Tôi ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy khoé miệng như cười như không của anh ta, cơ thể thon dài lười biếng ấy dựa vào trên thần đàn, trong tay đang cầm cỗ quan tài nhỏ vốn được đặt ở trên thần đàn, nhìn như thể đang khám phá nó.
Thấy tôi ngẩng đầu lên thì anh ta dứt khoát xé mẩu giấy dán trên con bù nhìn xuống và đưa đến trước mắt tôi, "Tên đầy đủ của tôi là Lãnh Thiên Ngạo, chỉ viết hai từ này là không được."
Nói xong, đầu ngón tay của anh ta giương lên ném mẩu giấy ném xuống trước mặt tôi, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười như có như không, nhưng tôi biết, anh ta như vậy mới là khủng bố nhất.
Quả nhiên, một giây sau anh ta vung tay lên phá sập toàn bộ thần đàn thành bột phấn, tiếng ầm ầm vang lên, đẩy tôi lui về sau mấy bước, tôi ngã trên đất mà ho khụ khụ không ngừng.
Một giây sau, cơ thể cao lớn của anh ta liền đè lên người tôi, còn xé rách đi hỷ phục của tôi.
"Ai cho phép cô làm pháp sự chết tiệt này?"
"Đừng đυ.ng vào tôi, đại sư… đại sư cứu mạng với…"
Tôi vừa vùng vẫy vừa kêu to, anh ta liền giật mạnh lấy tóc của tôi, kéo đầu tôi đến gần trước mắt anh ta, hơi thở lạnh như băng của anh ta phả lên mặt tôi, và đồng tử màu xanh của anh ta thật đáng sợ.
"Không cho tôi chạm vào cô? Đây chẳng phải là động phòng hoa chúc do cô chuẩn bị hả?"
Tiếng quát lớn của anh ta làm màng nhĩ của tôi như bị thủng, giây tiếp theo, bộ đồ đỏ thẫm trên người tôi đã hoá thành mảnh vụn ở trong tay anh ta, anh ta giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày liền nhào tới, cưỡng chế tách hai chân tôi ra, rồi ưỡn người vùi vào trong cơ thể tôi.
“A ——”
Tôi bị đau đến chảy cả nước mắt, chỉ còn biết gửi gắm hy vọng của mình vào Lỗ đại sư, nhưng dù cho tôi có kêu cứu như thế nào đi nữa thì người bên ngoài giống như là không nghe thấy vậy.
Mà người đàn ông trên người tôi lại càng dùng sức, tôi càng phản kháng thì anh ta càng cảm thấy thú vị mà tra tấn tôi, cuối cùng anh ta cũng trút ra hết phẫn nộ.
"Cô bé à, em đã mang thai con của tôi, em cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho em như thế ư?"
Tôi không thể nào tin được mà quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của anh ta, nước mắt của tôi liền lăn dài trên má.
Anh ta là một con quỷ, làm sao tôi có thể mang thai con của anh ta chứ?
"Không chỉ có vậy, bây giờ em đã thật sự trở thành người phụ nữ của tôi."
Anh ta vừa nói vừa nhặt tờ giấy nhỏ đã xé từ trên con bù nhìn xuống, rồi viết tên của tôi xuống bên cạnh tên của anh ta, sau đó còn cố ý quơ quơ trước mắt tôi, "Chẳng lẽ tên đạo sĩ thúi kia không nói cho em biết, phải làm như vậy mới có thể kết thúc nghi lễ, hửm?"
Nói xong, anh ta nhét mẩu giấy vào trong tay tôi, còn cúi người thì thầm vào tai tôi, "Cho em đấy, giữ làm kỷ niệm."
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Là do pháp lực của tên ác quỷ này quá cao hay là sao chứ?
Tại sao tôi luôn cảm thấy mình như món đồ bị đùa giỡn ở trong tay của người ta chứ?
Tôi nắm chặt lấy mẩu giấy, cắn chặt răng chịu đựng lực hông đẩy vào của anh ta, cảm giác xé rách, đau nhức từ từ hội tụ thành cảm giác tê dại, lan ra khắp tay chân, làm cho tôi không ngừng lảm nhảm thốt ra những từ ngữ đáng xấu hổ.
Anh ta luôn luôn cho tôi cảm giác đau đớn và lạnh lẽo, chỉ có đắm chìm vào cảm giác sung sướиɠ của phản ứng sinh lý mới làm cho tôi quên đi sợ hãi, quên đi thời gian…
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, anh ta đã rời đi, nhìn căn phòng lộn xộn này, tâm trạng của tôi như rơi thẳng xuống đáy cốc, bây giờ tôi muốn nó là ác mộng cũng là một điều xa xỉ, những việc xảy ra trên người tôi đều rất chân thật.
Đồng hồ trên tường đã điểm vào mốc tám giờ, cho đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng gà gáy cho nên Lỗ đại sư mở cửa, đi thẳng vào phòng.
Trên người tôi có mặc quần áo nhưng đầu tóc rối bù và những vết hôn lộ ra bên ngoài vẫn có thể cho người ta biết có gì đó không đúng.
"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Lỗ đại sư nhìn tôi rồi lại nhìn thần đàn bị phá nát, tiếp theo, anh ta nhanh chóng đi nhặt mấy cái cúp trên đất lên.
Tôi nhìn cơ thể có hơi mập mạp của anh ta, không thèm suy nghĩ gì liền cầm lấy đầu gà trên đất ném vào người anh ta, "Con mẹ nó, anh chính là kẻ lừa đảo, anh cùng một phe với tên ác quỷ kia, đúng không hả?"