Chương 173: Không phải do ngươi

"Không thể nào, chuyện này làm sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ Hàng Thi vẫn còn có cơ hội để xuống tay sao?"

Tôi kinh ngạc nhìn Nhϊếp Tranh, hy vọng anh ta có thể cho tôi một câu trả lời.

Nhϊếp Tranh lắc đầu, nghiêm nghị nhìn về phía Trương Minh:

"Vì an toàn, chúng ta hãy tiêu hủy hết số vắc xin trong ngân hàng vắc xin đi. Chỉ cần một phần nhỏ bị pha vào, thì không thể tưởng tượng được hậu quả."

Trương Minh nghe vậy như nghe được một câu chuyện cười, cười ha ha xong đột ngột im bặt, sắc mặt u ám và có chút không kiên nhẫn.

"Các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Vì an toàn, tôi cho các người vào, để các người làm thí nghiệm rồi, nhưng sự thật chứng minh không có chuyện gì xảy ra đó. Các người có biết vắc-xin ở đây có giá trị là bao nhiêu không? Không, những thứ ở đây là vô giá. Không thể dùng tiền để đo lường!"

Nhϊếp Tranh nói rất đúng, cho dù một phần nhỏ bị trộn lẫn vào, đều có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn được.

"Như thế này đi, lại kiểm tra thêm một ít, nếu thật sự không có. Vậy thì chúng tôi sẽ đi.."

"Không được. Phải kiểm tra mỗi một loại vắc-xin qua một lần, nếu không cho dù khả năng đó có thể là một phần vạn, chúng tôi cũng phải xử lý hết vắc-xin ở đây.."

Nhϊếp Tranh cướp lời của tôi và tiếp tục nói thẳng.

Trương Minh đập tay xuống bàn nói:

"Các người có biết mình đang nói cái gì không? Các người cho rằng mình là ai?"

"Anh liều mạng ngăn cản chúng tôi như vậy, chẳng lẽ là anh đã biết vắc xin có vấn đề rồi, cho nên mới không cho chúng ta tiếp tục làm kiểm tra ư?"

Nhϊếp Tranh bắt đầu dùng kế khích tướng.

"***, nếu tôi thật sự muốn ngăn cản các người, thì sẽ để cho các người vào đây sao? Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"

Tên là nghe nói chúng ta muốn tiêu hủy vắc xin nên mới xảy ra bài xích với chúng tôi, lười phí nước bọt với anh ta, tôi quăng tơ tằm ngâm châm giấu ở cổ tay ra, sợi tơ lập tức quấn lấy cổ của Trương Minh, tôi kéo tay khiến mặt anh ta đỏ bừng ngay lập tức.

"Cô.. Cô làm.. Làm cái gì với tôi.."

Thi quỷ bình thường cũng không thể nhìn thấy tơ tằm ngân châm của tôi, chỉ có Tề Quân có thể thấy vì nó có thứ máu dung hợp vào người tôi.

"Anh thấy chưa, đây chính là uy lực của virus đó. Sau khi bị nhiễm virus, tất cả mọi người sẽ có sức mạnh kỳ lạ, giống như siêu nhân ở trên TV vậy, anh nghĩ đi, nếu sức mạnh được những kẻ xấu xa lợi dụng, vậy thì sẽ có hậu quả gì?"

"Nói như vậy các người không để lộ bộ mặt thật của mình, là bởi vì các người. Trên người đều có.. Khả năng đặc biệt này?"

Trương Minh nói xong dời ánh mắt lên người Ngoan Mậu và Tề Quân, có lẽ anh ta cũng không ngờ hai đứa nhỏ như thế mà lại bản lĩnh như vậy.

Tôi gật đầu. Thu lại sợi tơ ở trên cổ anh ta, để cho anh ta có thể từ từ nói chuyện, không ngờ tên này, vẫn cứng đầu như vậy.

"Tôi không biết cô dùng yêu pháp gì, nhưng tôi sẽ không để các người tiêu hủy tất cả vắc xin nơi này."

"Anh có tin hiện tại tôi liền gϊếŧ anh luôn hay không!"

"Cô gϊếŧ tôi đi, chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho các người động đến vắc xin nơi này!"

Trương Minh căm phẫn, hai mắt đầy phẫn hận nhìn chúng tôi, ở trong lòng anh ta có lẽ đã nhận định chúng tôi là người xấu rồi.

Thật sự là lãng phí thời gian với anh ta, anh ta đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!

"Hai đứa, các con lại đi tìm vài cái bình nhỏ để dì Nhạc Đình làm thí nghiệm, xem có vắc-xin nào bị nhiễm bệnh hay không, đi thêm mấy cái kho, lấy nhiều chút!"

"Vâng ạ!"

Ngoan Mậu cùng Tề Quân xoay người và rời khỏi văn phòng, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng xe vận chuyển hàng, chắc hai đứa nhỏ này từ lâu đã muốn đi chơi.

Sau khi bọn nhỏ rời đi, tôi quay đầu lại nhìn Nhϊếp Tranh nói:

"Anh đi bắt người quản lý, tôi không tin có người nào không không tham sống sợ chết, sau khi bắt được trực tiếp để cho bọn họ hạ lệnh thu hồi vắc xin đã gửi đi khắp cả nước của một tháng gần đây, hoặc là trực tiếp thông báo cho người dân ở địa phương tiêu hủy đi, có người đã tiêm vắc xin thì liệt kê danh sách đưa lên.."

"Oki."

Nhϊếp Tranh lập tức đi ra ngoài xử lý.

Nơi này chỉ còn lại Nhạc Đình và tôi còn có Trương Minh kia, Trương Minh vừa nghe tôi phân phó như vậy, trực tiếp xông lên muốn cãi nhau với tôi, đáng lẽ nên cho anh chàng này chút bày học nên tôi trực tiếp dùng tam lăng toa cắm ghim chân anh ta xuống đất, anh ta bị đau đến nhăn răng.

"Cô!"

"Mộng Mộng, cô không phải là muốn gϊếŧ anh ta thật chứ!"

Nhạc Đình lo lắng đi đến trước mặt tôi.

Tôi biết cô ấy là lo lắng cho học trưởng, lắc lắc đầu:

"Không đâu, tôi chỉ không muốn anh ta ngăn cản hành động của chúng ta."

Nói xong tôi đột nhiên nhìn thấy trên tường có một cái nút ấn báo động, chắc là cánh báo cháy, tôi liền dùng tam lăng toa xuyên qua kính ấn chuông cảnh báo, một giây sau báo động báo cháy vang lên, mọi người hoảng loạn chạy xuống dưới lầu.

"Ngươi phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm gì!"

Tôi thật sự không biết Trương Minh này bị ngốc hay bị gì, đã vào lúc này rồi mà còn muốn lý luận với tôi, tôi đành phải thành thật nói kế hoạch của mình cho anh ta biết:

"Cô nói cái gì? Cô có biết đồ vật ở nơi này chính là báu vật vô giá hay không.."

"Đừng nói nhảm với tôi, tôi mặc kệ nó đáng giá bao nhiêu tiền, hôm nay tôi phải đốt nơi này, quốc gia chúng ta lớn như vậy, lẽ nào không gánh vác được một chút tổn thất này?"

Tôi lạnh lùng nói xong tìm một chỗ ngồi xuống, mặc kệ Trương Minh nói cái gì, tôi cũng lười để ý tới anh ta.

Ngoan Mậu và Tề Quân thực mau đã trở về, có lấy được mấy cái bình nhỏ, Nhạc Đình vội vàng cầm vắc-xin phòng bệnh và bắt đầu nghiên cứu.

"Những loại vắc-xin này đều là lấy ở những nơi riêng biệt, phải không?"

"Đúng ạ, trong một kho lấy một cái."

Ngoan Mậu gật đầu, tôi không keo kiệt liền khen nó.

Nhạc Đình nghiêm túc nghiên cứu, khi xem đến mẫu thứ ba thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay sang nhìn tôi như người mất hồn lạc phách:

"Chị Mộng Mộng, nó đã bị lây nhiễm rồi!"

"Cô nói cái gì?"

Tôi cọ người, đứng dậy khỏi ghế.

Chết tiệt, tôi kinh ngạc gì chứ, không phải vẫn sẽ đốt nơi này sao?

Cho dù sau khi tất cả vắc-xin ở đây được kiểm tra ra là không thành vấn đề, thì tôi cũng sẽ không yên tâm, có điều nếu giờ biết đã bị nhiễm, có thể đốt nơi này thì tôi sẽ thoải mái hơn một chút.

"Con trai, các con đi ra ngoài nghĩ cách chặn tất cả con đường đi tới nơi này, chú ý không được làm người khác bị thương, sau đó lên nóc tòa nhà cao nhất ở lân cận chờ mẹ."

"Mẹ ơi, mẹ phải cẩn thận đó!"

Ngoan Mậu cùng Tề Quân đồng thanh nói, nói xong hai đứa nhỏ nắm tay cùng nhau chạy nhanh ra ngoài.

Nhϊếp Tranh vừa mới trở về, gặp hai đứa nhỏ đi ra ngoài, ánh mắt chạm đến tôi không hỏi nguyên nhân tự hiểu rõ, rồi anh ta trực tiếp báo cáo với tôi:

"Đã làm xong việc em căn dặn."

"Rất tốt, đốt cháy nơi này đi, sau đó đem theo người đàn ông kia an toàn ra ngoài."

"Không được, không thể đốt, tôi cầu xin các người, không nên đốt nơi này!"

Trương Minh mặc kệ bản thân đau đớn, từ trên ghế ngồi đứng dậy, muốn đi về phía tôi, tôi vội vàng thu hồi tam lăng thoa trên chân anh ta.

"Anh yên tâm, tôi nghe nói anh là nhân tài hiếm có, tôi sẽ không để cho anh phải gánh vác trách nhiệm này, hơn nữa anh không dễ dàng gì mới leo đến vị trí phó sở trưởng này, thế tôi cũng nói thật cho anh biết vậy, sở trưởng của các anh rất có thể đã chết rồi, sau chuyện ngày hôm nay, anh có khả năng trở thành sở trưởng!"

"Cô nói cái gì?"

Trương Minh dừng bước chân trong vô thức, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn tôi.

Nhưng tôi không có bỏ qua tia vui mừng trong mắt anh ta, người đi lên cao còn nước chảy xuống thấp, bản thân Trương Minh có thực lực, muốn làm sở trưởng thì không có gì phải bàn.

"Anh có điện thoại di động không?"

"Có."

Trương Minh lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho tôi.

Tôi trực tiếp ném điện thoại cho Nhạc Đình:

"Cô ghi lại một đoạn cho chúng tôi."

Nhạc Đình lấy điện thoại bật camera gật đầu với chúng tôi, tôi đứng trước máy quay trưng bày ra nửa cánh ở sau lưng, Nhϊếp Tranh cũng duỗi ra nửa cánh zircon sau lưng anh ta, hai chúng tôi đã đứng cùng nhau ghép lại với nhau thành một đôi cánh khổng lồ.

Tôi chộp lấy Trương Minh trước mặt và cứa vào mặt anh ta bằng tam lăng thoa vô hình anh ta đau đớn hét lên.

"Câm miệng lại!"

Tôi hét lớn một tiếng, Trương Minh thức thời ngậm miệng lại, nhưng mồ hôi lạnh trên trán túa ra hết tầng này đến tầng khác.

"Những gì các bạn đang thấy bây giờ là chức năng đặc biệt sau khi bị nhiễm virus. Bây giờ chúng tôi phát hiện ra vắc-xin ở đây bị nhiễm bệnh, vì vậy chúng tôi phải đốt nó. Phó sở trưởng Trương Minh phản đối điều đó, nhưng một con người bình thường như anh ta đơn giản là không có khả năng ngăn cản. Chúng tôi làm việc thiện không để lại danh phận, chúng tôi đều là Lôi Phong sống!"

Khuôn mặt của Nhạc Đình vốn đang nghiêm nghị, nhưng cô ấy vẫn bị chọc cười trước bộ dáng của tôi.

Khi trả điện thoại cho Trương Minh, Nhạc Đình cố ý giải thích với chúng tôi:

"Đàn anh, tôi lấy nhân cách lớn nhất của tôi ra đảm bảo, họ đều là người tốt, vắc xin ở đây nhất định có số liệu sao lưu, rất nhanh sẽ được sản xuất hàng loạt, đừng lo lắng.."

Nỗi đau đớn trên mặt Trương Minh khiến thần kinh của anh ta tê dại, một cánh mà chúng tôi vừa để lộ ra đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của anh ta, bây giờ Trương Minh không quan tâm chúng tôi có đốt nơi này hay không vì anh ta chỉ chú ý cái cánh đang thu lại của chúng tôi.

"Đây là loại virus gì, thế mà nó lại có thể có khả năng thần kỳ như vậy."

"Này, tôi khuyên anh không nên biết quá nhiều, nếu không, anh chết như thế nào mà bản thân anh không biết đấy!"

Tôi chợt lạnh lùng, Trương Minh sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

Ngay lúc tôi nói, Nhϊếp Tranh đã nhặt một vài chai cồn trên bàn thí nghiệm và đập chúng vào các nơi ở khắp phòng này, sau đó nhìn tôi và đợi lệnh của tôi.

"Đốt đi!"

Tôi gật đầu.

Tôi vừa dứt lời, anh ta liền lấy một điếu thuốc ngậm vào vào miệng rồi châm lửa, sau đó trực tiếp ném bật lửa vào chỗ cồn vừa rưới lên, ngọn lửa bất ngờ bốc lên, đốt cháy cả bàn làm việc, ngay sau đó là bàn thí nghiệm..

"Đi thôi."

Tôi đẩy cánh tay của Nhạc Đình.

"Hai người rời đi trước, tôi đi chỗ khác xem qua, tranh thủ đốt hết mọi thứ ở đây, tôi sẽ đưa người đàn ông này theo."

Nhϊếp Tranh nói xong liền dùng lòng bàn tay chém một cái vào gáy Trương Minh. Người đàn ông một mét bảy cứ thế mà ngất đi, bị Nhϊếp Tranh vác trên vai chống lại một cách dễ dàng.

"Cũng được, thuận tiện thì anh kiểm tra xem có ai ở lại đây không."

"Được."

Nhϊếp Tranh nói xong nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn lại, muốn Nhạc Đình về trước, nhưng tôi tình cờ thấy rằng cô ấy đã lấy hai vắc-xin bị nhiễm và bỏ vào túi.