sống hòa bình không?
Tôi không nói gì, chỉ là đẩy anh ta ra và mặc quần áo vào cho xong, về những thứ khác vẫn là nên nhìn lại, trên thế giới này ngay con người cũng có thể không phải là người, huống chi là quỷ?
Anh ta tự mình lái xe chở tôi đến bệnh viện nơi cha mẹ tôi nằm viện, Tiểu Lệ vừa nhìn thấy Lãnh Thiên Ngạo liền cười rộ lên.
"Chị Mộng Mộng, anh đẹp trai này là bạn trai của chị hả?"
Trên mặt Lãnh Thiên Ngạo mang theo nụ cười làm người ta mê chết người mà không cần đền mạng, anh ta tiến lên vòng tay ôm lấy eo tôi, "Là chồng.”
"Trời ạ, chị Mộng Mộng, chị kết hôn từ bao giờ vậy?" Vẻ mặt của Tiểu Lệ lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Ha ha, ngay cả tôi đến bây giờ vẫn còn lọt trong sương mù, nên chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu.
Lãnh Thiên Ngạo ngược lại là một người dễ thích nghi, anh ta đi tới trước mặt cha mẹ tôi, nắm lấy tay cha tôi nói cái gì mà hãy yên tâm giao con gái của cha cho con, con sẽ chăm sóc tốt cả đời này của cô ấy v.v…
Tiểu Lệ ở một bên rất cảm động, tiếc là mình không thể tìm một người chồng như Lãnh Thiên Ngạo, trong lòng của tôi thì chỉ có thể cười hai tiếng ha hai, diễn quá đỉnh.
"Tiểu Lệ này, hôm nay chị cho em nghỉ một ngày, buổi tối em lại trở về." Tôi lấy một ngàn từ trong túi ra nhét vào trong tay của Tiểu Lệ, cô ấy lại nói không cần, nhưng trước sự kiên định của tôi thì cô ấy mới nhận lấy.
"Cô mời cô gái này tốt đấy."
"Cám ơn." Tôi đi về phía Lãnh Thiên Ngạo, từ trong túi lấy ra quần áo đã chuẩn bị trước đó, bảo anh ta phụ tôi thay đồ cho cha tôi.
"Thiên Ngạo, anh ở âm giới lâu như vậy, có từng thấy qua hồn phách của cha mẹ tôi không? Chắc anh cũng biết bọn họ biến thành người thực vật là chuyện không đơn giản."