Ngày hôm sau tỉnh lại, Lãnh Mặc Hàn đã trở về trên vai của tôi, thừa dịp Ninh Ninh còn chưa tỉnh, tôi vội vàng xử lý áo ngủ trên người bị lãnh Mặc Hàn xé rách kia.
Ngọc Hư Tử nói ông ấy còn muốn ở thêm hai ngày, Lam Cảnh Nhuận cũng muốn trở lại thành phố Trạch Vân, ông ấy để Lam Cảnh Nhuận đưa tôi và Ninh Ninh trở về.
Ninh Ninh có chút bị cảm nắng, sau khi tới thị trấn, tôi để Lam Cảnh Nhuận chăm sóc cho cô ấy, mình đi bến xe đến cửa sổ bán vé mua vé.
Mấy cửa sổ phía trước đều có không ít người đang xếp hàng, tôi chỉ nghĩ nhanh chóng trở lại trường học, một đường đi vào trong, phát hiện trước một cửa sổ bán vé trong một góc đều không có một người.
Tôi vội vàng đi qua.
Cửa sổ duy nhất ở đây dựa vào trong một góc nhỏ, có lẽ là bởi vì suốt ngày mặt trời không chiếu được xuống, tôi mới đi qua đã cảm giác nhiệt độ bên kia chợt thấp rất nhiều.
“Ba vé đi tỉnh thành.” Tôi đi đến cửa sổ nói.
Bên trong là một bác gái bốn mươi năm mươi tuổi đang bán vé, nghe thấy tôi nói, hai mắt nhìn tôi cười khanh khách hai tiếng, tôi nghe mà sởn tóc gáy.
Nếu không phải xung quanh còn có không ít người xếp hàng ở bên cạnh, tôi nhất định cho rằng mình lại đυ.ng phải quỷ.
Bác gái ném ra ba vé xe, tôi thanh toán tiền rồi chạy nhanh đi.
Đi ra đại sảnh bán vé rộn ràng nhốn nháo, tôi tìm được Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận, ba người dựa theo sân ga viết trên vé xe, tìm được xe buýt đường dài chúng tôi ngồi.
Đây là một chiếc xe buýt rất cũ nát, tôi rất hoài nghi đi ở trên đường một vòng xe sẽ báo hỏng.
Lam Cảnh Nhuận tiến lên xác nhận với tài xế, sau khi xác định đây là xe chúng tôi phải ngồi, đưa Ninh Ninh thấy chết không sờn lên xe.
Ba chúng tôi ngồi ở một bên, bên trong xe rất tối tăm, đều kéo rèm dày nặng, một chút ánh mặt trời đều không chiếu vào được. Theo lý mà nói, không lọt gió như vậy trong xe sẽ rất oi bức, nơi này lại lạnh như hầm chứa đá.
Ninh Ninh bị cảm nắng, vừa lên xe đã ngửa đầu ngủ, tối hôm qua tôi học cách dùng ngọc giản với Lãnh Mặc Hàn rất lâu, bây giờ cũng có chút buồn ngủ, sau khi nói một tiếng với Lam Cảnh Nhuận cũng nhắm lại mắt.
Trên xe lục tục lên không ít người, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, tôi nghi ngờ trời sắp mưa.
Nhưng mí mắt rất nặng, tôi cũng lười mở mắt ra xem, dù sao tôi cũng mang dù, trời mưa cũng không sợ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, xe mới phát động.
Trong loáng thoáng, tôi nghe thấy Ninh Ninh đang hỏi Lam Cảnh Nhuận: “Sao chỉ có ba người chúng ta?”
Tôi sửng sốt, tôi nhớ rõ lúc tôi nhắm mắt đã cảm nhận được rất nhiều người vào xe ngồi, sao có thể chỉ có ba hành khách chúng tôi?
Tôi vội vàng mở mắt ra, nghe thấy Lam Cảnh Nhuận nói: “Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái…”
Nhưng mà tôi rõ ràng nhìn thấy trong xe đầy người ngồi…
Ngồi phía trước chúng tôi là hai người một nam một nữ, hình như là một đôi yêu nhau, ngồi đối diện là một ông cụ lớn tuổi, ở phía trước là một cô gái mặc sườn xám.
Ngồi ở bên cạnh cô ấy là một người đàn ông mặc áo khoác ngoài dài màu đen, trên đầu người đàn ông đội mũ thời kỳ dân quốc, trên người còn đeo một tú cầu màu đỏ rực, như cái mà khi tân lang kết hôn vậy.
Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận lại đều không nhìn thấy?
Toàn than tôi nổi da gà, thừa dịp không ai thấy, tôi lặng lẽ lấy từ trong túi nhỏ tùy thân một cái gương trang điểm, lặng lẽ soi mọi người ngồi ở đối diện chúng tôi.
Trong gương đều không có cái gì!
Tôi lại soi đôi yêu nhau và một nam một nữ mặc trang phục dân quốc phía trước kia, trong gương đều không có bóng dáng của bọn họ!
Lại nhìn về tài xế lái xe ở phía trước, trên kính chắn gió của xe buýt chiếu ngược ra bóng dáng vô lăng, lại không chiếu ngược ra tay đặt ở trên vô lăng của hắn!