Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
Tô Tiểu Thiến từ nhỏ thì đã có thể nhìn thấy linh dị (*), cho nên cô thích giúp các linh thể truyền đạt lại lời cho người thân của họ, những người họ hàng đó nghe xong đều vô cùng kinh hoảng, còn nữa, bất luận cô bị thương nhiều nặng ra sao, những vết thương đó chỉ trong vòng nửa tiếng, biến mất tăm mất tích, người lớn trong xóm đều nói cô có thiên nhãn là vật không bình thường, cho nên không có người bạn nhỏ nào muốn chơi cùng cô.
((*) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những sự việc hiện tượng chưa thể hiểu rõ. Một hiện tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học hiện nay của chúng ta lại không thể giải thích được hiện tượng đó.)
Tô Tiểu Thiến bắt đầu tự ti, cô cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, tại sao cô với người khác không giống nhau, sau đó thì trong xóm có một hộ gia đình mới dọn đến, đó chính là gia đình của Tĩnh Nghi, cô ấy không có cha, chỉ có mẹ, cũng không có họ, chỉ có tên.
Cũng bắt đầu từ giây phút đó, bọn họ không nói không rằng trở thành những người bạn tốt của nhau.
Dù cho các bạn nhỏ trong xóm có cảnh báo cho Tĩnh Nghi ra sao, cô cũng không thèm quan tâm, vẫn là muốn chơi cùng với Tô Tiểu Thiến, qua một thời gian dài, Tĩnh Nghi cũng đã phát hiện ra những điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến.
Có một lần, bọn họ đang chơi đùa trên đường, thì đột nhiên phát hiện có một chiếc xe mô-tô phóng nhanh đến, Tô Tiểu Thiến theo bản năng đẩy Tĩnh Nghi, bản thân lại để mặc cho chiếc xe mô-tô đâm vào té ngã, làm cho đầu gối bị trầy xước vết máu chảy ra loan lổ.
Tĩnh Nghi hoảng loạn từ bãi cỏ đứng lên, cô chạy lại đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến, chỉ thấy Tô Tiểu Thiến chảy rất nhiều máu, cô bật khóc lớn tiếng, cô mắng Tô Tiểu Thiến thật ngốc, tại sao lại đẩy cô ra, rõ ràng bản thân Tô Tiểu Thiến có thể tránh được…
Tô Tiểu Thiến cười nói với cô mình không sao, nếu như người bị thương là cô thì mới có chuyện đó, Tĩnh Nghi lau nước mũi chuẩn bị tìm kẻ gây ra chuyện tính sổ, nhưng lại phát hiện hắn đã đẩy xe trốn mất rồi.
“Làm sao đây? Hu hu, làm sao bây giờ, cậu chảy rất nhiều máu, mình… mình đi tìm mẹ cậu” Tĩnh Nghi nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, chuẩn bị đi tìm mẹ của Tô Tiểu Thiến.
“Tĩnh Nghi mình không sao, cho mình nửa tiếng là được rồi?” Tô Tiểu Thiến khẳng định nói, cô nở một nụ cười cho Tĩnh Nghi yên tâm, kéo Tĩnh Nghi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh cô.
Nửa tiếng sau, trong nháy mắt kỳ tích xuất hiện.
“Cậu… chân của cậu…” Tĩnh Nghi tròn xoe mắt nói không nên lời, chuyện này là như thế nào? Vết thương vừa mới chảy máu không ngừng còn nữa vết thương ở chân sao đột nhiên biến mất tiêu không thấy rồi?
Tĩnh Nghi không thể tin sờ chân của Tô Tiểu Thiến, da dẻ trơn mịn như vậy, có chỗ nào giống như bị thương đâu?
Sự việc này, Tĩnh Nghi sau mấy lần truy hỏi Tô Tiểu Thiến cứ né tránh không nói, cô cũng đành bỏ qua, cho đến khi gặp phải một sự việc khác.
Ngày hôm đó, hai người tay trong tay chạy đi chơi, đến khi trời tối, cũng không biết làm sao lại đi đến một khu mộ, bọn họ làm thế nào cũng không thể đi khỏi chỗ đó, Tĩnh Nghi giống như là một người chị nắm tay Tô Tiểu Thiến kéo ra sau lưng, còn cô từng bước dò đường, thực ra lúc đó Tĩnh Nghi cũng rất sợ hãi, nhưng cô vẫn thể hiện dáng vẻ dũng cảm.
Đi được hai bước đột nhiên cô phát hiện Tô Tiểu Thiến đang đứng trước một ngôi mộ, lầm bầm nói cái gì đó, Tĩnh Nghi còn chưa kịp lại gần, Tô Tiểu Thiến liền cười ha ha nắm tay cô quẹo trái quẹo phải đi ra khỏi khu mộ.
Sau sự việc đó, Tĩnh Nghi truy hỏi việc gì xảy ra, Tô Tiểu Thiến lúc đầu ấp a ấp úng không nói, vì chỉ cần cô nói ra thì sẽ mất đi người bạn Tĩnh Nghi, cô không muốn lại cô độc không có bạn bè nữa, nhưng mà Tĩnh Nghi cứ luôn truy hỏi không ngừng, không còn cách nào khác, Tô Tiểu Thiến chỉ đành phải nói ra bản thân khác người thường ra sao.
Vốn tưởng Tĩnh Nghi sau khi nghe xong liền rời bỏ cô, nhưng không ngờ rằng cô ấy sau khi nghe xong lại vô cùng hứng thú, cô ấy nói thật ngưỡng mộ loại linh dị này, đồng thời còn muốn Tô Tiểu Thiến miêu tả lại ma có hình dáng như thế nào, và cô ấy cũng bắt đầu thường lôi kéo Tô Tiểu Thiến ra khu mộ, để cô cùng những ‘người’ đó giao lưu, lâu dần, bọn họ đã cùng với một ‘người’ trong khu mộ trở thành bạn bè, tuy Tĩnh Nghi không nhìn thấy được ‘người bạn’ đó, nhưng Tô Tiểu Thiến nói với cô, ‘cô bạn’ kia hình dáng ra sao, đang viết gì, nói cái gì.
Thời gian lâu dần, Tĩnh Nghi cũng đã không thấy kỳ quái nữa, có nhiều lúc đột nhiên nói ra một câu: “Cậu thật sự tên là Tô Tiểu Thiến, chứ không phải tên là Nhϊếp Tiểu Thiến (1) ?”
1) Nhϊếp Tiểu Thiến: Một nhân vật trong tác phẩm “Liêu trai chí dị” của tác giả Bồ Tùng Linh. Kể về chuyện tình giữa Ninh Thái Thần – 1 thư sinh hiền lành chất phác và Nhϊếp Tiểu Thiến – 1 tiểu hồ ly xinh đẹp nhưng chưa thể siêu thoát.
🥰