Một là tôi hy vọng Lãnh Triết Lăng đã uống canh Mạnh Bà và qua cầu Nại Hà, nếu như anh ta đã buông bỏ chuyện cũ, thì áy náy ở trong lòng ta đối với anh ta cũng ít đi một chút.
Thứ hai, tôi hy vọng mình có thể tìm thấy anh ta, chính miệng nói với anh ta một lời xin lỗi.
Nhưng sau khi nói xin lỗi thì…, nói thật thì tôi chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với anh ta liền tự tiện thỉnh âm…
"Gâu!"
Tiếng kêu của Tiểu Hắc kéo tôi từ trong suy nghĩ về, tôi vội vàng chia một phần màn thầu máu cho nó, trải qua kinh nghiệm thất bại vào lần trước và sau khi thông qua tu luyện thì tôi đã hiểu được càng nhiều, hiểu được thời gian ở lại âm phủ này phải lấy Tiểu Hắc làm chuẩn.
Còn có đối với người bạn muốn tìm, thì có thể nhanh chóng dùng thuật gọi hồn tìm được và mang đi.
Tôi vội vàng viết một lá bùa gọi hồn và đốt đi, đốt thành tro bay theo gió, bay đến từng ngõ ngách ở âm phủ, nếu như bùa gọi hồn phát hiện Lãnh Triết Lăng, thì nó sẽ mang anh ta tới tìm tôi.
Có biện pháp này, sẽ không bao giờ giống như ruồi không đầu chạy loạn như lúc trước, còn tôi cứ nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ở âm phủ này.
Nơi đây quanh năm tối tăm không có ánh mặt trời, không có băng tuyết bão mưa, chỉ có lớp lớp sương mù.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã theo đám quỷ hồn nhốn nháo đến bên cạnh cầu Nại Hà, ở đó có một hàng dài quỷ hồn đang xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà, trong bọn họ có vài người mặt không chút thay đổi, giống như không có luyến tiếc, lại có một số kéo dài cổ, ngó qua bên kia cầu, tò mò xem có gì.
Thế nhưng cầu Nại Hà rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể đứng một người đi qua một lần, cầu vừa nhỏ vừa dài, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
"Muốn thử không?"
Đột nhiên có tiếng nói chuyện làm tôi giật mình một cái, tôi quay đầu lại, chỉ thấy một bà cụ vừa nhỏ vừa thấp đứng ở trước người tôi, trong tay bà bưng một chén canh màu đen.
Tôi lập tức phản ứng lại, người này có lẽ là Mạnh bà ư?
Tôi vội vàng lui về sau một bước, liên tục xua tay nói, "Không cần, tôi còn chưa đến lúc phải uống."
"Nhanh thôi."
Sau khi bà cụ kia bỏ lại hai chữ liền tập tễnh rời đi, để lại một mình tôi đứng ở nơi đó qua rất lâu mà chưa lấy lại được bình tĩnh, chờ tôi sực tỉnh thì bà cụ kia đã biến mất không thấy đâu.
Gì mà nói là nhanh thôi? Tôi sắp chết rồi sao?
Không thể, tôi còn trẻ như vậy mà, hơn nữa còn là một thi quỷ…
Đột nhiên, tôi sực nhớ tới hàng đầu ở trên người mình vẫn chưa được cởi bỏ, người tôi sẽ dần như quả cà tím teo tóp lại, tôi cúi đầu xốc quần áo lên nhìn một chút, hai cây kim bạc ở trên ngực có lộ ra một chút, một cây trong số đó đã hoàn toàn biến thành màu đen, còn một cây đang chậm rãi thay đổi màu sắc.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn bận rộn với chuyện của người khác, bỏ lại phía sau đầu chuyện mình trúng hàng đầu.
"Gâu!"
Tiểu Hắc lại sủa một tiếng, tôi vội vàng cho Tiểu Hắc một phần màn thầu, chờ nó sủa thêm một tiếng nữa thì tôi phải trở về.
Lúa bùa gọi hồn còn chưa đưa hồn phách của Lãnh Triết Lăng tới, còn gọi hồn thì không thể dùng ở trong âm phủ bởi vì nơi này nơi nơi đều là quỷ hồn, thế là tôi ngưng thần nín thở dùng khả năng cảm quan của thi quỷ tìm kiếm khắp bờ trái mà không cần đi đường bình thường, đột nhiên, tôi tựa như đã cảm nhận được hơi thở lãnh triết lăng.
"Triết Lăng."
Tôi theo bản năng gọi một tiếng, muốn chạy về phía hơi thở vừa rồi, không ngờ được vào lúc này thì Tiểu Hắc lại sủa lên.
Tiểu Hắc quay đầu vẫy đuôi với tôi và chờ đợi phần thưởng.
Có lẽ chỉ cần vài phút là đủ rồi, thế là tôi không để ý tới Tiểu Hắc, cất bước đi về phía Lãnh Triết Lăng, không ngờ là Tiểu Hắc ở phía sau nuốt một ngụm nước bọt rồi chạy đến trước mặt tôi ngăn tôi lại.
Lúc này tôi mới phát hiện cái đầu của Tiểu Hắc đã lớn lên không ít, răng nanh từ trong miệng nó vươn dài ra, nước miếng chảy xuống thành từng bãi từng bãi.
"Tiểu Hắc à, đợi thêm một phút nữa nha!!"
"Gâu gâu!!"
Tiếng kêu của Tiểu Hắc rất không kiên nhẫn, xem ra chỉ có thể tìm Triết Lăng vào lần sau.
Tôi lại chia một phần màn thầu máu cho Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngậm liền bỏ chạy, tôi vội vàng xoay người đuổi theo nó.
"Mộng mộng!!"
Phía sau có người gọi tên tôi, tôi dừng bước, quay đầu lại tìm kiếm trong biển người mênh mông, nơi xa xa có một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt tôi, "Triết Lăng, là anh sao? ”
Tôi đang muốn chạy tới xem có phải là anh ta không, thì cổ áo phía sau đột nhiên bị ai đó nhấc lên, ngay sau đó eo của tôi bị một cánh tay to có lực quấn lấy, tiếp theo tôi bị ôm bay lên không trung và rất nhanh đã đuổi theo kịp Tiểu Hắc.
"Cô còn không trở về là muốn chết có phải hay không?"
Là giọng của Lãnh Triết Lăng, "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra, tôi thấy Lãnh Triết Lăng!”
Tôi quay đầu lại, không thấy Lãnh Triết Lăng đâu, ngược lại thấy không ít quỷ sai đang đuổi theo, trong đó có một bóng người tôi thấy quen thuộc, đó là sư tổ tôi!
"Sao cô lại đến nơi này, lẽ nào cô không biết ở âm phủ này có rất nhiều quỷ sai muốn bắt cô!"
"Tôi mà không đến thì cô đã chết rồi, cô không biết quy củ của tẩu âm nhân quy sao? Sao không nhanh chóng trở về hả?" Lãnh Thiên Ngạo vừa nói vừa gia tăng lực ở trên tay, suýt nữa là siết đứt eo của tôi.
Tôi vội vàng vỗ mạnh lên mu bàn tay của anh ta một cái, "Mau thả tôi xuống, cẩn thận đừng làm tổn thương con tôi. ”
"Hiện tại, tôi không thể thả cô xuống, không thì cô sẽ bị quỷ sai bắt được."
"Đều là do anh cả, anh chạy tới âm phủ này quấy rối cái gì, tôi vốn dĩ vừa nhìn thấy Lãnh Triết Lăng rồi." Tôi nhìn ra phía sau, những quỷ sai kia đã bị bỏ lại xa xa ở phía sau, ngoại trừ sư tổ tôi.
Sư tổ đuổi theo đến nửa đường liền dừng lại, lơ lửng giữa không trung vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, từ trong ánh mắt u ám của bà ấy thì tôi có thể đoán được, hình như tôi chọc trúng chuyện lớn rồi.
Bánh bao máu cũng được chia làm hai phần cuối cùng cho Tiểu Hắc, nó dẫn chúng tôi bình an ra ngoài, sau khi ra ngoài, Lãnh Thiên Ngạo ném tôi lên sô pha, thân hình cao lớn đứng ở trước mặt tôi.
"Lần sau không cho phép cô lại vụиɠ ŧяộʍ đi xuống âm phủ, loại người không tuân thủ quy củ như cô, không thích hợp làm tẩu âm nhân."
"Anh dựa vào cái gì mà không cho phép tôi làm, tôi thấy anh là sợ tôi tìm được Lãnh Triết Lăng đó, chẳng lẽ anh có chuyện gạt tôi, hay là cơ thể Triết Lăng cũng không phải do anh ấy tự nguyện đưa cho anh!" Lúc tôi nói chuyện vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lãnh Thiên Ngạo, nhưng tôi không nhìn ra sự chột dạ từ trong mắt của anh ta.
"Cho dù anh ta tự nguyện cho tôi, cũng không thể xác định anh ta có hối hận hay không, cô gặp lại anh ta như vậy, chỉ gia tăng trần duyên (trần duyên: những điều ràng buộc, gắn bó con người vào cõi đời trần tục) của anh ta, nếu như anh ta không chịu đi đầu thai, cô muốn anh ta giống như tôi biến thành du hồn dã quỷ (du hồn dã quỷ là ma quỷ, linh hồn lang thang, vất vưởng) bị âm phủ đuổi gϊếŧ?"
Tôi không nghĩ về điều đó, tôi chỉ…
"Huống hồ, cho dù anh ta trở lại, cô sẽ ở cùng một chỗ với anh ta sao?"
Lãnh Thiên Ngạo nhìn tôi, thấy tôi qua rất lâu mà không trả lời, tự mình đi tới trước thần đàn của tôi, dùng vũ lực đập đồ đạc của tôi nát bét, "Nếu không làm được, vậy thì đừng đi trêu chọc anh ta nữa!!”
Lãnh Thiên Ngạo rống giận đến rung trời, suýt chút nữa phá rách màng nhĩ của tôi.
Tôi biết anh ta có thể là đang nhớ tới Lam Nhi, rõ ràng cô ấy không thể ở bên cạnh anh ta nhưng vẫn còn một đoạn tình cảm day dứt, đến khi anh ta biến thành quỷ cũng không quên được nó